Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 76: Chương 76: Chương 75




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 75:

Nhìn mọi người vui vẻ cười nói, trong lòng Cố Dịch Đồng cũng có ý vui đùa, vẻ mặt cô mang theo vẻ nghiêm túc nói: “Lộc Sanh, Lộc Sanh, đương nhiên là Lộc Sinh“. (*)

(*) chơi chữ thui

“Pfft, haha, còn có thể nói như vậy hả?”

“Haha, ừm, cũng có lý, vậy thì hãy để cho Lộc Sinh“.

Hạ Lộc San bị mọi người cô một câu tôi một câu trêu chọc, vừa xấu hổ vừa bực mình lại muốn cười, cuối cùng, bàn tay nhỏ bé của cô không nhịn được vươn ra sau tìm được eo Cố Dịch Đồng, véo một miếng thịt trên eo chị ấy, biểu lộ bât mãn rồi quay đầu đi.

Bởi vì không nỡ dùng sức véo nên Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh làm ngứa ngáy, đồng thời cũng bị hành động này chọc cười, khóe mắt đuôi mày đều là dịu dàng, cô bắt lấy tay Hạ Lộc Sanh, ánh mắt nhìn Tiêu Thư: “Đưa em đi, em ăn là được“.

Là giải vây cho Hạ Lộc Sanh cũng là gián tiếp hướng em ấy xin khoan dung.

Tuy rằng Hạ Lộc Sanh bị trêu chọc nhưng trái tim cô tràn đầy ngọt ngào, bây giờ nghe được những lời của Cố Dịch Đồng lại càng cảm thấy ngọt hơn.

Cố Dịch Đồng ăn một ngụm nhỏ mỳ sống, Cầu Cầu hỏi cô một cách đàng hoàng trịnh trọng: “Sinh hay không?”

“Sinh!!”, Cố Dịch Đồng cố nín cười, một bên gật đầu một bên đáp lại.

“Nói lớn lên nào!!!!”, Cầu Cầu bất mãn mà nói.

Cố Dịch Đồng dùng giọng to hơn mà nói: “Sinh!”

“Sinh mấy đứa?”

“Sinh.... Một đứa cũng có sinh được đâu!”, Cố Dịch Đồng mỉm cười dựa vào vai Hạ Lộc Sanh.

Cầu Cầu bị câu trả lời của Cố Dịch Đồng làm tức giận, ra vẻ muốn đánh Cố Dịch Đồng mấy phát: “Đây là quy trình! Quy trình! Chị phải hợp tác!”

“Ây da, ây da, ok ok mà, hợp tác, hợp tác“.

“Sinh mấy đứa?”

“Sinh một....”, Cố Dịch Đồng trả lời nửa chừng, dưới ánh mắt hung tợn của Cầu Cầu mà lời bên mép đổi thành “Một đội bóng!“.

Hạ Lộc Sanh nấp sau lưng Cố Dịch Đồng nghe câu trả lời của cô không nhịn được “haha” cười ra tiếng.

Tiêu Thư: “Cố Dịch Đồng em coi mình là heo hay gì?”

Sau một hồi náo loạn nữa, Cầu Cầu cuối cùng cũng buông tha hai người họ, Tiêu Thư đã rót hai ly rượu mang tới, hai cái ly tinh xảo được đưa đến trong tay hai người họ.

Khuỷu tay hai người đan vào nhau, trên mặt tràn đầy ý cười, dường như lúc này họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng mọi người ồn ào xung quanh. Mặc dù Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy nhưng cô tin chắc rằng bây giờ Cố Dịch Đồng đang nhìn cô nở nụ cười.

Hai người chậm rãi nâng tay, đưa ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch.

“Nào, nào, nào, hai cô dâu đến đây ngồi nào, chúng ta khai tiệc, khai tiệc thôi~”

Hai người cùng mọi người ngồi xuống, các món ăn lần lượt được bưng lên, Phó Hạ cũng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy trong phòng đỏ rực thì ngẩn người, tự hỏi có phải mình đã đi nhầm phòng rồi không.

Còn chưa có phản ứng lại thì đã bị Tiêu Thư nhào đến ôm vào lòng, Tiêu Thư u oán nói: “Phó Phó, chị đang đau lòng cho bản thân mình nè, chúng ta chưa từng uống rượu giao bôi với nhau mà chị ở đây làm chủ trì cho người khác uống giao bôi.....”

Phó Hạ kéo cổ áo Tiêu Thư để chị ấy cách cô xa một chút: “Phó Phó cái gì? Không phải là khi chị gọi Phó Meo Meo mới gọi Phó Phó thôi hả?”

Phó Meo Meo là con mèo hai người họ nuôi.

Cả người Tiêu Thư như là không xương dính trên người Phó Hạ: “Không phải là Phó trong Phó Meo Meo mà là phụ trong phụ nhân” (*)

(*) Hai từ Phó (trong Phó Hạ) - Phụ (trong phụ nhân: người đã có gia đình) đọc giống nhau nên Phó Hạ nghe nhầm.

Tiêu Thư đem toàn bộ lời Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh lặp lại cho Phó Hạ nghe một lần, còn nói chưa xong đôi mắt hoa đào kia đã mị hoặc nhìn Phó Hạ, khiển trách: “Em đó, đúng là một khúc gỗ mà”

Phó Hạ một tay ôm eo Tiêu Thư, hơi cụp mắt xuống, trên mặt mang theo dung túng.

Tiêu Thư dẫn Phó Hạ vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Cố Dịch Đồng nhìn cô ấy, hai người nhìn nhau, Phó Hạ cầm chiếc ly trước mặt lên, rót một ít nước trà vào sau đó lấy trà thay rượu hướng Cố Dịch Đồng nâng ly.

Cố Dịch Đồng cũng cầm ly lên, mỉm cười với Phó Hạ, cùng nhau nhấp một ngụm.

Một bữa cơm tới giữa trưa mới bắt đầu ăn, nhóm bạn của Tiêu Thư cũng ồn ào như cô ấy vậy, một nhóm người vừa ăn vừa chơi đùa, dưới sự chỉ đạo của Tiêu Thư họ tập trung trêu đùa cặp đôi Cố Dịch Đồng.

Lúc tàn cuộc đã là bốn giờ chiều, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh ngồi trên xe nhưng không có rời đi ngay, cả hai đều bị dằn vặt tới mệt rã người. Ngôn Tình Sắc

Đang lúc nghỉ ngơi trong xe, điện thoại của Tiêu Thư gọi tới: “Alu, bảo bối“.

“Gì vậy?”, mới vừa tách ra Tiêu Thư đã gọi tới, Cố Dịch Đồng nghĩ rằng cô có việc gì đó tìm mình nên mở loa ngoài rồi để điện thoại lên giá trên xe.

Không ngờ Tiêu Thư lại vô cùng mờ ám mà nói: “Bảo bối, tối nay đừng quên động phòng với Lộc bảo bảo nhà chị nha~~~”

Không cho hai người thời gian trả lời, Tiểu Thư đã cúp điện thoại.

Cố Dịch Đồng:..........

Nghiêng đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, cô gái nhỏ đang nhìn về phía cửa sổ xe trông có vẻ bình tĩnh nhưng vành tai ửng hồng đã phản bội lại em ấy.

Về đến nhà, Hạ Lộc Sanh đi một vòng khắp các phòng. Cô đã ở nhà chú Kỳ từ hồi Tết Nguyên Đán, bây giờ trở lại trong thành phố cô cảm thấy thật thân thuộc.

“Chị Dịch Đồng, hôm nay em rất vui~”, Hạ Lộc Sanh gối đầu lên đùi Cố Dịch Đồng, nhắm mắt nói.

Cố Dịch Đồng dùng đầu ngón tay vân vê chóp mũi em ấy vài vòng: “Muốn kết hôn sao?”

Câu hỏi vừa nói ra, Hạ Lộc Sanh bỗng nhiên mở mắt, một lúc sau mới từ từ nhắm lại: “Muốn, nhưng em biết để dì chấp nhận chúng ta đã là tốt lắm rồi, không thể tham lam quá. Hơn nữa, ngày hôm nay Tiêu Thư đã làm hôn lễ cho chúng ta rồi! Em rất vui!”

Nhìn khóe môi cô gái nhỏ cong lên, Cố Dịch Đồng cũng cười theo, cô nói: “Có vậy đã thỏa mãn rồi?”

Cô gái nhỏ gật đầu mà không cần suy nghĩ.

“Nhưng chị không muốn“.

Cô gái nhỏ không hiểu ý của Cố Dịch Đồng: “Chị Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng nâng Hạ Lộc Sanh lên từ đùi mình, hai người đang ngồi trên ghế sô pha, Cố Dịch Đồng nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, nghiêm túc nói: “Chị không muốn coi những trò đùa của bạn bè hôm nay thành hôn lễ của chúng ta. Lộc Sanh, chị không cần tất cả mọi người đều biết, cũng không cần lời chúc phúc từ nhiều người khác nhưng chị muốn người thân, bạn bè đều có mặt ở đó, tuy không nhiều nhưng chị muốn ở trước mặt họ cùng em cúi đầu làm lễ ba cái“.

Hạ Lộc Sanh bị lời nói của Cố Dịch Đồng làm mi mắt ươn ướt, hít hít mũi nhưng không thể nhịn được cười: “Em cưới chị!“.

Cố Dịch Đồng xoa xoa đầu của em ấy, dung túng: “Được, em cưới chị!”

“Cưỡi xe đạp đôi đến đón dâu“.

Trong đầu Cố Dịch Đồng đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh ấy, ý cười càng sâu thêm: “Uhm, được thôi, không phải chiếc xe đạp đôi kia đến đón dâu thì sẽ không kết hôn“.

Hạ Lộc Sanh lại nhăn mũi: “Không được!”

“Chính em đến cưới mới được!”

“..........Uhm vậy cũng được“.

Nói qua nói lại hai người đều nở nụ cười, Hạ Lộc Sanh nghiêng người tựa vào trong lòng Cố Dịch Đồng, làm nũng mà hỏi: “Vậy khi nào chị gả cho em?”

Cố Dịch Đồng khẽ cười một tiếng, nói: “Bây giờ đang là năm 2014, em hai mươi mốt tuổi, em chờ đến năm 2016 được không? Trung thu năm 2016, chị sẽ gả cho em“.

Hạ Lộc Sanh khó hiểu, cũng có chút ấm ức: “Vẫn còn tới hai năm, sao lại kéo dài như vậy... Không thể là Trung thu năm tới sao?”

Cố Dịch Đồng cúi đầu hôn một cái lên khóe môi Hạ Lộc Sanh, kiên định nói: “Trung thu năm 2016 nhé“.

“Sao vậy chị?”

Bởi vì...... Vào Trung thu năm 2018, ngày 15 tháng 9 chính là ngày cô trùng sinh. Tuy rằng lúc đó không phải năm 2016 mà là năm 2018 nhưng ngày này năm 2016 cũng là Trung thu, ngụ ý cả nhà đoàn viên, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này. (*)

=====

(*) Đoạn này mình không hiểu ý tác giả lắm. Đại khái CDD trùng sinh vào 15.9.2018 nhưng thời điểm hiện tại là năm 2014, CDD hẹn kết hôn với HLS vào 15.9.2016 mà không phải 2018 thì theo mình nghĩ là 1 là do tới 2018 còn 4 năm lận, ai biết được trong 4 năm đó xảy ra chuyện gì, 2 là 15.9.2016 vừa là Trung thu đoàn viên vừa thử xem có phải thực sự đã thay đổi tương lai sau khi cô trùng sinh không (nghĩa là sau khi trùng sinh CDD đã sửa đổi một số việc làm một số sự kiện đáng ra xảy ra năm 2018 nhưng lại xảy ra sớm hơn vào năm 2016, tuy hơi khó hiểu nhưng cứ đại khái vậy đi J))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.