Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 80: Chương 80: Chương 79




Diệp Lê cùng Cố Dịch Đồng ôm nhau một cái sau đó lùi lại một bước nói đùa: “Vừa nãy tôi nghe cái gì mà gả với cưới đó, chuyện gì vậy? Dịch Đồng muốn gả cho Lộc Sanh hả?”

Cố Dịch Đồng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không phải đều giống nhau sao?”

Diệp Lê nhướng mày, liếc nhìn Lý Lôi, nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng có cô bạn nhỏ nào đó nói rằng muốn học theo Lộc Sanh, cũng muốn cưới vợ về nhà, tôi liền phải chạy nhanh tới đây học hỏi xem làm thế nào để trở thành dáng vẻ cô dâu chờ được người ta cưới về“.

Lý Lôi ngượng ngùng trừng mắt nhìn Diệp Lê: “Đừng có nói nhảm!”

Cố Dịch Đồng bị hai người họ làm buồn cười, cô ra hiệu Diệp Lê cố lên.

Mặc dù đám cưới của Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh không lớn nhưng những việc cần phải chuẩn bị cũng không ít, như những cặp đôi khác, cả hai cũng vì chuẩn bị cho hôn lễ mà mệt chết được.

Buổi tối sau khi ăn Tết Nguyên Tiêu, Dương Tuyền và Lý Lôi trở về nhà của mình, Cố Dịch Đồng cũng thúc giục mẹ Cố nghỉ ngơi sớm một chút.

Khi Cố Dịch Đồng từ phòng tắm đi ra, Hạ Lộc Sanh đã nằm trên giường lăn lộn, khi nghe thấy tiếng bước chân của Cố Dịch Đồng, cô nói: “Chị Dịch Đồng, kết hôn mệt quá hà~”

“Hối hận sao? Còn ba ngày nữa nên giờ em đổi ý vẫn còn kịp đó!”, Cố Dịch Đồng cố ý trêu Hạ Lộc Sanh.

Bỗng nhiên Hạ Lộc Sanh từ trên giường ngồi dậy: “Không có! Em không có hối hận!“.

Cố Dịch Đồng tươi cười dịu dàng, vén mái tóc đã khô một nửa của mình lên buộc hờ bằng dây thun sau đó từ từ bước tới đè vai Hạ Lộc Sanh.

“Nằm xuống đi, chị xoa bóp cho em“.

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn nằm trên giường, dưới sự xoa bóp của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh híp mắt lại, dáng vẻ rất thoải mái.

Cố Dịch Đồng nhìn cái cổ và bờ vai trắng như tuyết mà mà mình đang xoa, trong lòng dần dần không yên, xoa xoa một hồi liền thành đầu ngón tay vuốt ve trên vai và cổ em ấy.

Hạ Lộc Sanh bị đầu ngón tay Cố Dịch Đồng khẽ vuốt làm cả người run rẩy, xúc giác trên cơ thể cô dường như đột nhiên nhạy cảm hơn gấp mấy lần, theo chuyển động đầu ngón tay của Cố Dịch Đồng mà cơ thể cô càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng không nhịn được rên một tiếng.

Cố Dịch Đồng bị một tiếng rên khẽ này của Hạ Lộc Sanh làm cho lòng bàn tay trở nên nóng rang, cô cụp mắt nhìn tấm lưng mảnh khảnh đẹp đẽ của em ấy, lòng bàn tay cũng ngày càng nóng bỏng. Một tay cô đặt lên bả vai em ấy, từng chút từng chút một nắm chặt.

Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng nắm khẽ hừ nhẹ: “Chị... chị Dịch Đồng...”

Thanh âm của Cố Dịch Đồng trầm xuống: “Uhm“.

“Em... em...”, Hạ Lộc Sanh khẽ cử động thân thể, nhưng lại không nói ra được một từ nào.

Cố Dịch Đồng nhìn dáng vẻ của em ấy, ánh mắt ngày càng sâu hơn, cô thu tay lại, đột nhiên cúi người đè lên Hạ Lộc Sanh. Ở khoảng cách gần thế này, chỉ cần cúi đầu xuống là cô đã có thể hôn lên vai Hạ Lộc Sanh nhưng Cố Dịch Đồng lại nhìn chằm chằm vào bờ vai em ấy một lúc, sau đó dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, cuối cùng nghiêng người hôn nhẹ lên tai Hạ Lộc Sanh.

Môi cô không hề rời khỏi tai em ấy, hơi nóng từ hơi thở của cô phả vào tai Hạ Lộc Sanh, một tay cô ôm lấy em ấy, cuối cùng lòng bàn tay từ từ di chuyển khỏi eo Hạ Lộc Sanh

Hạ Lộc Sanh thở dốc, mấy lần không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng sau đó cắn môi nuốt trở lại.

Cuối cùng, tay của Cố Dịch Đồng dừng lại ở một chỗ, thân thể Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên run lên, thanh âm của Cố Dịch Đồng ở bên tai em ấy vang lên: “Có thể không em?”

Bầu không khí nhất thời im lặng, Hạ Lộc Sanh xấu hổ vùi đầu vào gối, thiệt là mắc cỡ mà, chị Dịch Đồng thật là... hỏi vậy sao cô có thể trả lời đây.

Cố Dịch Đồng cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Hạ Lộc Sanh trong lòng bàn tay. sau khi đợi một lúc, không đợi được câu trả lời của Hạ Lộc Sanh, tay cô bắt đầu cử động. Thân thể mềm mại của cô gái nhỏ trong lòng run lên nhưng không từ chối, trong lòng Cố Dịch Đồng đã có đáp án. Cô cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai cô gái nhỏ.

Tiếng mút khẽ cùng tiếng thở dốc vang lên trong gian phòng yên tĩnh, Hạ Lộc Sanh ngượng ngùng siết chặt ga giường dưới người.

Sau khi trêu chọc vành tai em ấy hồi lâu, rốt cục Cố Dịch Đồng cũng có động thái tiếp theo, môi lưỡi cô di chuyển xuống, năm ngón tay linh hoạt chuyển động.

Dưới động tác của Cố Dịch Đồng, ý thức Hạ Lộc Sanh dần trở nên mờ mịt, cũng không biết là Cố Dịch Đồng di chuyển tay đến chỗ nào, thân thể Hạ Lộc Sanh đột nhiên ngửa lên, cắn chặt môi, toàn thân tê dại như bị điện giật.

.................tui ghét cái dòng này ghê gớm...........

“Đau quá, đau quá, chị Dịch Đồng!!...”, cô gái nhỏ chưa bao giờ chịu đựng loại yêu thương như vậy nên làn sóng cảm xúc ban đầu bị cơn đau làm cho choáng váng nhưng cơ thể trống rỗng, nóng bừng khó chịu, thân thể cô căng thẳng, nghẹn ngào không biết thật ra mình đang muốn cái gì.

Cố Dịch Đồng yêu thương hôn lên khuôn mặt em ấy, từng chút từng một dỗ dành: “Thả lỏng, Lộc Sanh, ngoan, thả lỏng sẽ không đau nữa...”

Dưới sự dịu dàng và kiên nhẫn của Cố Dịch Đồng, cuối cùng cô gái nhỏ cũng thích ứng với cảm giác này, ở dưới thân Cố Dịch Đồng hóa thành một vũng xuân thủy.

Đêm, cảm xúc mãnh liệt và dịu dàng cùng tồn tại, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.

Khi lên đến cao trào, Hạ Lộc Sanh ôm chặt Cố Dịch Đồng bằng cả hai tay, nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Không, không muốn nữa.... Chị Dịch Đồng, không... a....a....!”

........... xin chào lại là đường phân cách đáng ghét đây....

Cố Dịch Đồng xuống giường đi vào phòng tắm giặt khăn lau người cho Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh mềm nhũn nằm bất động ở trên giường.

Sau khi giúp Hạ Lộc Sanh lau người, Cố Dịch Đồng tắm qua bằng nước ấm một lần mới quay trở về phòng. truyện xuyên nhanh

Lúc đi ra Hạ Lộc Sanh còn chưa ngủ, cô gái nhỏ đang ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng sau khi trải qua tình triều.

“Sao em không nằm xuống?”, Cố Dịch Đồng nói.

Cô gái nhỏ xấu hổ quay đầu đi, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: “Trên giường...”

Cố Dịch Đồng chợt hiểu cô gái nhỏ đang nói gì, cô cười nhẹ, bước đến bên tủ quần áo lục lọi tìm được một chiếc chăn bông mỏng đem trải lên trên giường.

“Lót đỡ cái này một đêm vậy, ngày mai sẽ mang đi giặt“.

Sự ngại ngùng trong lòng cô gái nhỏ vẫn chưa tan hết, cô gật đầu khi nghe lời của Cố Dịch Đồng. Sau khi Cố Dịch Đồng trải xong chăn mỏng Hạ Lộc Sanh nằm xuống, kéo chăn lên bọc cả người lại, ngay cả đầu cũng trùm luôn.

Cố Dịch Đồng kéo kéo chăn nhưng không kéo xuống được.

“Em che kín vậy không ngộp sao?”

Hạ Lộc Sanh không trả lời, ngược lại càng quấn chặt mình hơn, Cố Dịch Đồng cười cười lắc đầu một cái, tắt đèn rồi nằm trên giường, kéo góc chăn chui vào.

Cố Dịch Đồng vòng tay qua eo Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn dựa vào người Cố Dịch Đồng. Một lúc sau Hạ Lộc Sanh đột nhiên quay lại nói: “Chị Dịch Đồng.....”

“Sao em?”

“Em cũng muốn....”

Mấy chữ kế tiếp Hạ Lộc Sanh như là kẹt lại trong miệng, Cố Dịch Đồng không nghe rõ, cô cúi người lại gần hỏi: “Em cũng muốn gì?”

Gò má Hạ Lộc Sanh nóng bừng, cô nắm chặt chăn bông, lặp lại lời vừa nói: “... Em cũng muốn làm như vậy với chị!”

Khuôn mặt của Cố Dịch Đồng đỏ lên, mặc dù là người ra tay trước nhưng đối với việc này cô cũng rất xấu hổ, chỉ là cô muốn Hạ Lộc Sanh yên tâm nên tỏ vẻ bình tĩnh mà thôi.

“Ngủ ngoan đi em“.

Hạ Lộc Sanh không nhận được câu trả lời mình muốn, vì vậy cô nghiêng người tiến tới gần lắc lắc tay Cố Dịch Đồng, làm nũng năn nỉ: “Chị Dịch Đồng, được hong chị? Em cũng muốn làm vậy với chị.... được hong....?”

Cố Dịch Đồng bị em ấy lắc tới mềm lòng đồng thời mặt lại đỏ tới mang tai, cuối cùng không nhịn được đưa tay lên che miệng Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh: “Uhm...uhm...uhm...”

Cố Dịch Đồng nhỏ giọng hỏi: “Em vẫn còn sức sao?”

Hạ Lộc Sanh dừng lại một lúc, sau đó thành thật lắc đầu, Cố Dịch Đồng lại nói: “Vậy thì ngủ thật ngon trước được không?”

Mãi cho đến khi Hạ Lộc Sanh gật đầu, Cố Dịch Đồng mới chịu bỏ tay ra.

Hạ Lộc Sanh được tự do, hít một hơi thật sâu theo bản năng, sau khi hô hấp bình thường lại thì nhỏ giọng thầm thì: “Em... em cũng không có nói là làm ngay hôm nay.... hôm khác... ah...”

Miệng Hạ Lộc Sanh lại bị Cố Dịch Đồng bịt lại.

Tất cả mọi thứ cho hôn lễ đã được chuẩn bị xong. Vào đêm ngày 17 tháng Giêng âm lịch, Hạ Lộc Sanh trở về khu Phú Hải nhưng lại căng thằng đến mức không ngủ được.

Dương Tuyền cùng Lý Lôi đồng hành cùng cô ở Phú Hải, hai người trêu ghẹo: “Tối nay mà không ngủ thì ngày mai da mặt sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đó. Cậu không muốn ngày mai trở thành một cô dâu thật xinh đẹp sao?”

Hai người càng nói như vậy, Hạ Lộc Sanh càng ngủ không được: “Tại mình căng thẳng quá.....”

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Dịch Đồng gọi đến, Hạ Lộc Sanh dường như đã sớm chờ giây phút này, cô nhanh chóng nhận điện thoại: “Chị Dịch Đồng...”

Thanh âm của Cố Dịch Đồng chứa đựng ý cười: “Bây giờ đã rạng sáng rồi sao em còn chưa ngủ?”

Hạ Lộc Sanh hừ nhẹ: “Không phải là chị cũng chưa ngủ sao?”

Cố Dịch Đồng cười nói: “Uhm” một tiếng sau đó lại hỏi: “Dương Tuyền với Lý Lôi đâu? Không phải hai em ấy ở cùng em sao?”

“Đang ở đây ạ“.

“Ngày mai chúng ta sẽ rất bận rộn, em để hai em ấy đi nghỉ ngơi trước đi, chị trò chuyện cùng em“.

“Chị không ngủ sao?”

Chị nói chuyện với em, ngoan đi, để cho bọn họ nghỉ ngơi.”

Hạ Lộc Sanh đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại nói với Dương Tuyền và Lý Lôi: “Chị Tuyền, Lý Lôi, hai người đi ngủ trước đi, em trò chuyện với chị Dịch Đồng một chút“.

Hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó gật đầu: “Được rồi, vậy em với chị Dịch Đồng cũng ngủ sớm một chút đừng thức khuya quá. Sáng sớm mai chuyên viên trang điểm sẽ đến trang điểm cho hai người đó“.

“Dạ em biết rồi“.

Sau khi Dương Tuyền cùng Lý Lôi đi ngủ, Hạ Lộc Sanh nằm ở trên giường câu được câu không nói chuyện phiếm với Cố Dịch Đồng, hai người đều không buồn ngủ cũng không chú ý đến thời gian.

Khi đồng hồ báo thức reo lên, cả hai mới giật mình phát hiện đã bốn giờ sáng rồi. Theo kế hoạch, chuyên viên trang điểm sẽ chia ra đến nhà hai người họ lúc bốn giời rưỡi để trang điểm.

Sau khi tắt đồng hồ báo thức, hai người trò chuyện thêm vài câu, mẹ Cố gõ cửa phòng Cố Dịch Đồng: “Dịch Đồng, con dậy chưa? Nhanh rời giường chuẩn bị đi, chút nữa chuyên viên trang điểm tới rồi“.

“Dạ dậy rồi mẹ”, Cố Dịch Đồng cất cao giọng đáp lại, sau đó hạ giọng nói với Hạ Lộc Sanh ở đầu dây bên kia, “Lộc Sanh, em cũng rời giường chuẩn bị một chút đi, sắp thay đồ trang điểm rồi“.

“Dạ“.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Lộc Sanh trong lòng ngập tràn cảm xúc khó tả, vừa kích động vừa hồi hộp. Sau khi cô đi rửa mặt ra ngoài thì hai người Dương Tuyền cùng Lý Lôi cũng đã thức dậy chuẩn bị xong, Dương Tuyền đang gọi điện thoại.

“Đúng rồi đúng rồi, từ cửa đi thẳng vào, dạ dạ dạ, sao, chị đã tới rồi? Vậy chị đi thang máy lên tầng bảy đi, em sẽ mở cửa cho chị“.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tuyền quay sang nói với Hạ Lộc Sanh: “Tiểu Lộc, chuyên viên trang điểm bên chúng ta đã tới rồi, đang ở ngay dưới lầu, chị đã kêu họ lên đây“.

Nói rồi, Dương Tuyền đến cửa mở cửa, vừa mở cửa, thang máy “ting” một tiếng vang lên, ba người phụ nữ xách vali từ trong thang máy đi ra.

Nhìn thấy Dương Tuyền ba người có chút không xác định hỏi: “Xin chào, đây là nhà của cô Hạ đúng không?”

Dương Tuyền đón ba người họ vào.

Trang điểm là một việc tốn thời gian và đòi hỏi sự tỉ mỉ, Hạ Lộc Sanh ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, tùy ý để chuyên viên trang điểm làm, đồng thời trong lòng lại có chút thấp thỏm cùng chờ mong. Cô rất mong chờ phản ứng của Cố Dịch Đồng khi nhìn thấy mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Lộc Sanh lại cảm thấy có chút cô đơn, cô tiếc bản thân mình không thể nhìn thấy, không thấy được hoảnh khắc đẹp đẽ nhất của Cố Dịch Đồng.

Hạ Lộc Sanh bên này đã thuận lợi đón được chuyên viên trang điểm nhưng mà Cố Dịch Đồng bên kia không có được như vậy. Hai bên đều sắp xếp có ba chuyên viên nhưng bên Cố Dịch Đồng chỉ có một trợ lý tới, hai chuyên viên khác đi nửa đường thì xe chết máy ngay khúc đường khá hẻo lánh, đang là sáng sớm nên cũng không bắt được xe.

Sau khi hỏi rõ vị trí của hai người họ Cố Dịch Đồng không còn cách nào khác là lái xe đến đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.