Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 77: Chương 77: Chương 76




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 76:

Hai ngày sau Hạ Lộc Sanh nhận được điện thoại từ Triệu Nhã Tô.

“Cô Triệu“..

“Lộc Sanh, cô có chuyện tốt muốn nói với em”, giọng điệu Triệu Nhã Tô tràn đầy ý cười, không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Có cuộc thi Cello cho thanh thiếu niên toàn quốc, người bên ban tổ chức mời em đi làm giám khảo, thư mời đang ở chỗ cô“.

Hạ Lộc Sanh ngẩn người, mặc dù cô là học trò của Triệu Nhã Tô nhưng vẫn luôn là Lý Lôi và Dương Tuyền nhận và sắp xếp lịch trình các hoạt động lẫn lịch thi đấu cho cô, đa số thời điểm khi do dự cô sẽ hỏi ý kiến của Triệu Nhã Tô nhưng sao bây giờ thư mời lại gửi đến chỗ cô Triệu rồi?

Hơn nữa bởi vì chuyện cô cùng với chị Dịch Đồng mà đã một năm nay cô không nhận được lời mời tham gia bất kỳ hoạt động nào, không chấm dứt hợp đồng đã xem như là nhân nghĩa lắm rồi, giờ sao lại có thể...

Trong lòng Hạ Lộc Sanh cảm thấy khó hiểu: “Mời em làm giám khảo sao?”

Ý cười trong giọng của Triệu Nhã Tô hơi thu lại, nói: “Lộc Sanh, cô nói nè, em cũng đừng chú ý quá. Lời mời này vốn là lúc trước đã ngỏ ý muốn hợp tác với em, đều đã chuẩn bị ký hợp đồng rồi thế nhưng bởi vì chuyện của em cùng Dịch Đồng bị đưa lên mạng nên bọn họ quyết định hủy hợp đồng. Bây giờ thấy sóng gió đã qua, bọn họ lại nghĩ tới em nhưng mà trực tiếp tới tìm em thì cảm thấy xấu hổ quá cho nên mới tìm cô“.

Hạ Lộc Sanh hiểu được, khi chuyện tình cảm giữa cô và chị Dịch Đồng bị tung lên mạng ai cũng sợ bị liên lụy nên lựa chọn hủy hợp đồng.

Một năm trôi qua, mọi chuyện có chiều hướng xoay chuyển ngược lại, chuyện của cô và chị Dịch Đồng không chỉ được công chúng tiếp nhận mà còn có việc cô là người sáng lập Qũy từ thiện Tinh Quang đã làm tăng hảo cảm của mọi người.

Bọn họ tính thật là khéo mà.

Tiêu Thư cũng đã từng đề cập điều này với cô, lần xuất hiện đầu tiên của cô sau một năm thành công vượt qua sóng gió không thể nghi ngờ chính là mánh lới tuyên truyền hấp dẫn, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác với cô.

Chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.

“Cô Triệu, em muốn suy nghĩ cái đã, tối nay em sẽ cho cô câu trả lời được không?”

Triệu Nhã Tô muốn nói điều gì đó nhưng lời nói đến bên mép lại nuốt trở vào. Cô có thể hiểu được vì sao Hạ Lộc Sanh không thoải mái đồng ý, dù sao ban tổ chức bọn họ ở thời điểm Hạ Lộc Sanh khó khăn đã lựa chọn rời đi, bây giờ em ấy đã vượt qua được thì lập tức tới tìm....

“Được, cô chờ tin từ em...”

Sau khi cúp điện thoại của Triệu Nhã Tô, Hạ Lộc Sanh gọi cho Lý Lôi, Lý Lôi nghe xong không nhịn được cười: “Thật trùng hợp, hai ngày nay mình cũng nhận được không ít cuộc gọi, bọn họ đều muốn hợp tác với chúng ta, có nhiều người trước kia đã từng cùng chúng ta làm việc giờ muốn tái ký hợp đồng“.

Hạ Lộc Sanh kinh ngạc: “Chuyện này sao cậu không nói cho mình biết?”

Lý Lôi: “Mình đã sàng lọc lại lần nữa, không có đối tác thích hợp với chúng ta. À mà hôm nay mình còn nhận được thư mời của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] á, họ muốn mời cậu cùng nhóm người Thạch Nham tham gia phỏng vấn“.

Hạ Lộc Sanh càng kinh ngạc: “Thư mời của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc]?”

“Mùa mới của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] đã bắt đầu rồi. Ekip chương trình muốn phỏng vấn cậu, sau đó cắt nối biên tập thành đoạn trailer dẫn dắt cho mùa mới, là cách bọn họ tuyên truyền“.

“Đạo diễn Triệu không trực tiếp gọi cho mình“.

Lý Lôi hiểu được sự nghi ngờ của Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, đạo diễn Triệu là người tốt, ông ấy biết hiện tại có rất nhiều người muốn mời cậu hợp tác. Không gọi cho cậu là không muốn làm cậu khó xử, dù sao ông ấy cũng đã giúp cậu trên Weibo, nếu như gọi cho cậu mà cậu không đồng ý thì cũng khó có thể nói chuyện“.

“Nhưng nếu lỡ như cậu đã có hoạt động mà cậu thích, muốn tham gia mà ông ấy gọi tới, một bên là có ơn một bên là cậu thích thì cậu sẽ làm sao đây? Vậy nên ông ấy đã giải quyết theo lẽ thường, tất cả cứ làm theo quy trình“.

Nghe vậy, nhất thời Hạ Lộc Sanh không nói gì, trong lòng có chút cảm động.

Khi Cố Dịch Đồng từ công ty trở về, Hạ Lộc Sanh đang nói chuyện điện thoại trên ban công, giọng nói lạnh lùng lại già giặn mơ hồ truyền tới phòng khách, hoàn toàn khác với hình ảnh cô gái nhỏ thích lầm bầm lại hay làm nũng trong ấn tượng của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng có chút ngạc nhiên, mặc dù cô biết ở những nơi cô không thể thấy cô gái nhỏ sẽ không giống như vậy nhưng không nghĩ tới lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Sau khi Hạ Lộc Sanh nói chuyện điện thoại xong, Cố Dịch Đồng chậm rãi đi tới ban công, sau đó vòng tay ôm eo em ấy: “Cô giáo Hạ lại sắp bắt đầu bận rộn sao?”

Vẻ mặt của Hạ Lộc Sanh thay đổi, không giống vẻ bình tĩnh ban nãy, cô thuận thế dựa vào trong lồng ngực Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng, Lý Lôi giúp em nhận thật nhiều hoạt động, sắp bận rộn thật rồi“.

Nhìn vẻ mặt vô cùng đáng thương của cô gái nhỏ, Cố Dịch Đồng mỉm cười giơ tay bóp bóp má em ấy.

Tuy rằng không nỡ xa Hạ Lộc Sanh nhưng không thể không nói, trong lòng Cố Dịch Đồng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô không biết mình còn có thể đi bao xa nữa. Hiện tại cô là hậu phương của em ấy nhưng không biết một giây sau có còn không.

Cô hy vọng Lộc Sanh có sự nghiệp của chính mình, hi vọng em ấy có thể độc lập, một mình cũng có thể sống tốt, chỉ có như thế thì dù cho cô có ra đi cũng sẽ yên tâm.

“Khi nào em đi?”, Cố Dịch Đồng vừa hỏi vừa nhéo má cô gái nhỏ, lắc lắc.

Không nghe thấy ý muốn giữ lại như trong tưởng tượng, trong lòng Hạ Lộc Sanh bắt đầu bất mãn, cô thoát khỏi vòng tay của Cố Dịch Đồng, lên án: “Chị muốn em đi vậy sao?”

Nghe thấy giọng điệu tức giận của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng nhếch khóe miệng lên dỗ dành, “Không có, không nỡ để em đi mà“.

Hạ Lộc Sanh bày ra dáng vẻ “Em không có tin đâu nhé“.

Ý cười của Cố Dịch Đồng càng sâu thêm, cô nghiêng người hôn một cái lên má Hạ Lộc Sanh: “Nhưng nếu em không chăm chỉ làm việc thì sao cưới chị được? Chị còn muốn gả cho em một cách nở mày nở mặt đây“.

Hạ Lộc Sanh được Cố Dịch Đồng dỗ dành đến trong bụng nở hoa, nét mặt tươi hẳn ra, mỉm cười nói: “Ngày mai em đi rồi nhưng trước khi đi em muốn quay lại khu Phú Hải bên kia“.

“Ngày mai Dương Tuyền đến đón em hả?”

Hạ Lộc Sanh gật đầu: “Dạ, sáng sớm ngày mai em về bên đó rồi sẽ từ đó đi thẳng đến chỗ làm. Trước tiên sẽ tiếp nhận phỏng vấn của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc], sau đó sẽ đi làm giám khảo cho cuộc thi dành cho thanh thiếu niên. Đại khái khoảng hai tuần mới có thể quay lại, mà về chỉ được hai, ba ngày lại phải tham gia hoạt động kế tiếp rồi“.

“Em đã không làm việc một năm, vừa mới quay lại làm đừng nên để bản thân mệt mỏi quá, chầm chậm thích ứng thôi“.

Sau một lúc im lặng, Hạ Lộc Sanh trầm giọng nói: “Chị Dịch Đồng, em sợ bản thân không biểu hiện tốt“.

Dù gì thì chuyện giữa cô và chị Dịch Đồng cũng gây ồn ào lớn như vậy, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô, cô sợ lần đầu lộ diện sau một năm của bản thân sẽ không thể xử lý được những tình huống gây khó xử, sợ những cố gắng nỗ lực trước kia của mình sẽ bị phá hủy.

Cố Dịch Đồng ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, vỗ về: “Lộc Sanh của chị không thể nào kém được. Hơn nữa đã có chị, dù cho chị ở đâu, đang làm gì thì trong lòng vẫn sẽ luôn cỗ vũ cho em, hướng về em“.

Hạ Lộc Sanh dựa vào vai Cố Dịch Đồng cười khẽ, trong lòng an ổn hơn rất nhiều.

Vào buổi tối, khi Hạ Lộc Sanh đi tắm rửa, Cố Dịch Đồng nhận được tin từ Kỳ Cảnh Văn, cậu ta muốn dẫn Diệp Thanh Việt về ra mắt.

Cố Dịch Đồng trả lời: [Muốn gì nói thẳng đi!]

Rất nhanh, Kỳ Cảnh Văn gửi một tin nhắn thoại qua, Cố Dịch Đồng bấm vào đó, tiếng cười của Kỳ Cảnh Văn phát ra từ điện thoại: “KKKKK, đúng là chỉ có chị gái mới hiểu em kkkk, em còn chưa mở miệng nói thì chị đã biết em có chuyện muốn nhờ“.

“Nói ngay và luôn!”

“Chị, Thanh Việt muốn mua quà cho bố mẹ, nhưng em không biết bố mẹ thích món gì. Em đã nói là sẽ cùng đi mua mà em ấy không chịu, ngày mai chị có thể đi mua sắm với Thanh Việt không?”

Ngày mai, Cố Dịch Đồng nói thầm trong lòng, sau đó trả lời: “Ngày mai không phải em sẽ đến công ty của chú Kỳ thực tập sao? Chuyện này em đừng chậm trễ, đem số điện thoại của chị cho em ấy đi, nói em ấy ngày mai cứ liên lạc với chị...”

“Toẹt zời! Cảm ơn chị yêu!!”, Kỳ Cảnh Văn hưng phấn hô một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Dương Tuyền liền đón Hạ Lộc Sanh đi, Cố Dịch Đồng đơn giản thu thập một hồi rồi đi ra nơi đã hẹn với Diệp Thanh Việt.

Hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại, khi Cố Dịch Đồng đến thì Diệp Thanh Việt đã đợi sẵn. Khi nhìn thấy Cố Dịch Đồng, em ấy có chút không chắc chắn.

Cô bước tới và hỏi, “Có phải là chị Dịch Đồng không ạ?”

Cố Dịch Đồng mỉm cười, gật đầu: “Thanh Việt đúng không? Đã lâu không gặp, sắp không nhận ra em rồi, lần trước gặp là lúc em học cấp ba, kỳ họp phụ huynh lần đó“.

Sau vài lời xã giao, cả hai bước vào trung tâm mua sắm, không cần lòng vòng dạo mà đi thẳng đến khu bán quần áo.

Diệp Thanh Việt có chút do dự: “Chị Dịch Đồng, lần đầu đến nhà mà tặng quần áo có phải là hơi qua loa lấy lệ không?”

Cố Dịch Đồng trấn an Diệp Thanh Việt: “Mẹ thích quần áo nhất, không sai đâu, bảo đảm bà ấy sẽ rất vui vẻ“.

Cả hai đi dạo quanh khu quần áo hồi lâu, đột nhiên Diệp Thanh Việt dừng lại, ánh mắt rơi vào trên manocanh, Cố Dịch Đồng nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt sáng lên.

Y phục trên manocanh rất đẹp, phù hợp với mấy cô gái tầm tuổi Diệp Thanh Việt và Hạ Lộc Sanh

“Em có muốn mặc thử không?”, nói xong Cố Dịch Đồng nói nhân viên đem bộ quần áo kia đưa cho Diệp Thanh Việt.

Diệp Thanh Việt cũng không phải là người khó khăn, cô nở nụ cười cầm quần áo vào phòng thay đồ.

Vài phút sau, Diệp Thanh Việt thay xong quần áo đi ra, để phù hợp với trang phục, đôi giày trên chân cô được thay bằng giày cao gót do nhân viên giới thiệu.

Cô cẩn thận vén góc váy lên, đứng trước mặt Cố Dịch Đồng xoay một vòng: “Chị Dịch Đồng thấy sao?”

Cố Dịch Đồng đánh giá một phen, không khỏi gật đầu thán phục: “Thật đẹp.”

Diệp Thanh Việt tiến lên vài bước, đến trước gương, quay đầu nhìn trước nhìn sau, hết sức hài lòng, khi quay lại định gọi nhân viên gói lại thì dưới chân đột nhiên trượt một cái, cả người ngã sang một bên, Diệp Thanh Việt theo bản năng hết hồn kêu lên một tiếng.

Cố Dịch Đồng tay mắt lanh lẹ, nhanh chân tiến lên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Việt, ổn định thân thể em ấy, đem người ôm vào trong vòng tay.

“Em không sao chứ? Chân có bị bong gân không?”

Diệp Thanh Việt còn hết hồn chưa định thần lại được, nghe xong những lời của Cố Dịch Đồng thì ổn định lại, vỗ vỗ ngực, đứng vững lại: “Cảm ơn chị Dịch Đồng, em không sao rồi“.

Cố Dịch Đồng buông tay ra, cúi đầu nhìn một chút mắt cá chân của Diệp Thanh Việt, không thấy bị sưng, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm: “Em thử đi hai bước xem chân có bị sao không“.

Diệp Thanh Việt ngoan ngoãn bước lên hai bước, sau đó cười với Cố Dịch Đồng: “Dạ không sao“.

Cố Dịch Đồng yên tâm, nhìn bộ quần áo trên người Diệp Thanh Việt, cô suy nghĩ một chút: “Thanh Việt, bộ quần áo em đang mặc chị cũng rất thích, em có phiền không nếu chị và em mua...”

Lời còn chưa nói hết liền nghe phía sau truyền đến một giọng nam: “... Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng cùng Diệp Thanh Việt hai người theo bản năng cùng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy người đằng sau đang nhăn mày, mím chặt môi, ánh mắt nặng nề nhìn hai người bọn họ.

Diệp Thanh Việt nhận thấy ánh mắt của người đàn ông không tốt, cô trở nên cảnh giác, quay sang Cố Dịch Đồng hỏi: “Chị Dịch Đồng biết anh ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.