Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 78: Chương 78: Chương 77




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 77:

“Chị biết”, Cố Dịch Đồng đáp lại lời của Diệp Thanh Việt, sau đó mỉm cười nhìn về phía Kiều Quan: “Anh Kiều, đã lâu không gặp“.

Kiều Quan chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Việt: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, vị này là...? Dịch Đồng không giới thiệu một chút sao?”

Kiều Quan đối với Diệp Thanh Việt địch ý không hề che giấu, Diệp Thanh Việt có chút không hiểu gì, không biết mới lần đầu gặp mặt mà địch ý của Kiều Quan đối với cô là từ đâu tới.

“Đây là Thanh Việt, Diệp Thanh Việt”, Cố Dịch Đồng không nói nhiều, chỉ giới thiệu ngắn gọn họ tên, “Thanh Việt, đây là anh Kiều, Kiều Quan“.

Diệp Thanh Việt đưa tay về phía Kiều Quan: “Xin chào, anh Kiều.”

Kiều Quan rũ mắt xuống nhìn chằm chằm bàn tay của Diệp Thanh Việt trong vài giây mới chậm rãi nắm lấy, trong lời nói có ẩn ý: “Cô Diệp và Dịch Đồng quan hệ cũng tốt quá ha“.

Trước khi Diệp Thanh Việt trả lời Kiều Quan đã quay sang nhìn Cố Dịch Đồng: “Lộc Sanh đâu? Tại sao Lộc Sanh không đi cùng cô?”

Nghe Kiều Quan nhắc đến tên của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng cảm thấy hơi khó chịu. Lúc trước bản thân chưa ở bên Lộc Sanh cô còn muốn đem Lộc Sanh giao cho Kiều Quan, thậm chí còn gạt Lộc Sanh, ở giữa bắt cầu cho hai người họ.

Cuối cùng làm cho Lộc Sanh từ chối Kiều Quan, hơn nữa còn chặn Kiều Quan vào sổ đen, nói cho cùng là chính mình làm cho Kiều Quan uổng công vui vẻ, bản thân mình nói mà không làm được còn làm cho Lộc Sanh mất đi một người bạn như Kiều Quan.

Lộc Sanh có chấp nhận Kiều Quan hay không là một chuyện, nhưng vì ý nghĩ ích kỷ của bản thân cô mà làm cho Kiều Quan bị Lộc Sanh bài xích lại là một chuyện khác.

Đối với Kiều Quan, Cố Dịch Đồng trong lòng có hơi hổ thẹn.

Nhưng mà Kiều Quan không biết tâm tư Cố Dịch Đồng, nhìn thấy vẻ mặt Cố Dịch Đồng thay đổi, anh ta chỉ nghĩ rằng cô chột dạ, nghĩ đến vừa nãy mình thấy một màn Cố Dịch Đồng ôm lấy eo Diệp Thanh Việt thể hiện sự thân mật, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy tức giận.

Cố Dịch Đồng làm như vậy làm sao xứng đáng với Lộc Sanh!

Kiều Quan đột nhiên thay đổi thái độ, lạnh lùng nói: “Tôi thật sự là nhìn lầm cô!”

Nói xong quay đầu rời đi.

Cố Dịch Đồng nhất thời không có phản ứng, cô và Diệp Thanh Việt nhìn nhau, hai người đều có chút sững sờ trố mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện này.....Chị Dịch Đồng, anh ta... anh ta sao kỳ cục vậy?”

Cố Dịch Đồng đầu óc mơ hồ lắc đầu: “Không biết luôn“.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cũng không muốn nói tới nữa, nhìn quần áo trên người Diệp Thanh Việt, tiếp tục những gì lúc nãy cô chưa nói xong: “Thanh Việt, em có phiền không nếu tôi mua bộ quần áo giống với em?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, Diệp Thanh Việt dừng lại một lúc mới kịp phản ứng: “Đương nhiên có thể!”

Thanh toán hóa đơn xong, cả hai xách theo túi đồ tiếp tục đi dạo quanh khu quần áo, khi bước ra thì tay ai cũng đầy túi lớn túi nhỏ..

Cuối cùng, hai người dùng bữa trưa đơn giản, sau đó đến cửa hàng trà chọn những lá trà ngon nhất cho chú Kỳ.

Khi từ cửa hàng trà đi ra đã được nửa buổi chiều rồi, nhiệm vụ của Cố Dịch Đồng đã hoàn thành, cô cũng không ở lại lâu thêm mà cùng Diệp Thanh Việt nói lời tạm biệt, sau đó trở về nhà.

Vừa bước vào nhà liền nghe thấy giọng nói của Hạ Lộc Sanh: “Chị đã đi đâu vậy?”

Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn về phía phòng khách, hỏi: “Không phải ngày hôm nay em ở lại khu Phú Hải không về sao?”

Trong lòng Hạ Lộc Sanh vốn đã tức giận nhưng nén lại mà khi nghe được lời nói của Cố Dịch Đồng thì lại càng tức giận hơn: “Không muốn em trở về sao?”

Cố Dịch Đồng dù có khù khờ thế nào đi nữa thì lúc này cô cũng có thể nghe thấy có chuyện gì không ổn với Hạ Lộc Sanh, cô đặt đồ trong tay sang một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh em ấy hỏi: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”

Hạ Lộc Sanh hừ lạnh một tiếng: “Chị đã làm gì? Chị Tề nói chị không đến công ty.”

“Chị đi dạo phố”, nói xong, Cố Dịch Đồng vươn tay xoa đầu Hạ Lộc Sanh.

Không ngờ tay vừa đụng tới Hạ Lộc Sanh, cô gái nhỏ liền quay đầu đi: “Với ai?”

Cố Dịch Đồng đột nhiên hiểu ra điều gì đó và ngập ngừng hỏi, “Có phải là Kiều Quan đã nói gì với em không?”

Hạ Lộc Sanh không phủ nhận

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hạ Lộc Sanh, lại nghĩ đến thái độ của Kiều Quan lúc sáng, Cố Dịch Đồng còn có gì không hiểu nữa chứ, cô dở khóc dở cười nhìn Hạ Lộc Sanh: “Cứ vậy đã không tin chị?”

Hạ Lộc Sanh mấp máy môi: “Không có...”

Không phải không tin tưởng, đương nhiên là tin tưởng, cô biết Cố Dịch Đồng nhất định sẽ không giống như những gì Kiều Quan nói nhưng tin là tin, hiểu là hiểu mà ghen lại không khống chế được.

Hiện tại cô không phải là đang truy vấn chị ấy mà chỉ là muốn giận lẫy đôi chút với Cố Dịch Đồng, muốn được chị ấy dỗ dành một chút.

“Em tin chị nhưng mà.... nhưng mà....”

Hạ Lộc Sanh không biết làm sao diễn tả được tâm trạng của mình, may mà Cố Dịch Đồng thấy dáng vẻ này của cô liền hiểu, Cố Dịch Đồng ôm ôm Hạ Lộc Sanh: “Hôm nay cùng đi mua sắm với chị là Diệp Thanh Việt, bạn gái của Cảnh Văn. Cảnh Văn muốn dẫn bạn gái về nhà ra mắt, em ấy đắn đo suy nghĩ không biết mẹ cùng chú Kỳ thích quà gì nên Cảnh Văn nhờ chị đi chọn quà cùng em ấy“.

Hạ Lộc Sanh hừ nhẹ: “Bạn gái Cảnh văn sao cậu ta không đi cùng?”

Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Lộc Sanh ngạo kiều, Cố Dịch Đồng trầm giọng nở nụ cười: “Ngày hôm nay Cảnh văn đến công ty của chú Kỳ báo danh thực tập, không có thời gian đi cùng Thanh Việt“.

Thấy Hạ Lộc Sanh rầm rì nói chuyện vẫn có chút không vui, Cố Dịch Đồng nhéo nhéo chóp mũi em ấy, nửa dỗ nửa cười: “Được rồi, ngoan, đừng mất hứng nữa. Hôm nay chị nhìn thấy một bộ quần áo rất đẹp, chị có mua cho em nè“.

Hạ Lộc Sanh vốn là chỉ muốn để Cố Dịch Đồng dỗ dành cô, hiện tại được chị ấy ôn ngôn nhuyễn ngữ dỗ dành rồi nên cô cũng biết điều mà dịu lại, cô dựa vào vòng tay của Cố Dịch Đồng nói: “Chị Dịch Đồng, em không có không tin chị, em chỉ không thích từ trong miệng người khác nghe được chị đang làm gì mà thôi“.

Cố Dịch Đồng cúi đầu hôn một cái lên gò má Hạ Lộc Sanh, trêu ghẹo: “Nghe Kiều Quan nói chị cùng một cô gái cùng nhau đi mua sắm có ghen không?”

Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng trêu ghẹo đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Không có!!!”

“Thiệt không?”, Cố Dịch Đồng vừa hỏi vừa chọt lét Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh bị nhột rụt người lại thành một khối, mở miệng xin tha.

Hai người cười vui vẻ đùa giỡn một hồi, Hạ Lộc Sanh không chịu được mà nói thật: “Em nói em nói, em thừa nhận là được chứ gì, ghen ghen, đừng chọt nữa ~~~”

Cố Dịch Đồng rút tay về: “Em đó~”

Hạ Lộc Sanh thuận thế lại nằm vào trong lòng Cố Dịch Đồng, do dự một lúc, mới hỏi: “Chị Dịch Đồng, có phải là em quá không hiểu chuyện rồi không?”

“Hử?”

“Em rõ ràng biết chị đi mua sắm với người khác nhất định phải có lý do, thế nhưng về mặt tình cảm thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, muốn cáu kỉnh với chị, muốn để chị dỗ dành em, có phải là em quá trẻ con rồi không?”

Giọng điệu của Hạ Lộc Sanh có chút bất an.

Ý cười trên mặt Cố Dịch Đồng trở nên nghiêm túc, cô đưa tay lên xoa đầu Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh, em không phải không hiểu chuyện, như chuyện em tin tưởng chị không có bắt cá hai tay vậy, chị biết là em tuyệt đối tin tưởng chị“.

Hạ Lộc Sanh lẳng lặng nghe Cố Dịch Đồng nói, sự lo lắng trên khuôn mặt từ từ tan biến.

Cố Dịch Đồng không ngừng xoa đầu Hạ Lộc Sanh, sau đó nói thêm: “Hơn nữa chị thích em như vậy, em giận dỗi ghen tuông bởi vì em yêu chị, chị lại hiểu rõ cảm xúc của em, em là người chị yêu mà, chị không dỗ dành em thì chờ ai dỗ?”

Vành tai Hạ Lộc Sanh ửng hồng, cô vòng tay ôm chặt eo Cố Dịch Đồng, đem gò má vùi vào bụng của chị ấy, cảm xúc trong lòng lên xuống thất thường.

Cô nghĩ mình nhất định là mấy kiếp trước mình luôn làm người tốt, nếu không, chỉ dựa vào kiếp này, Hạ Lộc Sanh cô đây có tài cán gì mà có thể cùng chị Dịch Đồng dây dưa một đời chứ.

Trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên lại nghe Cố Dịch Đồng nói: “Đúng rồi, Lộc Sanh, bộ quần áo chị mua cho em Thanh Việt cũng có một bộ, của hai em giống nhau“.

Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên ngẩng đầu, hung dữ lên: “Chị cũng mua quần áo cho cô ấy?!”

Cố Dịch Đồng “Xì” một tiếng nở nụ cười: “Không phải“.

Thực ra lúc đó Cố Dịch Đồng muốn trả tiền cho Diệp Thanh Việt nhưng em ấy có nói sao cũng không chịu, ngược lại còn thay Cố Dịch Đồng thanh toán, ngụ ý muốn nói đã phiền cô cùng em ấy đi mua sắm sao còn có thể để Cố Dịch Đồng tiêu tiền đây.

Cố Dịch Đồng không muốn tiêu tiền của người khác khi mua đồ cho Hạ Lộc Sanh, hai người giằng co mãi, cuối cùng vẫn là nhân viên đứng ra khuyên bảo mạnh ai nấy tính mới xong chuyện.

Hạ Lộc Sanh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nằm trong vòng tay của Cố Dịch Đồng.

Vẻ hung dữ của cô gái nhỏ rất đáng yêu, Cố Dịch Đồng không nhịn được cười, đưa tay xoa xoa tóc em ấy làm nó rối tung lên như ổ gà.

Tới gần mười giờ tối, Cố Dịch Đồng từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói: “Lộc Sanh, nước ấm vừa....”

Lời nói đột ngột im bặt, Cố Dịch Đồng nhìn thấy thứ trong tay Hạ Lộc Sanh liền biến sắc mặt, buột miệng nói: “Đừng đụng vào!”

Nói xong, Cố Dịch Đồng ném chiếc khăn trên tay, nhanh chóng bước tới, cầm lấy chuỗi hạt Phật châu từ trong tay Hạ Lộc Sanh, cô cẩn thận đem Phật châu đặt lại trong hộp rồi cất vào ngăn kéo.

Sau khi đóng ngăn kéo lại, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lộc Sanh sững sờ đứng đó, đây là lần đầu tiên Cố Dịch Đồng nói chuyện với cô một cách dữ dằn như vậy, cô có chút lúng túng, dường như không ngờ phản ứng của Cố Dịch Đồng lại lớn như vậy.

Cố Dịch Đồng đứng dậy nhìn thấy Hạ Lộc Sanh vẫn còn đứng sững sờ, cô biết vừa rồi mình quá kích động, mím môi nói với Hạ Lộc Sanh: “Xin lỗi Lộc Sanh, vừa rồi chị quá kích động, chuỗi hạt Phật châu đó rất quan trọng với chị, không phải chị cố ý hung dữ với em“.

Hóa ra là chuỗi Phật châu.

Thấy Cố Dịch Đồng quý chuỗi Phật châu kia như bảo bối, Hạ Lộc Sanh cắn cắn môi dưới, giải thích: “Em đang tìm hộp đựng thư, không phải cố ý lấy Phật châu ra chơi“.

Cuối cùng, Hạ Lộc Sanh không nhịn được lại hỏi: “Chị Dịch Đồng, chuỗi hạt Phật châu kia..... rất quan trọng sao?”

Cố Dịch Đồng do dự một chút, mới nói: “Rất quan trọng, Lộc Sanh, em có tin vào sinh mệnh không?”

“Sinh mệnh?”

Cố Dịch Đồng gật đầu: “Đúng vậy, sinh mệnh, Lộc Sanh, em có thể xem chuỗi Phật châu kia chứa đựng sinh mệnh của hai chúng ta, vì vậy cần phải cẩn thận bảo vệ nó“.

Hạ Lộc Sanh cái hiểu cái không nhưng thấy giọng điệu Cố Dịch Đồng vô cùng nghiêm túc nên cô cố gắng nghe, gật gật đầu.

Ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng đưa Hạ Lộc Sanh đến sân bay, Dương Tuyền cùng Lý Lôi đã đợi sẵn, nhìn thấy Cố Dịch Đồng hai người trên mặt ra vẻ trêu ghẹo: “Ơ kìa, tiểu Lộc, không phải là quay về tính sổ sao? Sao mới có một buổi tối mà đã bị dỗ dành rồi?”

Cố Dịch Đồng khiển trách hai người họ: “Được rồi, đừng có trêu chọc em ấy nữa.”

Lý Lôi cười hì hì nhìn Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, các hoạt động và cuộc thi của Lộc Sanh hiện đã được lên lịch dài cho tới năm mới. Một năm này em ấy sẽ không thể nghỉ ngơi được mấy ngày đâu, chị cần phải quý trọng thời gian ở bên Lộc Sanh đó!”

Công việc của Hạ Lộc Sanh đều do Lý Lôi sắp xếp, bây giờ Lý Lôi nói như vậy thì thực sự công việc đã được lên lịch kín cho tới năm mới rồi.

Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày: “Thời gian kín vậy sao?”

Lý Lôi chỉ vào Hạ Lộc Sanh: “Không phải là ý của em! Là Lộc Sanh yêu cầu!”

Hạ Lộc Sanh một bên lôi kéo ống tay áo Cố Dịch Đồng, ở bên tai cô thì thầm: “Không phải chị đã nói chờ em kiếm thật nhiều tiền để chị nở mặt nở mày gả cho em sao?”

Cố Dịch Đồng không nhịn được bật cười, vốn là cô gái nhỏ thật thông minh mà đầu óc sao đột nhiên lại hỏng mất rồi? Thậm chí không thể nghe ra đó là một câu nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.