Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 75: Chương 75: Chương 74




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 74:

Giờ phút này, thời gian dường như đóng băng, năm tháng tĩnh lặng.

Mẹ Cố bước tới với đôi mắt ướt át nâng hai người họ lên, đem tay của hai người đan vào nhau: “Tốt, tốt, ở cạnh nhau cho thật tốt“.

Mặc dù chú Kỳ không biết tại sao mẹ Cố đột nhiên thay đổi ý định, nhưng ông ấy vẫn cảm động, hai đứa bé này rốt cuộc cũng thuận lợi ở cùng một chỗ.

Ông tiến lên đặt tay lên vai mẹ Cố, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Ngày hôm sau, Hạ Lộc Sanh theo Cố Dịch Đồng trở về trong thành phố. Giữa đường đi thì điện thoại của Tiêu Thư gọi tới, Cố Dịch Đồng mở loa ngoài, thanh âm Tiêu Thư vang lên trong xe: “Bé cưng, chị đây nghe tiểu kiều nương nói dì đã đồng ý cho em cùng một chỗ với Lộc Sanh rồi?”

Cố Dịch Đồng cười đáp: “Ừm.”

Tiêu Thư trở nên phấn khích: “Chuyện tốt nha! Ôi việc này phải tổ chức ăn mừng mới được! Chị sẽ gửi định vị qua cho cưng, cưng mau tới đây, người hai nhà chúng ta cùng nhau họp mặt nào!”

Người hai nhà, Cố Dịch Đồng lập lại một lần ba chữ này, cô liếc mắt nhìn Hạ Lộc Sanh, ánh mắt hơi cong.

“Tốt thôi!”

Khi Cố Dịch Đồng đến nơi mà Tiêu Thư đã gửi qua mới biết người hai nhà trong miệng của cô ấy không chỉ là hai nhà các cô mà còn có một đám bạn bè của Tiêu Thư.

Bọn họ lúc này đang bận rộn trong phòng bao, nhìn thấy Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh thì Tiêu Thư huýt sáo một hơi, pháo hoa giấy “đùng” một tiếng nổ ra, trên đầu hai người Cố Dịch Đồng xuất hiện những dải ruy băng cùng kim tuyến đầy màu sắc lấp lánh đang rơi lên đầu tóc cùng vai hai người.

Tiếng huýt sáo ầm ĩ cùng tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Thư đứng trên ghế cao hứng giơ hai tay lớn tiếng thông báo: “Kết thúc nghi lễ! Đưa vào động phòng!!!”

Có người nói tiếp: “Tiêu nhi, cứ như vậy liền kết thúc hả? Không bái đường sao?”

Tiêu Thư: “Ở đây không có cao đường thì bái cái gì mà bái! Kết thúc kết thúc, đưa vào đi!”

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đứng ở cửa còn chưa kịp phản ứng gì bên người họ đã có một đám đông các cô gái vây quanh, nhóm người làm ra vẻ muốn dắt tay hai người họ, còn mấy người nam thì đứng ở một bên ồn ào hoan hô.

Cố Dịch Đồng lo lắng Hạ Lộc Sanh sẽ không quen với loại náo nhiệt này, vội vàng nắm lấy tay em ấy, sau đó đem Hạ Lộc Sanh ôm vào trong ngực của mình.

“Ối dồi ôi nhìn đôi tình nhân này coi! Không thể tách rời nha! Các chị em, chúng ta sẽ tác thành cho đôi tình nhân này. Nào, nào, đến đây, để cho bọn họ ôm nhau vào động phòng luôn đê!!!!”

Cố Dịch Đồng dở khóc dở cười bị nhóm người này vây quanh tiến về phía trước. Các cô gái cứ ồn ào nhốn nháo trên miệng nhưng hành động của họ lại rất chu đáo và cẩn thận, không có sự thô lỗ nào khiến Cố Dịch Đồng lo lắng.

Cố Dịch Đồng nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, cúi đầu ghé vào tai Hạ Lộc Sanh nói: “Lộc Sanh, em đừng sợ, đừng hoảng. Bọn họ đang chúc mừng chúng ta được mẹ chấp nhận“.

Hạ Lộc Sanh ở trong ngực Cố Dịch Đồng đang nắm chặt quần áo của cô, trên mặt lại mang theo ý cười, em ấy lắc lắc đầu: “Em không sợ!”

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, ậm ừ đi theo đám đông vào trong.

Hai người bị vây quanh tiến vào bên trong phòng bao. Sau khi đi vào Cố Dịch Đồng vừa giật mình vừa mắc cười. Tiêu Thư thật đúng là có thể làm người ta bó tay, thế mà lại dám trang hoàng ghế lô trong phòng thành lễ đường đỏ thẫm. Những đóa hoa hồng lớn được trang trí trên ghế lô, những dải lụa đỏ được giăng lung tung trong phòng, nhìn vừa xấu xí vừa mắc cười.

Đặc biệt là cách đó không xa có một cái lều lớn màu đỏ trên mặt đất, trên đỉnh lều buộc một bông hoa lớn màu đỏ, trên hai cột chống của lều treo lơ lửng hai dải lụa đỏ.

Có vẻ như đây là cái gọi là “Phòng tân hôn” đây.

Quả nhiên, dưới sự chỉ đạo của Tiêu Thư, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đã bị áp giải đến trước lều, Tiêu Thư lớn tiếng nói: “Nhanh, nhanh, đưa vào động phòng!”

Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh hai người không kịp phản kháng thì lều đã được mở ra, cả hai bị ép vào trong “phòng tân hôn“. Tiếng vỗ tay điếc tai cùng tiếng hoan hô vang lên ầm trời, người bên ngoài ló đầu vào bên trong xem, thúc giục: “Hôn một cái! Hôn một cái!”

Từng tiếng từng tiếng một thúc giục, Hạ Lộc Sanh không khỏi đỏ mặt.

Người ló đầu vào xem nhìn Hạ Lộc Sanh, tiếng la ó càng trở nên dữ dội hơn: “Ôi, cô dâu nhỏ của chúng ta đang ngại ngùng kìa! Mặt đỏ cả lên rồi!”

Ngay sau đó, mọi người nghe thấy tiếng Tiêu Thư nói: “Có thể trêu chọc cô dâu nhỏ, nhưng không được phép chỉnh em ấy, có chỉnh thì chỉnh cái người da mặt dày kia kìa!”

Người da mặt dày đương nhiên là chỉ Cố Dịch Đồng rồi..

“Không có chỉnh gì cả, tất cả bọn tôi chỉ muốn hai người họ hôn một cái!”

Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh hai người bị ép đến tránh không thoát, cuối cùng Cố Dịch Đồng nghiêng người hôn lên má Hạ Lộc Sanh một cái.

Lúc này Tiêu Thư đang ngồi xổm ở cửa lều nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn thấy Cố Dịch Đồng làm như vậy liền vội vàng xua tay: “Không được không được!! Như vậy không tính!! Hôn má kiểu đó là để đối phó ai chứ!!! Đúng không?”

“Đúng! Không được không được!”

“Không thể hôn má nha, muốn hôn thì....moaz~”, Tiêu Thư tự mình làm mẫu, chu môi hôn một cái hôn gió.

“Moaz~~ moaz~~~”

“Moaz~~”

Những người đang ồn ào bên ngoài làm theo Tiêu Thư, ai cũng chu môi làm nụ hôn gió giục hai người.

Đúng lúc bầu không khí đang lên cao thì một giọng nói không thuộc nhóm người bọn họ vang lên, nghe có chút yếu ớt: “Ah, chào mọi người, anh? Chị? À thì...”

Mấy người kia đang bận ồn ào nên không chú ý tới có người đang gọi, lỗ tai Hạ Lộc Sanh nhạy cảm, cô kéo ống tay áo của Cố Dịch Đồng, nói: “ Chị Dịch Đồng, hình như có người đang gọi kìa“.

“Hả?”

“Có lẽ đó là người phục vụ....”

Cố Dịch Đồng quay lại nhìn Tiêu Thư vẫn còn đang “moaz ~”, nhắc nhở: “Tiêu Thư, hình như nhân viên phục vụ đang gọi...”

Tiêu Thư nghĩ rằng Cố Dịch Đồng đang đánh trống lãng sang chuyện khác nên căn bản là không tin, cho đến khi Hạ Lộc Sanh cũng lặp lại một lần thì Tiêu Thư mới đứng dậy từ trước lều nhìn ra phía sau.

Cô phục vụ mặc đồng phục đang đứng ở cửa, nhìn một đám người còn đang “moaz~moaz~” với vẻ mặt phức tạp.

“E hèm ~! Thật là xấu hổ mà!”, Tiêu Thư không nhịn được trước tiên nở nụ cười, những người xung quanh nghe thấy Tiêu Thư nói vậy thì cũng quay đầu lại, sững sờ khi nhìn thấy người phục vụ.

Lập tức thu lại vẻ mặt, nghiêm túc đứng dậy, nhìn nhân viên phục vụ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

May mà nhân viên phục vụ có kỹ năng nghề nghiệp tốt, nét mặt thay đổi, nhìn mọi người cười tươi như thường hỏi: “Xin hỏi các vị có muốn gọi món chưa ạ?”

“Bây giờ luôn đi, cho chúng tôi xem thực đơn nào“.

Sau khi gọi món nhân viên phục vụ rời đi, một cô gái che mặt: “Thật là mất mặt mà, chúng ta lúc nãy đang làm gì? Moaz moaz tập thể? Còn bị người ngoài trông thấy!!!”

“Thôi kệ đi, vui là được rồi“.

Khi mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Cố Dịch Đồng và Hạ Lộc Sanh hai người đã từ trong lều đi ra, Tiêu Thư lập tức không vui: “Sao lại ra ngoài rồi? Mau quay lại đi, mau quay về động phòng!!”

Hai người bị ép quay trở lại trong lều, sau khi bị nhân viên phục vụ cắt ngang như vậy, Tiêu Thư với mấy người bạn cũng không còn ý định ép bọn họ hôn nữa mà đổi đề tài khác.

“Được rồi được rồi, trực tiếp động phòng đi, bé cưng còn không mau đóng cửa lại?”

Cố Dịch Đồng không biết nên cười hay nên khóc, nhưng cuối cùng cô cũng nghe theo lời Tiêu Thư kéo lều lên.

Bên ngoài vang lên một trận ồn ào, bên trong lều Cố Dịch Đồng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, trong lúc bối rối có loại ảo giác rằng mình thực sự đang cùng Hạ Lộc Sanh kết hôn. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt mà trong lều lại như một thế giới nhỏ khác. Truyện Mạt Thế

Lúc này cửa lều đã đóng, không có ai ló đầu vào nhìn trộm được, Cố Dịch Đồng mới có thời gian quan sát bên trong lều. Cô thấy mình và Hạ Lộc Sanh đang ngồi trên một chiếc chăn bông màu đỏ, trên chăn có vài hạt đậu phộng cùng táo đỏ nằm lác đác, Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười.

Cái này để làm gì? Để cô và Lộc Sanh sớm sinh quý tử hả?

Đầu óc của Tiêu Thư sợ không phải hư rồi chứ?

Đem táo đỏ cùng đậu phộng dồn vào trong góc, Cố Dịch Đồng chuyển vị trí, sóng vai ngồi cạnh Hạ Lộc Sanh. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, lúc nãy ở trong đám đông nên đầu tóc Hạ Lộc Sanh hơi rối.

Cô đưa tay lên vuốt tóc em ấy, đang vuốt thì Hạ Lộc Sanh đột nhiên nghiêng người dựa vào vai cô, vòng tay qua eo cô.

“Chị Dịch Đồng“.

“Sao em?”

“Chúng ta xem lần này như hôn lễ của chúng ta được không? Đây là phòng tân hôn, Tiêu Thư và những người khác là khách mời của chúng ta.”

Cố Dịch Đồng tiếp tục vuốt tóc em ấy, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, trên mặt em ấy nở nụ cười nhẹ, nói tiếp: “Chị Dịch Đồng, em không ghét Tiêu Thư mà còn rất biết ơn cô ấy, em rất vui“.

Thực sự là một cô gái nhỏ dễ thỏa mãn, Cố Dịch Đồng tự lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn em ấy.

Cô gái nhỏ dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt tươi tắn hẳn lên, ngồi thẳng người dậy, lần mò tìm tóc của Cố Dịch Đồng, lấy ra một lọn sau đó cũng lấy một lọn tóc của mình, quấn chúng lại với nhau.

Cố Dịch Đồng bật cười khi nhìn thấy động tác của cô gái nhỏ: “Phu thê kết tóc sao?”

Cô gái nhỏ khịt mũi sửa lại: “Không phải, em không có chồng“.

Cố Dịch Đồng nhìn cô gái nhỏ cười, giải thích: “Không phải phu trong phu quân (chồng) mà là phu của phu nhân (vợ)”

Sau khi nói xong, cả hai đều không nhịn được cười.

“Phụ thê kết tóc“.

Cố Dịch Đồng: “Sao?”

“Không phải phu trong phu quân, là phụ trong phụ nhân” (*)

(*) phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.

Cố Dịch Đồng chưa kịp trả lời, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên từ bên ngoài lều: “Úi dồi ôi, mọi người nghe đôi chim câu này nói mấy lời buồn nôn nè. Cái mặt già nua của chị đây cũng đỏ cả lên rồi, thật xin lỗi vì đã lỡ nghe thấy rồi!”

“Chẹp chẹp, phu thê kết tóc, phu trong phu nhân với cả phụ trong phụ nhân. Các ngươi nghe một chút, nghe một chút, mau tới đây ăn cơm chó nè!!!”

“Ha ha, cơm chó ngon thật đấy, ahahahaha”

Cùng lúc đó, cũng có người tỏ ra bất mãn, đá vào mông người nói: “Cậu sốt ruột la lên chi vậy, thiệt muốn đánh chết cậu! Tôi đang hóng ngon lành mà cậu la lên như vậy là muốn bứt dây động rừng hả!”

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người sửng sốt, vẫn còn có người đang nghe ngóng ở bên ngoài?

Sau khi định thần lại, ngoại trừ thẹn thùng thì mắc cười nhiều hơn. Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh ra khỏi lều, ngay khi vừa đi ra liền nghênh đón một trận “Ai ui~~~“. Tiêu Thư nhìn hai người, chọc ghẹo: “Phụ thê hai người đến đây uống rượu giao bôi đi“.

Cô gái bên cạnh Tiêu Thư ngăn cản: “Không được không được, Tiêu nhi, hai người họ còn chưa ăn mỳ đó. Ăn mỳ trước đi. Em đã kêu phục vụ đem một tô mỳ chưa chín lên rồi. Ăn mỳ trước đi“.

Có người không hiểu hỏi: “Mỳ sống? Cầu Cầu, vậy cũng ăn được hả?”

Cô gái gọi mỳ phía trước trừng mắt nhìn người đang nói chuyện: “Đâu có bắt họ ăn hết tô đâu, chỉ ăn một miếng thôi“.

“Nhưng mà, mọt miếng thì nó cũng là mỳ sống mà...”

Cô gái kia bất đắc dĩ: “Cậu là không biết thật hay giả ngu đây? Nhất định là phải ăn mỳ sống mới có thể sinh... “ (*)

Không khí yên lặng trong chốc lát, sau đó là một tràng cười rộ lên.

“Muahahahahah”

“Hahaha, đúng đúng đúng, Cầu Cầu chúng ta nói rất đúng, sinh! Chính là muốn sinh! Sinh luôn mười đứa, tám đứa!” (**)

(*), (**): Chơi chữ mỳ sống và sinh con thôi.

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hai người cũng không nhịn được cười theo, lúc nãy trong lều là đậu phộng cùng táo đỏ, giờ lại còn mỳ sống, mệt đám người này có thể nghĩ ra được.

Cười một lúc mỳ được bưng đến trước mặt hai người. Cô gái tên là Cầu Cầu nhìn này nọ, mặt xoắn xuýt, rối như tơ vò hòi lâu mới quay đầu nhìn Tiêu Thư, cầu cứu: “Tiêu nhi, hai người này ai sinh?”

Mấy người nãy giờ còn đang cười sau khi nghe xong câu này lại càng cười to hơn, Tiêu Thư cười rớt nước mắt, cô thật vất vả mới dừng cười lại được, nói: “Em phải hỏi người trong cuộc chứ! Bọn mình nói có ích gì đâu!”

Cầu Cầu quay lại nhìn hai người, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi: “Vậy phụ thê hai người, ai là phụ ai là thê, ai sinh vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.