Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 79: Chương 79: Chương 78




Hai người trở lại trạng thái trước đây, Cố Dịch Đồng bận việc ở công ty, Hạ Lộc Sanh mười ngày nửa tháng không trở về nhà, trở về nhiều nhất cũng chỉ hai ba ngày, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ có thể dựa vào video call mỗi tối để giảm bớt nỗi nhớ.

Nháy mắt đã là mùa đông.

Tề Điệp một thân khí lạnh trở về công ty, cô vừa xoa xoa tay vừa ném tấm thiệp mời màu đỏ lên bàn của Cố Dịch Đồng, trên mặt nở nụ cười: “Thiệp mời nè.”

Ánh mắt Cố Dịch Đồng chuyển từ tập tài liệu trên tay sang tấm thiệp: “Thiệp mời gì?”

“Nhìn cái là biết“.

Cố Dịch Đồng mở thiệp ra, sững sờ một lúc rồi nhìn Tề Điệp cười: “Chúc mừng nha, rốt cục cũng có thể tu thành chính quả cùng Đại Lỗi. Ngày mùng sáu tháng mười hai, không phải là chỉ còn một tuần nữa sao? Sao chưa từng nghe cậu nhắc qua?”

Thiệp mời là thiệp cưới của Tề Điệp, ngày tổ chức là ngày sáu tháng mười hai âm lịch.

Tề Điệp cười: “Đúng vậy, một tuần sau, tạm thời định tổ chức ngày này, vừa mới quyết định vào hôm qua“.

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng kinh ngạc: “Vừa mới quyết định?”

“Uhm, mẹ của Đại Lỗi lâm bệnh nặng. Hai ngày trước bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán bệnh chính xác. Mẹ anh ấy nhiều nhất có thể kiên trì được một tháng nữa thôi, bà muốn thấy Đại Lỗi kết hôn nên bọn mình quyết định nhanh chóng, làm mọi thứ đơn giản là được“.

Cố Dịch Đồng nhất thời không biết phải nói cái gì, luôn cảm thấy như vậy là ủy khuất cho Tề Điệp.

Tề Điệp nhìn ra ý nghĩ của Cố Dịch Đồng, chế nhạo đẩy vai Cố Dịch Đồng một cái: “Nè, nói coi vẻ mặt này của cậu là sao, mình cũng không cảm thấy có gì ủy khuất hết, gả cho Đại Lỗi là chuyện không sớm thì muộn. Tuy rằng bây giờ chỉ làm đơn giản nhưng như vậy có thể làm cho mẹ Đại Lỗi ra đi không còn gì tiếc nuối, Đại Lỗi cũng sẽ cảm nhận được tình yêu của mình, sau này chỉ có thể đói xử tốt với mình hơn, coi trọng mình hơn mà thôi“.

“So với một lễ cưới hoành tráng, mình càng để ý đến cuộc sống tương lai sau này, càng để ý tình cảm của Đại Lỗi dành cho mình. Hơn nữa, lúc mình kết hôn, có người thân gia đình và bạn bè ở đó, như vậy là đủ rồi“.

Cố Dịch Đồng bị Tề Điệp thuyết phục, cô thở dài gật đầu, “Cậu nói đúng.”

Tề Điệp cười hì hì nhìn Cố Dịch Đồng: “Đến lúc đó gọi cô giáo nhỏ đến luôn, cùng nhau dự đám cưới của mình“.

Cố Dịch Đồng: “Mình sẽ chuyển lời dùm cậu nhưng không biết Lộc Sanh có thời gian hay không“.

Tề Điệp bất mãn: “Ngay cả mình kết hôn cũng không có thời gian tham dự? Có phải là hơi quá đáng rồi không, mình không nhận quà hay tiền mừng của em ấy, hai người đi mình chỉ thu một phần còn không chịu hả?”

Cố Dịch Đồng dở khóc dở cười nhìn Tề Điệp: “Cậu nghĩ không có thời gian vì nguyên do này?”

Buổi tối, Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh gọi video, Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh, ngày sáu tháng mười hai âm lịch, chị Tề của em kết hôn, vào tuần sau, em có thời gian về tham dự không?”

Hạ Lộc Sanh khẽ “A” một tiếng, có chút chần chừ: “Tuần sau...”

“Chị Tề của em rất hi vọng em có thể trở về tham dự hôn lễ của cậu ấy, dù sao đời người cũng chỉ có một lần”, Cố Dịch Đồng dừng một chút, rồi nói: “Hơn nữa chị cũng nhớ em“.

Hai má của Hạ Lộc Sanh hơi ửng hồng vì câu nói của Cố Dịch Đồng: “Ngày mai em sẽ hỏi Lý Lôi xem có thể nhín ra chút thời gian được không.”

“Tốt“.

Nhưng mà ngày Tề Điệp kết hôn, cuối cùng Hạ Lộc Sanh vẫn không thể trở về, Triệu Nhã Tô, Lý Lôi cùng Dương Tuyền ba người luân phiên gọi điện thoại cho Cố Dịch Đồng giải thích, nói cuộc thi mà Hạ Lộc Sanh đang tham gia thực sự rất quan trọng, không thể lơ là, hy vọng Cố Dịch Đồng không giận Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng cảm thấy thích thú trước sự nhiệt tình của mấy người họ, cô trốn trong góc khách sạn nghe điện thoại: “Có phải Lộc Sanh nhờ em gọi không?”

Dương Tuyền: “............ Tiểu Lộc sợ chị tức giận cho nên không dám tự mình nói với chị, kêu bọn em gọi giải thích rõ ràng với chị“.

“Dịch đồng! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em đâu rồi, Dịch Đồng?”

Tiêu Thư ở trên hành lang gọi tên Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng vội vàng lên tiếng sau đó nói với Dương Tuyền: “Em nói với Lộc Sanh là chị không có tức giận, để em ấy thi đấu cho thật tốt“.

Nói xong Cố Dịch Đồng cúp điện thoại, từ trong góc đi ra, bước nhanh tới chỗ Tiêu Thư: “Đến giờ rồi sao?”

Tiêu Thư: “Đi nhanh lên, bắt đầu liền nè“.

Sảnh tiệc được trang trí bằng hoa tươi và dải lụa đỏ, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ, Tề Điệp xuất hiện trong bộ váy cưới truyền thống màu đỏ, khoác tay Đại Lỗi đi về phía trước.

Dưới sân khấu không có nhiều khách mời, nhìn thấy cô dâu chú rể xuất hiện họ không hẹn mà cùng vỗ tay chúc mừng. Mẹ của Đại Lỗi được điều dưỡng dìu ngồi xuống vị trí chủ hôn trên sân khấu, cha của Đại Lỗi ngồi cạnh bà ấy, ba mẹ Tề Điệp cũng ngồi ở vị trí chủ hôn trên sân khấu.

Không có nhiều thủ tục rườm rà, sau khi MC giới thiệu xong liền đi thẳng vào việc chính: “Nhất Bái Thiên Địa“.

Cố Dịch Đồng ngồi bên dưới nhìn Tề Điệp cùng Đại Lỗi cúi người, trong lòng hơi xúc động, mẹ Đại Lỗi sức khỏe không tốt, không thể ngồi lâu quá nên mọi thủ tuc đều đơn giản hết mức có thể, mặc dù mọi chuyện đều làm đơn giản và qua loa như vậy nhưng trên mặt Tề Điệp vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc như cũ.

Cố Dịch Đồng đột nhiên cũng có chút chờ mong, có lẽ vì bầu không khí quá tốt, không nhịn được lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, không chờ nữa, chúng ta kết hôn đi!”

Có lẽ Hạ Lộc Sanh đang bận, tin gửi đi hai tiếng sau Hạ Lộc Sanh mới gọi điện tới.

“Lộc Sanh”, Cố Dịch Đồng tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.

“Chị Dịch Đồng, có phải đã xảy ra chuyện gì trong hôn lễ của chị Tề không?”, Hạ Lộc Sanh thận trọng hỏi.

“Hả?”

“Tin nhắn kia...”

Cố Dịch Đồng đỡ trán, sắp xếp lại lời nói: “Là chị gửi, đó cũng là những gì chị nghĩ“.

Hạ Lộc Sanh đương nhiên là giật mình, một lúc sau mới nói: “Chị Dịch Đồng, chị.... chị suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Nếu như vào lúc cô mới gửi tin nhắn mà Hạ Lộc Sanh hỏi như vậy thì nhất định cô sẽ do dự, cô không chắc có phải bản thân mình nhất thời kích động hay không. Nhưng bây giờ đã hai tiếng trôi qua, Cố Dịch Đồng đã suy nghĩ kỹ càng. Trong hai tiếng qua cô không hối hận khi gửi tin nhắn này cũng đã cho thấy rằng không phải do cô ấm đầu mà gửi đi.

“Thật, Lộc Sanh, chúng ta kết hôn đi!”

Hạ Lộc Sanh siết chặt góc quần áo: “Không phải chị nói chờ đến Trung thu năm 2016 sao?”

Hiện tại dương lịch mới có tháng giêng năm 2015, theo ý nghĩ ban đầu của Cố Dịch Đồng thì còn phải đợi một năm chín tháng nữa.

Cố Dịch Đồng cười khẽ: “Chị đã nghĩ thông suốt rồi, không chờ nữa!”

“Em.... em vẫn còn chưa kiếm được nhiều tiền, em.....”, Hạ Lộc Sanh không biết mình đang nói cái gì.

“Chị có, chị sẽ cho em hết, như vậy thì chẳng phải em đã có rất nhiều tiền để cưới chị rồi sao?”

“Dì Cố...”

“Chờ em trở về, chúng ta cùng nhau về nhà nói với mẹ chuyện này. Chị nghĩ mẹ đã sớm hy vọng em gọi bà ấy tiếng mẹ rồi“.

Trái tim Hạ Lộc Sanh đập như sấm, cô không nhịn được đưa tay lên che trái tim mình lại.

“Thình thịch, thình thịch”

Cô liếm môi, hít một hơi thật sâu và nói từng chữ, “Chị Dịch Đồng, chúng ta kết hôn đi!”

“Được!“.

Ba ngày sau, Lộc Sanh trở lại thành phố A. Sau khi Cố Dịch Đồng đón cô từ sân bay thì không về nhà trong thành phố mà đi thẳng về Kỳ gia.

Gần tới Kỳ gia, Hạ Lộc Sanh bắt đầu không yên, ngồi trên ghế phụ cứ xoay tới xoay lui: “Chị Dịch Đồng, em... em căng thẳng quá!“.

Trong khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Cố Dịch Đồng nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh: “Chị sẽ nói với mẹ, em cứ như bình thường là được rồi“.

“Sao mà giống với bình thường được.....”, Hạ Lộc Sanh thì thào.

Khi họ đến Kỳ gia, trong nhà đang có khách, người đến là hai mẹ con đang ngồi ở phòng khách, cô con gái khi nhìn thấy Hạ Lộc Sanh ánh mắt sáng lên, muốn gọi nhưng cố gắng nhịn xuống.

Lộc saSnh về rồi à? Đến đến, đứa nhỏ này nói bận rộn là bận suốt luôn không thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc cũng biết về gặp dì ha”, mẹ Cố vui vẻ bước tới, dẫn Hạ Lộc Sanh tiến vào phòng khách.

Mẹ Cố giới thiệu với hai mẹ con trong phòng khách: “Đây là Lộc Sanh, con gái nhỏ của tôi, Lộc Sanh, người ngồi trên ghế sô pha là dì Từ với con gái dì ấy, Mạnh Thanh“.

“Con chào dì Từ, chào Mạnh Thanh“.

“Ây da, ây da, chào con chào con”, dì Từ cười ra tiếng.

Mạnh Thanh có vẻ hơi kích động, cô bé đứng lên nhìn Hạ Lộc Sanh: “Cô giáo Hạ, hân... hân hạnh được gặp cô“.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Mạnh Thanh.

“.......... Mạnh thanh biết Lộc Sanh hả?”, mẹ Cố phản ứng lại, nhanh chóng hỏi.

Mạnh Thanh lại lắc đầu: “Không, không, con biết cô Hạ nhưng cô Hạ không biết con, cô Hạ là idol của con đó!“.

Dì Từ không hiểu liền hỏi: “Thanh nhi, sao con lại gọi chị Lộc Sanh là cô giáo Hạ?”

“Mẹ, mẹ còn nhớ cuộc thi cello thiếu niên mà con tham gia không? Lúc đó cô Hạ là một trong những vị giám khảo đó! Kết thúc cuộc thi, con đã nói với mẹ rằng thần tượng của con ở đó, chính là cô Hạ nè!”

Mẹ Cố cười nói: “Cái gì mà cô giáo với không cô giáo chứ, ở nhà chỉ có chị gái, không có cô giáo nha!”

“Cô Hạ, em... em có thể gọi cô là chị không?”, Mạnh Thanh lo lắng hỏi.

Hạ Lộc Sanh cười mỉm gật đầu: “Đương nhiên có thể“.

Dì Từ cùng mẹ Cố vào nhà bếp, trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Hạ Lộc Sanh kéo kéo ống tay áo Cố Dịch Đồng bên cạnh: “Chị Dịch Đồng, em muốn ăn táo“.

Cố Dịch Đồng trả lời: “Chị gọt cho em“.

Nói xong, cô lấy một quả táo và con dao gọt hoa quả trên bàn, sau khi gọt xong thì đưa đến tay Hạ Lộc Sanh: “Đây em“.

Hạ Lộc Sanh tự nhiên tiếp nhận, cắn một cái.

“Thật hạnh phúc mà....”, Mạnh Thanh chống cằm nhìn hai người họ với vẻ ngưỡng mộ, cảm khái ra tiếng.

Động tác để dao lên bàn của Cố Dịch Đồng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Mạnh Thanh.

Nhìn thấy ánh mắt của Cố Dịch Đồng, Mạnh Thanh cười toe toét nói: “Chị Cố, em không chỉ u mê chị Hạ mà còn là fan couple của hai người“.

Cố Dịch Đồng:....................

Mạnh Thanh là một người hoạt ngôn, luôn miệng nói không ngừng, bị em ấy nói miết như vậy tâm tình Hạ Lộc Sanh đã không còn căng thẳng nữa, câu được câu không cùng Mạnh Thanh trò chuyện.

Sau khi trò chuyện rất nhiều, Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh phát hiện ra rằng Mạnh Thanh rất tin tưởng vào Phật pháp, trong lúc nói chuyện sẽ vô ý mà bật ra một câu nào đó trong kinh Phật.

Chú ý tới trên cổ tay Mạnh Thanh có một chuỗi Phật châu, Cố Dịch Đồng nhìn có chút quen mắt, cô hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mạnh Thanh, em có tin vào Phật không?”

Mạnh Thanh sảng khoái thừa nhận: “Tin! Từ nhỏ em đã tin! Cũng một lòng đọc kinh lễ Phật“.

“Tôi có thể xem chuỗi Phật châu trên tay em một chút không?”

Hạ Lộc Sanh hơi sửng sốt, Phật châu? Cô chợt nhớ đến Cố Dịch Đồng cũng có một chuỗi Phật châu.

Mạnh Thanh có chút do dự, vuốt ve Phật châu trên cổ tay, không trả lời.

Nhìn thấy vẻ mặt em ấy có chút do dự, Cố Dịch Đồng lập tức nói: “Xin lỗi, có phải là tôi quá đường đột? Không tiện thì thôi, tôi chỉ là tùy ý hỏi một chút thôi!”

MạnhTthanh đấu tranh một lúc nhưng cuối cùng cũng cởi chuỗi Phật châu ra, đưa cho Cố Dịch Đồng.

Có thể thấy Mạnh Thanh vô cùng chú ý đến chuỗi Phật châu này, Cố Dịch Đồng cẩn thận cầm chuỗi hạt nhìn, càng nhìn thì càng ngạc nhiên. Chuỗi Phật châu này cùng với cái của cô ngoại trừ số hạt không giống nhau ra thì còn lại đều y đúc.

Vừa lúc đó, dì Từ từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Cố Dịch Đồng đang cầm trên tay chuỗi Phật châu của Mạnh Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mạnh Thanh!”

Mạnh Thanh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy dì Từ, vội vàng đứng dậy đem Phật châu từ trong tay Cố Dịch Đồng lấy về, sau đó đeo vào cổ tay.

Dì Từ tức giận nhìn Mạnh Thanh, quát lớn: “Sao con lại tháo chuỗi Phật châu mà Hoài Mẫn đại sư cho con ra?”

Trong lòng Cố Dịch Đồng run lên, Hoài Mẫn đại sư, Phật châu của cô cũng là do Hoài Mẫn đại sư cho.

Mạnh Thanh bị la tới không dám nói gì, dáng vẻ như một đứa trẻ làm sai chuyện, Cố Dịch Đồng vội vàng nói: “Xin lỗi dì Từ, là con kêu Mạnh Thanh cho con xem Phật châu, dì không nên trách em ấy“.

Dì Từ tức giận nói: “Không phải dì muốn trách nó mà chuỗi Phật châu này đối với Mạnh Thanh rất quan trọng mà nó lại hết lần này tới lần khác lấy ra khoe..... dì.....”

Mạnh Thanh bị dì Từ la ủy khuất vô cùng, em ấy nói: “Con không có, con không có lấy ra khoe khoang“.

Cố Dịch Đồng liếc nhìn Mạnh Thanh, sau đó đứng dậy nói với dì Từ: “Dì Từ, con có thể nói chuyện riêng với dì không?”

Dì Từ cùng Cố Dịch Đồng hai người lên lầu hai, cảm xúc của dì Từ đã bình tĩnh lại, bà nói với Cố Dịch Đồng, “Xin lỗi Dịch Đồng, vừa nãy dì quá kích động, nói chuyện không nghĩ đến cảm nhận của con”

Cố Dịch Đồng: “Dì Từ đừng nói như vậy, là con yêu cầu quá đáng, con có thể hiểu được tâm trạng của dì“.

Dì Từ kinh ngạc nhìn Cố Dịch Đồng, Cố Dịch Đồng nói tiếp: “Dì Từ, con muốn nói chuyện với dì là do có chuyện muốn hỏi về chuỗi Phật châu kia của Mạnh Thanh, là Hoài Mẫn đại sư cho em ấy sao?”

Dì Từ không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: “Dịch Đồng, con hỏi cái này làm gì?”

Cố Dịch Đồng không hề giấu giếm, nói thẳng: “Dì Từ, nói thật với dì, con cũng có một chuỗi Phật châu được Hoài Mẫn đại sư cho, chỉ là số hạt nhiều hơn cái trên tay của Mạnh Thanh“.

Dì Từ sửng sốt: “Con, con cũng có chuỗi Phật châu của Hoài Mẫn đại sư?”

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Đúng vậy, Hoài Mẫn đại sư nói rằng con sẽ bị họa nên đưa con để độ mệnh. Vừa nãy con thấy dì xem trọng chuỗi Phật châu kia như vậy hình như là có chuyện gì đó cho nên muốn hỏi dì một chút, chuỗi Phật châu của Mạnh Thanh là để làm gì? Cũng để độ mệnh như của con sao?”

Một hồi lâu, dì Từ mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, bà do dự một chút sau đó gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Thanh từ khi sinh ra đã rất yếu, thường phải đến bệnh viện. Lần đó nó lại bị bệnh, trên đường đưa con bé đến bệnh viện thì gặp Hoài Mẫn đại sư, ngài ấy nói Mạnh Thanh có duyên với Phật pháp và muốn giúp con bé nên đem chuỗi Phật châu cho con bé đeo vào tay. Từ lúc đó, thân thể Mạnh Thanh cũng ngày càng tốt lên”

Cố Dịch Đồng đã rất ngạc nhiên.

“Dịch Đồng, con phải giữ gìn chuỗi Phật châu thật cẩn thận, Hoài Mẫn đại sư đã nói nếu như chuỗi Phạt châu này mà bị hư hại thì ngài ấy thật sự không thể giúp được gì“.

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng đột nhiên nghĩ đến câu nói của Hoài Mẫn đại sư “Châu hủy người vong”, cô hoàn hồn nói tiếp: “Cảm ơn dì Từ“.

Lúc hai người từ lầu hai đi xuống, mẹ Cố đã đem thức ăn bưng lên bàn. Mạnh Thanh vốn là người lạc quan bẩm sinh, giận dỗi nhanh tới cũng nhanh đi, nháy mắt cái đã quên rồi, hưng phấn bừng bừng cùng Lộc Sanh trò chuyện.

Quay đầu lại nhìn thấy dì Từ cùng Cố Dịch Đồng vội vàng vẫy tay: “Mẹ! Chị Cố! Mau tới mau tới, chuẩn bị ăn cơm rồi!”

Dì Từ khiển trách nói: “Thanh Thanh, con là khách, không được hô tô gọi nhỏ mất lịch sự như vậy!”

Mạnh Thanh nhăn mũi, ủ rũ “Ò ~~~” một tiếng.

Sau bữa trưa, Mạnh Thanh và dì Từ không ở lại bao lâu thì rời đi. Trước khi đi, Mạnh Thanh lúng túng nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: “Chị Hạ, có thể cho em số điện thoại không?”

Sau khi ở cạnh nhau một buổi trưa, ấn tượng của Hạ Lộc Sanh đối với cô gái nhỏ này coi như không tệ, cô gật đầu đáp: “Đương nhiên có thể“.

Hạ Lộc Sanh đọc một dãy số, cô gái nhỏ lấy điện thoại di động ra nhập vào sau đó nhá máy sang cho Hạ Lộc Sanh. Chuông điện thoại trong túi Hạ Lộc Sanh reo lên.

“Chị Hạ, đây là số của em“.

Cố Dịch Đồng lấy điện thoại của Hạ Lộc Sanh ra, sau đó lưu tên Mạnh Thanh rồi cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô bé: “Đã lưu rồi đây“.

Sau khi tiễn Mạnh Thanh và dì Từ đi, Cố Dịch Đồng ngăn lại mẹ Cố đang định đi lên lầu: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ“.

Bước chân mẹ Cố dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Dịch Đồng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dịch Đồng còn Hạ Lộc Sanh thì căng thẳng núp ở phía sau, trong lòng bà không khỏi nghi hoặc.

Bà quay lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Sau khi sắp xếp ngôn từ lại, Cố Dịch Đồng nói: “Mẹ, con muốn tổ chức hôn lễ với Lộc Sanh, không làm lớn, chỉ có mẹ, chú Kỳ, Cảnh Văn với thêm mấy người bạn thân chứng kiến là đủ rồi“.

Mẹ Cố trừng mắt nhìn, một hồi lâu không có đáp lại.

“Mẹ?”

Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nhìn Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh thì sao? Mẹ muốn biết Lộc Sanh nghĩ thế nào? Lộc Sanh cũng muốn tổ chức hôn lễ sao?”

Hạ Lộc Sanh người bị điểm tên chậm rì rì từ phía sau Cố Dịch Đồng đi ra: “Dì Cố, con... con cũng nghĩ vậy“.

“Con nghĩ gì?”, mẹ Cố nhíu mày hỏi ngược lại.

Hạ Lộc Sanh không rõ về thái độ của mẹ Cố, cô hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Đúng vậy, dì Cố, con muốn kết hôn với chị Dịch Đồng!“.

Mẹ Cố hừ nhẹ: “Mở miệng khép miệng đều dì Cố dì Cố, không nhìn ra con muốn kết hôn chỗ nào“.

Hạ Lộc Sanh nhất thời không hiểu lời mẹ Cố.

Cố Dịch Đồng nở nụ cười, đưa tay chọt chọt Hạ Lộc Sanh, nhắc nhở: “Mẹ đã đồng ý rồi, em còn không nhanh sửa miệng?”

Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, gò má đỏ lên, thẹn thùng trốn sau lưng Cố Dịch Đồng.

Mẹ Cố nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, nở nụ cười: “Con còn thẹn thùng cái gì? Sửa miệng là chuyện không sớm thì muộn mà, nhanh gọi sớm một chút để mẹ được vui nào“.

Lần này Cố Dịch Đồng không có ý định nói giúp em ấy.

Dưới sự thúc giục của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh thì thầm: “... Mẹ.”

“Cái gì? Không nghe rõ”, mẹ Cố cố ý trêu Hạ Lộc Sanh.

Gò má Hạ Lộc Sanh càng đỏ hơn, nhưng so với trước kia giọng nói đã lớn hơn rất nhiều: “Mẹ!”

Cố Dịch Đồng dịu dàng nhìn Hạ Lộc Sanh, vươn tay ôm em vào lòng, sau đó nhìn mẹ Cố: “Mẹ, như vậy được chưa?”

Mẹ Cố lườm Cố Dịch Đồng một cái: “Tôi đây chờ lâu như vậy mới chờ được lúc này, gọi nhiều hơn hai tiếng có làm sao?”

Cố Dịch Đồng liên tục đáp lại, dỗ dành mẹ Cố: “Tương lai không phải còn rất lâu nữa sao? Không cần vội vàng trong chốc lát thế này đâu mẹ“.

Sau đó mẹ Cố nói đến vấn đề chính: “Thế thì khi nào hai đứa tổ chức đám cưới? Còn có hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết rồi, làm trước Tết hay sau Tết?”

“Dạ sau Tết đi, trước Tết thì thời gian hơi gấp“.

Mẹ Cố gật đầu: “Được, vậy mẹ sẽ lấy ngày tháng năm sinh của hai đứa đi coi ngày, có kết quả sẽ nói với các con, mẹ giúp hai đứa sắp xếp“.

Sau khi trò chuyện một lúc, mẹ Cố trở lên lầu.

Tiến vào phòng ngủ, mẹ Cố đóng cửa lại dựa vào tấm cửa, bà hơi ngẩng đầu lên nói với không trung: “Bà có thấy được không? Lộc Sanh đã lớn rồi, bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với Lộc Sanh như con gái ruột của mình...”

Hai người ở dưới lầu đều không biết lời nói của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh còn đang cân nhắc chuyện Phật châu, cô hỏi: “Chị Dịch Đồng, sao chị lại đột nhiên muốn xem chuỗi Phật châu trên cổ tay của Mạnh Thanh?”

Cố Dịch Đồng không giấu giếm: “Em có nhớ chị cũng có một chuỗi Phật châu hay không? Chuỗi Phật châu của Mạnh Thanh nhìn có chút giống với cái của chị nên chị có chút tò mò. Hơn nữa thật sự là trùng hợp mà, người tặng Phật châu cho chị và Mạnh Thanh là cùng một người“.

Trong lòng Hạ Lộc Sanh âm thầm cân nhắc, chị Dịch Đồng coi chuỗi Phật châu rất quan trọng, Mạnh Thanh cũng giống vậy, rốt cuộc chuỗi Phật châu kia có cái gì đáng giá để hai người họ coi trọng như vậy?

Nhưng mấy lời này Hạ Lộc Sanh không có hỏi ra miệng chỉ là âm thầm thắc mắc trong lòng.

Sau khi được mẹ Cố đồng ý, chuyện hai người Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh xem như là đã được giải quyết.

Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng không có thời gian xử lý mấy việc đó, hết thảy đều là mẹ Cố chuẩn bị cho họ. Dưới sự yêu cầu của hai người họ, bà đem căn nhà bên khu Phú Hải làm phòng tân hôn.

Mẹ Cố chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà nói với Cố Dịch Đồng: “Con ơi là con, thiệt mất mặt mà!”

Cố Dịch Đồng bối rối: “Con?”

“Đều là con gái, tại sao con không thể cưới Lộc Sanh mà bây giờ còn phải gả ra ngoài? Mẹ đã nghe Lộc Sanh nói rồi, con bé muốn đẹp xe đạp đôi đi cưới con!“.

Cố Dịch Đồng: “....................”

Nói qua nói lại vẫn còn nhiều việc cần phải làm, mẹ Cố chọn ngày cho hai người, cuối cùng ấn định ngày mười tám tháng giêng âm lịch, địa điểm tổ chức đám cưới đã được chọn là một nhà thờ nhỏ, không cần mời Cha xứ, chỉ liên hệ chuyên viên trang điểm, Tiêu Thư xung phong nhận việc chủ trì lễ cưới cho hai người.

Chờ Hạ Lộc Sanh hết bận công việc trở về đã đến cuối năm rồi, mẹ Cố cũng bận rộn chuẩn bị hầu hết mọi việc.

Cuối năm công ty của Cố Dịch Đồng bận rộn không có thời gian đi cùng Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh ở trong thành phố một đêm rồi trở về Kỳ gia.

Buổi sáng giao thừa Cố Dịch Đồng mới trở về nhà, vừa đến nhà mẹ Cố đã đưa cô đi xem váy cưới.

Mẹ Cố mở ra xấp ảnh bảo Cố Dịch Đồng tự mình chọn: “Mẹ đã chọn những chiếc váy cưới này, con xem thử có cái nào con thích không, thích cái nào thì mua cái đó, các con kết hôn gấp quá nên không có thời gian đặt váy cưới riêng“.

Cố Dịch Đồng cẩn thận lựa chọn một lúc, cuối cùng vuốt hai bức ảnh và nói với mẹ: “Hai cái này đi mẹ, con cùng Lộc Sanh mỗi người một bộ“.

Mẹ Cố liếc mắt một cái, sau đó hài lòng gật đầu: “Mẹ cũng thích hai cái này, vậy lấy hai cái đi“.

Sau Tết thời gian trôi nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày rằm tháng giêng âm lịch.

Còn ba ngày nữa là đến đám cưới, Dương Tuyền cùng Lý Lôi hai người đến ở trong nhà của Cố Dịch Đồng, họ đang bận rộn phụ giúp mấy việc lặt vặt.

“Con đã liên hệ với chuyên viên trang điểm chưa?”, mẹ Cố vừa vào cửa liền hỏi.

Dương Tuyền: “Dạ rồi dạ rồi. Chiều hôm mười bảy chuyên viên sẽ đến đây“.

“Sắp xếp ổn thỏa là tốt rồi.”, mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm, bà cùng Dương Tuyền xem xét lại tất thảy: “Có quên cái gì không? Đã sắp xếp hết rồi sao?”

Dương Tuyền gật đầu: “Dì Cố, dì đã kiểm tra ba lần rồi, không có quên gì đâu ạ, dì cứ yên tâm đi“.

Vừa vặn vào lúc này Cố Dịch Đồng từ trong phòng ngủ đi ra, mẹ Cố liếc xéo cô một cái, nói tiếp: “Còn không phải là do có con gái sắp gả ra ngoài sao, sao dì không lo cho được!”

Dương Tuyền nở nụ cười, trêu chọc: “Chị Dịch Đồng, chị bàn bạc với Lộc Sanh một chút xem có thể đổi thành chị cưới em ấy gả không?”

Đang lúc nói đùa, Lý Lôi từ bên ngoài trở về, phía sau còn có một người đi theo: “Chị Dịch Đồng, người này da mặt dày quá, em không cắt đuôi được“.

Nhìn thấy người tới, Cố Dịch Đồng cười tiến lên nghênh tiếp: “Diệp Lê, lâu rồi không gặp“.

Từ sau khi Diệp Lê không còn dạy Hạ Lộc Sanh chữ nổi thì Cố Dịch Đồng không còn gặp cô ấy nữa, hiện tại gặp lại không thể bảo là không ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.