Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 73:
Thực sự không cần Tiêu Thư nhúng tay vào, một nhóm người ủng hộ đã xuất hiện trên mạng, tình hình đang dần được xoay chuyển. Cùng lúc đó, bài đăng của Tề Điệp cũng trở nên nổi tiếng và được nhiều người chuyển tiếp. Sau khi Cố Dịch Đồng kinh ngạc thì cảm thấy kỳ quái, sao Tề Điệp đăng bài cũng không nói mình tiếng nào?
Lúc xế chiều Cố Dịch Đồng đến công ty, cô gõ cửa phòng làm việc của Tề Điệp.
“Mời vào.”
Nhìn thấy Cố Dịch Đồng, Tề Điệp kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây? Không phải đã nói là hai ngày naykhông đến công ty sao?”
“Tề đại tiểu thư nhà chúng ta thay mình nói chuyện trên mạng, mình không đến nói lời cảm ơn thì thật không phải phép rồi!”
Tề Điệp phất tay một cái, cười: “Bớt đi, cậu hiếm khi hạ mình nhờ cậy thì mình có thể không giúp sao?”
Cố Dịch Đồng cau mày, không hiểu lời nói của Tề Điệp: “Nhờ cậy cái gì?”
Nhìn thấy phản ứng của Cố Dịch Đồng, Tề Điệp sững sờ: “Không phải là cậu bảo mình đăng bài trên Weibo sao? Lộc Sanh gọi điện cho mình, kêu mình lên Weibo ủng hộ, mình còn tưởng rằng đó là ý của cậu, sao vậy, cậu không biết việc này hả?”
Là Lộc Sanh kêu Tề Điệp đăng bài trên Weibo, Cố Dịch Đồng thật sự không biết chuyện này, cô nhất thời không có phản ứng.
“Đã có chuyện gì vậy?”, Cố Dịch Đồng hỏi
“Mới tối hôm qua, Lộc Sanh gọi điện thoại cho mình nói là trên mạng lại bắt đầu xuất hiện tin tức của hai người, nhờ mình dưới tư cách là bạn bè thân thiết bên cạnh hai người vào thời điểm sáng nay đăng bài ủng hộ hai người. Mình nghĩ là em ấy đã thương lượng kỹ với cậu rồi nên đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều. “
Tối ngày hôm qua? Chân mày của Cố Dịch Đồng càng nhíu chặt hơn. Tối hôm qua cô còn không biết chuyện tấm ảnh gia đình đã bị tung lên mạng mà Lộc Sanh vào hôm qua đã biết chuyện rồi, nhưng nếu hôm qua đã biết thì tại sao không gọi điện thoại nói cho cô biết?
Càng nghĩ Cố Dịch Đồng càng cảm thấy kỳ lạ, vấn đề này thật kỳ quái, đầu óc cô nhảy số một lúc, Cố Dịch Đồng nghĩ nếu bài đăng của Tề Điệp được đăng bởi Lộc Sanh nhờ cậy vậy thì bài viết của '[Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] thì sao?
“Tề Điệp, mình nhớ lúc trước cậu từng nói đạo diễn của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] có quen biết với bác Tề, cậu có thể nhờ bác hỏi đạo diễn một chút xem chuyện đăng bài viết lên Weibo chính thức là sao hay không?”
Tề Điệp từ trong phản ứng của Cố Dịch Đồng cũng hiểu được vấn đề, căn bản là Cố Dịch Đồng không biết chuyện này có liên quan đến Lộc Sanh. Cô gật đầu: “Đạo diễn đó mình cũng biết, không cần ba mình lên tiếng đâu, mình gọi ông ấy là được“.
Nói rồi, Tề Điệp lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của đạo diễn gọi đi.
“Alo, vâng, vâng, chú Triệu, là con đây. Con muốn hỏi về bài viết của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc].... Không đúng không đúng, con là bạn của Lộc Sanh, làm sao có thể tới đào bới chuyện của em ấy được chứ. Đúng vậy, đúng vậy, chú cứ yên tâm đi.....“.
Hai phút sau, Tề Điệp cúp điện thoại nhìn Cố Dịch Đồng, muốn nói lại thôi, cô sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Chú Triệu nói bài viết mà ê-kip chương trình bọn họ đăng lên cũng là do Lộc Sanh nhờ đăng. Bởi vì chú Triệu thật lòng thích Lộc Sanh nên đã đồng ý“.
Cố Dịch Đồng trong lòng có chút rối bời, cô đương nhiên rất tin tưởng Hạ Lộc Sanh nhưng cô không biết tại sao em ấy lại làm những chuyện này sau lưng cô.
Sau khi rời khỏi công ty, Cố Dịch Đồng ngồi vào trong xe, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Lộc Sanh.
“Chị Dịch Đồng”, Hạ Lộc Sanh mỉm cười gọi.
Cố Dịch Đồng không có quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Lộc Sanh, chuyện gì đang xảy ra trên mạng vậy?”
Hạ Lộc Sanh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chị Tề nói với chị rồi?”
“Lộc Sanh, chị muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”, Cố Dịch Đồng không khó chịu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng.
Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng thầm thì: “Chị Dịch Đồng, em không muốn giấu chị, em sợ chị không đồng ý nên không nói cho chị biết....”
Cố Dịch Đồng lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của Hạ Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh yếu ớt nói: “Kỳ thực ảnh chụp cả nhà chúng ta là do em thả ra ngoài, chuyện lần này là do em làm“.
Mặc dù Cố Dịch Đồng trước khi gọi đã suy đoán ra nhưng cô vẫn bị sốc khi nghe Hạ Lộc Sanh nói: “Lộc Sanh, tại sao em làm vậy?”
Như thể sợ Cố Dịch Đồng tức giận, Hạ Lộc Sanh có chút gấp gáp nói: “Chị Dịch Đồng, chị xem trên mạng xem, không phải là đã tốt hơn rồi sao? Hiện tại ngày càng có nhiều người ủng hộ chúng ta, người mắng mỏ phản đối chúng ta cũng ngày càng ít, nước cờ này em đi không có sai!”
Ngón tay vô thức quấn lấy gốc áo, Hạ Lộc Sanh nói tiếp: “Em muốn dì đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. tuy rằng thái độ của dì so với trước đây đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn bị mắc kẹt tại đây, những lo lắng và băn khoăn trong lòng dì không được giải quyết thì dì sẽ không thể thuyết phục bản thân mình ủng hộ chúng ta....”
Mặc dù Internet chỉ là Internet, không đại diện cho thực tế nhưng nó có thể phản ánh thực tế và ảnh hưởng đến phán đoán của mẹ Cố. Chính từ những bình luận và bài viết được công khai trên mạng, chỉ cần xu hướng trên mạng ủng hộ hai người, chỉ cần mẹ Cố thấy được hai người không bị xã hội xa lánh, xã hội đang mở ra thiện chí với hai người thì những băn khoăn, lo lắng trong lòng bà tự nhiên sẽ biến mất.
Cố Dịch Đồng nhất thời không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu sau cô mới nói: “Vậy tại sao không thương lượng với chị? Tại sao em không nói cho chị biết? Từ khi nào em đã lên kế hoạch này?”
Thời điểm tấm ảnh cả nhà đi dạo được chụp chứng minh rằng Lộc Sanh đã lên kế hoạch cho chuyện này ít nhất cũng cách đây một tháng rưỡi vào dịp Tết Nguyên Đán.
“Em sợ mọi thứ sẽ diễn ra khác với kế hoạch của mình. Hơn nữa em, em sợ chị sẽ không đồng ý, đây chính là đánh cược một lần, em không biết mình có thể thắng hay không“.
Đánh cược, đây không phải là lần đầu tiên Hạ Lộc Sanh đánh cược. Việc mất tích ở thành phố H chính là đánh cược, hiện tại cũng là đánh cược.
May mà cô đã gặp may, mọi thứ không đi chệch kế hoạch của cô.
Sau khi giải thích mọi chuyện, Hạ Lộc Sanh có chút thấp thỏm chờ phản ứng của Cố Dịch Đồng.
“Lộc Sanh, không phải mỗi một lần đều sẽ may mắn như vậy, lỡ như thua cược thì làm sao bây giờ? Lỡ như chiều hướng ngôn luận trên mạng vẫn không đổi mà vẫn chửi rủa thì làm sao bây giờ?”, Cố Dịch Đồng cảm thấy nên dạy bảo lại em ấy một chút. Đôi khi kiếm tẩu thiên phong (*) không có gì sai nhưng không phải mọi thứ đều phải như vậy.
(*) Kiếm tẩu thiên phong (剑走偏锋): Giải quyết vấn đề không theo lẽ thường mà bằng cách khác, thắng lợi nhờ vào bất ngờ.
Cô gái nhỏ biết mình gạt Cố Dịch Đồng nên đuối lý, giọng nói hơi trầm xuống: “Em, em đã để Lý Lôi mua rất nhiều thuỷ quân.......”
Cố Dịch Đồng:????????
Cố Dịch Đồng: “Vậy nếu như chuyện này truyền ra ngoài, bị người ta biết em tự biên tự diễn thì chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao? Thậm chí chúng ta sẽ càng gặp khó khăn hơn“.
Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng lí nhí nói: “Vậy nên em mới nói là đánh cược một lần”
Cố Dịch Đồng xoa xoa huyệt thái dương, nhất thời không biết mình nên phản ứng lại như thế nào.
“Chị Dịch Đồng, chị không tức giận sao?”, cô gái nhỏ yếu ớt hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Hạ Lộc Sanh, trong đầu Cố Dịch Đồng đã tưởng tượng ra được khuôn mặt vừa sợ sệt vừa bày ra dáng vẻ muốn lấy lòng của cô gái nhỏ, tuy biết em ấy từ trong xương không phải là một đóa hoa mềm yếu nhưng cô vẫn không nhịn được mà mềm lòng, không đành lòng trách tội.
“Em đó!”, Cố Dịch Đồng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Sau này nếu có chuyện gì thì hãy nói với chị, bàn bạc với chị, em có biết không?”
Thấy Cố Dịch Đồng không tức giận, cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, không chút nghĩ ngợi liền đáp lại một tràng: “Dạ dạ dạ, em biết rồi chị ơi“.
Sau khi nói xong, giọng điệu của cô gái nhỏ thay đổi, tựa hồ có chút ấm ức: “Khi nào thì chị tới gặp em, em nhớ chị...”
Thanh âm mềm mại của em ấy truyền vào trong tai của Cố Dịch Đồng, thái độ vốn đã dịu đi của Cố Dịch Đồng lại càng mềm nhũn.
“Chuyện trên mạng nhất định mẹ đã biết rồi. Chút nữa chị về nhà xem thái độ của mẹ thế nào“.
Nghe nói một lát nữa Cố Dịch Đồng trở về, Hạ Lộc Sanh nhất thời vui vẻ: “Dạ, em chờ chị“.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng cũng bình tĩnh lại, điều khiến cô quan tâm hơn không phải là chuyện này, mà là tính cách được ăn cả ngã về không của Hạ Lộc Sanh.
Tính cách Lộc Sanh nhất định là có chỗ khiếm khuyết nhưng cô không thể tìm ra cách sửa nó ngay bây giờ.
Sau khi ngồi trên xe một lúc lâu, Cố Dịch Đồng mới lái xe trở về Kỳ gia. Lúc về đến nhà mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh đang nấu bữa tối trong bếp.
Nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh mừng rỡ từ trong phòng bếp chạy ra: “Chị Dịch Đồng!!!”
Cố Dịch Đồng nhanh chóng bước tới đỡ lấy Hạ Lộc Sanh: “Em cẩn thận chút!”
Cả hai quay lại nhà bếp để phụ mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ bên cạnh tiếp tục bóc tỏi, Cố Dịch Đồng thì định nói chuyện với mẹ Cố.
“Cảnh Văn có bạn gái con biết không?”, đột nhiên mẹ Cố mở miệng hỏi.
Cố Dịch Đồng “A” nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: “Cảnh Văn cũng không còn nhỏ“.
Mẹ Cố hiểu ý của Cố Dịch Đồng, nhất thời cười lạnh một tiếng: “Tình chị em các cô thật là tốt. Lúc chị gái yêu đương thì em trai giấu cho, em trai có bạn gái thì chị gái bao che“.
Tay Cố Dịch Đồng cắt rau trượt một cái, suýt chút nữa nghi ngờ mình nghe nhầm, mẹ vừa rồi nói cái gì? Lúc chị gái yêu đương? Trước đây, để thể hiện lập trường của mình, mẹ không bao giờ nói những lời như vậy.
Nghĩ về điều đó, tâm trí của Cố Dịch Đồng nhảy nhót, lẽ nào biện pháp của Lộc Sanh thật sự có thể dùng với mẹ?
“Rau!”, Mẹ Cố đưa tay về phía Cố Dịch Đồng, muốn cô lo cắt rau.
Cố Dịch Đồng đột nhiên tỉnh táo trở lại, thành thạo cắt rau rồi để vào trong rổ đưa cho mẹ.
Trên bàn cơm, Cố Dịch Đồng do dự một chút, trước tiên đem chuyện trên mạng nhắc tới: “Mẹ, bức ảnh chúng ta cùng nhau đi dạo hồi đầu năm bị đăng lên mạng rồi.”
Mẹ Cố: “Uhm, mẹ thấy rồi“.
Không thăm dò ra được thái độ của mẹ, Cố Dịch Đồng lại cố ý nói: “Xin lỗi mẹ, chuyện của con với Lộc Sanh liên lụy đến mọi người, chuyện này....”
Lời còn chưa nói hết mẹ Cố đã cắt ngang: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì đến phòng mẹ, mẹ với con nói chuyện“.
Cố Dịch Đồng do dự một lúc, rồi đáp: “Dạ“.
Sau bữa tối, Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố lên phòng ngủ trên tầng hai. Không giống lần trước, lần này bầu không khí hòa thuận hơn rất nhiều.
Mẹ Cố ngồi trên ghế, nhìn Cố Dịch Đồng thở dài một hơi: “Dịch Đồng, dì Diêu là mẹ Tiêu Thư đúng không?”
Cố Dịch Đồng giật mình, mẹ của Tiêu Thư đúng là họ Diêu nhưng Cố Dịch Đồng không có lập tức thừa nhận, chỉ giả ngu: “Dì Diêu nào vậy mẹ?”
Mẹ Cố lẳng lặng nhìn Cố Dịch Đồng, từ trong điện thoại chọn ra một tấm ảnh, chỉ vào người phụ nữ chói măt trên màn hình, hỏi: “Đây có phải là mẹ của Tiêu Thư không?”
Cố Dịch Đồng không muốn nói dối mẹ, cô mím môi, cuối cùng gật đầu thừa nhận: “... Dạ đúng.”
“Vậy nên mẹ của Tiêu Thư làm quen với mẹ vốn là được sắp đặt đúng không?”
Cố Dịch Đồng không dám nhìn mẹ Cố: “Mẹ, mẹ biết lúc nào vậy?”
“Cách đây không lâu, khi mẹ của Tiêu Thư làm quen với mẹ, bà ấy chỉ nói bản thân có một cô con gái yêu người đồng giới, không có nhắc tới Tiêu Thư. Mẹ luôn nghĩ bà ấy nhìn sao mà quen vậy nhưng không nghĩ ra là giống ai. Quãng thời gian trước mới đột nhiên nhớ lại, Tiêu Thư có mấy phần giống với bà ấy, hơn nữa con gái trong miệng bà ấy rất giống với Tiêu Thư nhưng đây chỉ là suy đoán của mẹ, mẹ không thể chắc chắn, cho nên hôm nay mới hỏi con. “
“Con xin lỗi mẹ.”
Cứ tưởng mẹ Cố sẽ tức giận nhưng không ngờ bà thở dài một hơi: “Mẹ hiểu tại sao con lại làm như vậy, Dịch Đồng, con không cần xin lỗi.”
Cố Dịch Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Cố, mẹ Cố dịu dàng nhìn cô, bà thật sự hiểu được Cố Dịch Đồng làm thế cũng là vì không có cách nào khác, nếu không đã không nghĩ ra ý tưởng như vậy.
“Dịch Đồng, mẹ không muốn làm con khó xử. Mẹ đã nói với mẹ Tiêu Thư tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình, có thể bà ấy đã nói với con rồi. Bây giờ con đã biết, mẹ không cần phải tiếp tục cố gắng buộc mình đóng vai ác làm gì. Con nên hiểu đắn đo của mẹ, mẹ là vì muốn tốt cho hai đứa“.
Cố Dịch Đồng gật đầu liên tục: “Con biết, mẹ, con biết.”
Mẹ Cố đưa tay xoa gò má Cố Dịch Đồng, thương yêu vuốt ve: “Mẹ lo hai đứa ở cạnh nhau sau này sẽ gặp khó khăn, sẽ bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ xa lánh nên mới không chịu chấp nhận. Nhưng từ chuyện bức ảnh lần này mẹ thấy dường như mẹ đã sai, thế giới sẽ ngày càng cởi mở hơn và ngày càng có thể thấu hiểu các con hơn trong tương lai.”
“Chỉ cần người trong nhà chúng ta không tạo áp lực cho các con, các con sẽ càng nhẹ nhõm hơn“.
Một câu nói làm cho viền mắt Cố Dịch Đồng ê ẩm, cô cúi xuống ngồi xổm ở trước mặt mẹ Cố, tựa đầu vào ngực bà, vòng tay ôm bà.
“Mẹ, con xin lỗi...”, thanh âm của Cố Dịch Đồng không khỏi nghẹn ngào.
Mẹ Cố mỉm cười xoa đầu Cố Dịch Đồng: “Ngốc quá, con nhóc này nói xin lỗi gì chứ, người nên xin lỗi là mẹ, mẹ đã làm các con khó xử“.
Cố Dịch Đồng liên tục lắc đầu.
“Mẹ cũng đọc được bài đăng của Tề Điệp trên Weobo, Tề Điệp nói rất đúng, cuộc sống là của các con, các con thích ở bên ai là do chính các con lựa chọn, trong mấy chục năm về sau các con sẽ tự sống cuộc đời của chính mình, các con không nên trả giá vì cái nhìn phiến diện của người khác. Xin lỗi, Dịch Đồng, mẹ thông suốt chậm làm các con khó xử lâu như vậy“.
Trong lòng Cố Dịch Đồng càng chua xót, viền mắt càng đỏ, cô lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào càng thêm rõ ràng: “Không, mẹ, con...”
Cố Dịch Đồng vừa mở miệng đã suýt nữa bật khóc, nơi cổ họng, chóp mũi chua xót làm cho cô không thể nói được hoàn chỉnh.
Mẹ Cố vỗ vỗ lưng Cố Dịch Đồng: “Không nói, mẹ không nói, mẹ hiểu, mẹ hiểu hết“.
Sau khi cảm xúc của Cố Dịch Đồng ổn định lại, mẹ Cố mới nói: “Dịch Đồng, lý do mẹ không nói điều này trước mặt Lộc Sanh là vì mẹ muốn hỏi con, con đã nghĩ kỹ chưa, chắc chắn tương lai sau này sẽ cùng Lộc Sanh bên nhau sao?”
“Mẹ, con chắc chắn, không ai khác ngoài Lộc Sanh cả“.
Mẹ Cố: “Dịch Đồng, mẹ tin rằng con không phải là người hay thay đổi, có mới nới cũ nhưng mẹ muốn hỏi con là muốn sự cam kết của con. Đứa bé Lộc Sanh kia nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực ra lại cố chấp hơn bất kỳ người nào. Nếu con thật sự muốn nắm tay con bé thì đời này Lộc Sanh sẽ ở trong tay con, mẹ còn tâm nguyện của dì Hạ, phải chăm sóc cho Lộc Sanh thật tốt. Dịch Đồng, con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của mẹ, Cố Dịch Đồng ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay của mẹ, ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt mẹ Cố, từng câu từng chữ nói một cách nghiêm túc: “Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ không hối hận, sẽ không thay lòng. Đời này ngoại trừ Lộc Sanh sẽ không có người khác“.
Viền mắt mẹ Cố ửng hồng, bà gật đầu, liên tục nói: “Tốt, tốt, con phải nhớ kỹ lời mình nói, nói được phải làm được, như vậy thì mẹ cũng có mặt mũi đi gặp dì Hạ rồi“.
Bởi vì Hạ Lộc Sanh vẫn đang ở dưới lầu, hai người ở trên lầu không bao lâu thì đi xuống. Hạ Lộc Sanh không biết hai người đã nói chuyện gì, không biết bản thân được cả Cố Dịch Đồng và mẹ Cố nâng niu trong tim.
Hạ Lộc Sanh lúc này đang đứng ngồi không yên, chờ đợi mẹ Cố với Cố Dịch Đồng.
Sau khi đi xuống lầu, Cố Dịch Đồng chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Lộc Sanh, dắt tay em ấy, nhỏ giọng nói: “Lộc sSnh, đến đây“.
Giọng điệu của Cố Dịch Đồng rất nghiêm túc, Hạ Lộc Sanh không khỏi căng thẳng lên.
Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh đi tới trước mặt mẹ Cố, hai người sóng vai dừng lại, mẹ Cố nhìn động tác của Cố Dịch Đồng, mơ hồ hiểu được cô muốn làm cái gì.
Sau khi sắp xếp lại ngôn từ, Cố Dịch Đồng đang định nói thì cửa đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, chú Kỳ đi vào nhà.
Vừa nhìn thấy Cố Dịch Đồng, chú Kỳ đã vội vàng thay giày, bước nhanh tới. Cố Dịch Đồng nhìn thấy biểu hiện của ông ấy, đoán được chú Kỳ muốn nói chuyện bức ảnh gia đình, ngay trước khi chú Kỳ mở miệng cô đã nắm tay ông ấy kéo đến bên cạnh mẹ.
“Chú Kỳ, chú trở về vừa đúng lúc, con có mấy lời muốn nói với chú“.
Chú Kỳ nhìn mẹ Cố, muốn nói lại thôi rồi nhìn Cố Dịch Đồng, cuối cùng ông nén lời muốn nói lại, chỉ nhìn Cố Dịch Đồng một cách khó hiểu, không biết cô muốn nói gì.
Cố Dịch Đồng quay lại bên cạnh Hạ Lộc Sanh, lại nắm tay em ấy, cảm xúc dâng trào: “Lộc Sanh, mẹ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi!”
Đột nhiên nói một câu sét đánh không kịp bưng tai như vậy làm cho chú Kỳ cùng Hạ Lộc Sanh ngây người. Chú Kỳ ngạc nhiên quay sang nhìn mẹ Cố bên cạnh như không thể tin được.
Hạ Lộc Sanh cũng là một hồi lâu không phản ứng kịp, em ấy siết chặt tay Cố Dịch Đồng: “Dì... dì Cố...”
“Đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, Cố Dịch Đồng lặp lại một lần nữa.
Mẹ Cố nhìn thấy phản ứng này của Hạ Lộc Sanh vừa muốn cười, vừa có chút chua xót, nếu bà thông suốt sớm hơn thì hai đứa trẻ đã không bị khó dễ lâu như vậy rồi
Trong lòng Hạ Lộc Sanh vừa vui vừa căng thẳng, còn có chút muốn khóc, nhất thời luống cuống không biết làm sao chỉ biết nắm chặt tay Cố Dịch Đồng.
Cố Dịch Đồng ôm Hạ Lộc Sanh, nói tiếp: “Lộc Sanh, mẹ và chú Kỳ đều rất quan tâm đến chúng ta, chị biết em hiểu rõ điều này. Nào, hôm nay chúng ta hãy cúi đầu làm lễ với hai người“.
Còn chưa dứt lời, viền mắt Hạ Lộc Sanh cũng đã hồng hồng, lều mạng nén nước mắt.
Cố Dịch Đồng nghĩ đến câu nói của chú Kỳ ngày đó “Con không sao là tốt rồi, trời có sập thì đã có chú gánh cho các con”, đời này cô nhất định sẽ không quên.
Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh sóng vai mà đứng, hai người tay nắm tay, hướng về mẹ Cố cùng chú Kỳ khom người xuống.
“Mẹ, chú Kỳ, cảm ơn hai người!”