Tiêu Thư đã nói cho Cố Dịch Đồng biết mối quan tâm và dụng ý của mẹ Cố. Sau khi Cố Dịch Đồng nghe xong đã vô cùng sửng sốt, cô thực sự đã tin những gì mẹ nói, cho rằng mẹ không đồng ý là vì thể diện, vì cô và Lộc Sanh là người đồng tính.
Hóa ra không phải vậy, mẹ Cố làm như vậy hoàn toàn là vì các cô mà cân nhắc mọi chuyện, trong lòng Cố Dịch Đồng trở nên ngỗn ngang, cô muốn gặp mẹ mình vào lúc này, ngay lập tức.
Tiêu Thư tiếp tục: “Bé cưng à, tiểu kiều nương đã nói rồi, không phải là dì không đồng ý việc hai người các em ở bên nhau mà dì chỉ lo lắng cho tương lai của hai người. Vậy nên chỉ cần em và Lộc Sanh có thể chứng minh được rằng hai người sẽ bình an cùng nhau thì dì Cố tự nhiên sẽ không còn phản đối hai người“.
Cố Dịch Đồng gật đầu: “Em biết rồi“.
Đang định cúp điện thoại, Tiêu Thư đã cảnh cáo: “Mà này, bé cưng, chuyện này em biết để ở trong lòng là được rồi, đừng có mà bán đứng tiểu kiều nương. Cái em cần làm không phải là chạy đến trước mặt dì nói cảm ơn hay là nhận lỗi mà là cần phải chứng minh cho dì thấy rằng em cùng lộc sanh coi như là không được chúc phúc cũng sẽ thật hạnh phúc bên nhau“.
“Em hiểu rồi“.
Sau khi cúp máy với Tiêu Thư, Cố Dịch Đồng đã gọi cho mẹ Cố.
Điện thoại vang lên một hồi mới được nhấc máy, mẹ Cố ngữ khí nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ thông suốt muốn cùng Lộc Sanh tách ra sao?”
“Mẹ, con với Lộc Sanh muốn ăn sủi cảo mẹ làm“.
Mẹ Cố sửng sốt một chút, đề tài lệch hơi xa đó, nghe xong lời này, trong tiềm thức bà định mở miệng phản ứng nhưng lý trí đúng lúc quay trở về: “Cố Dịch Đồng, tôi đã nói rồi, nếu cô và Lộc Sanh còn chưa có...”
Cố Dịch Đồng: “Mẹ, hôm qua con mơ được ăn sủi cảo mẹ làm, nhân thịt bò, rất thơm. Sau khi tỉnh dậy, con nói với Lộc Sanh, em ấy nói cũng muốn ăn sủi cảo mẹ làm, hơn nữa bọn con đều nhớ mẹ“.
Mẹ Cố bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bà dùng giọng điệu cứng ngắc, gượng gạo mà nói: “Ngày mai trở về!”
Nói rồi bà cúp máy.
Cố Dịch Đồng nghe tiếng “tút..tút..” từ trong điện thoại thì nở nụ cười, viền mắt hơi ửng đỏ.
Xót xa tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ, vào lúc này Cố Dịch Đồng mới sâu sắc hiểu được câu nói này.
Vào buổi tối, Cố Dịch Đồng nói với Hạ Lộc Sanh chuyện này, Hạ Lộc Sanh im lặng một lúc lâu, cô há miệng rồi lại ngậm miệng, mấy lần cũng không nói ra được lời nào.
Trong lòng dường như có cả ngàn lời nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tâm trạng của Cố Dịch Đồng cũng giống như Hạ Lộc Sanh, cô vòng tay ôm lấy Hạ Lộc Sanh, vỗ vỗ vai em ấy: “Ngày mai chúng ta sẽ trở về gặp mẹ“.
Hạ Lộc Sanh gật đầu liên tục.
Tâm tình không giống như lần trước về nhà, lần này hai người đã chuẩn bị tinh thần rồi mới trở về Kỳ gia. Lúc về đến nhà thì cả hai đều mang theo ý cười, như thể trước khi quan hệ của hai người bị phơi bày, Hạ Lộc Sanh không trực tiếp vê nhà cùng Cố Dịch Đồng mà là ngồi trong xe chờ.
Vừa mở cửa, Cố Dịch Đồng đã đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Mẹ, mau đến đây cầm phụ con với, con cầm nhiều đồ quá!”
Chú Kỳ tối hôm qua đã biết Cố Dịch Đồng ngày hôm nay sẽ về nhà, ông sợ mẹ Cố trong cơn tức giận lại đuổi người ra ngoài nên hôm nay ngay cả công ty ông cũng không đến, còn gọi điện cho Kỳ Cảnh Văn, bảo cậu ta cũng quay về nhà.
Lúc này chú Kỳ cùng Kỳ Cảnh Văn hai người đều đang đợi trên ghế sô pha, nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng thì cả hai đứng dậy đi tới, Cố Dịch Đồng hướng hai người nháy mắt ra hiệu, sau dó lén lút vẫy tay ra hiệu cho hai người quay về sô pha ngồi.
Trong miệng vẫn như cũ mà gọi: “Mẹ! Mau đến phụ con với, Lộc Sanh còn đang chờ ở bên ngoài đó, con mang đồ vào nhanh rồi quay lại dẫn Lộc Sanh!”
Chú Kỳ cùng Kỳ Cảnh Văn nhìn nhau và không biết Cố Dịch Đồng định làm gì, nhưng họ không hỏi nhiều, cứ theo ý của Cố Dịch Đồng mà ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khách.
Mẹ Cố cuối cùng cũng ra khỏi bếp, bà cau mày nhìn Cố Dịch Đồng, chậm rãi bước tới, cầm lấy một nửa túi lớn nhỏ từ trong tay cô, Cố Dịch Đồng vội vàng đi vào bếp cất đồ, vừa đi vừa nói với mẹ Cố: “Mẹ, những thứ này đều là đồ ăn, mẹ để ở phòng bếp trước nha, Lộc Sanh còn đang ở trên xe, con phải nhanh đến dẫn em ấy vào“.
Nói xong, Cố Dịch Đồng vào bếp đặt đồ đạc xuống rồi vội vã ra khỏi cửa mà không cho mẹ mình thời gian để nói.
Mẹ Cố đã chuẩn bị xong kịch bản lúc gặp nhau sẽ có vẻ mặt cùng thái độ gì nhưng hoàn toàn vô dụng rồi.
Không lâu sau, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh vào nhà.
Mẹ Cố sắp xếp lại cảm xúc của mình, đang muốn mở miệng làm khó dễ liền nghe Cố Dịch Đồng nói: “Mẹ, đã gói sủi cảo chưa? Nếu chưa thì để Lộc Sanh phụ mẹ đi, giờ Lộc Sanh gói sủi cảo càng ngày càng giỏi đó!”
Hạ Lộc Sanh ở bên cạnh cũng gật đầu: “Dì ơi, chúng ta đã lâu không cùng nhau gói sủi cảo rồi“.
Mẹ Cố vẫn luôn yêu thương Hạ Lộc Sanh, bà có thể hung hăng la rầy Cố Dịch Đồng với Kỳ Cảnh Văn, thậm chí còn có thể đánh vào lưng hai người họ nhưng đối với Hạ Lộc Sanh thì bà không làm được. Lần trước gặp mặt bà nghiêm mặt nói mấy lời như thế đã là cực hạn rồi.
Mẹ Cố mấy lần mở miệng muốn từ chối, nhưng nhìn Hạ Lộc Sanh mang dáng vẻ mong chờ, lời nói đến bên miệng rốt cuộc không nói được lời nào, cuối cùng bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào phòng bếp.
Cố Dịch Đồng nhìn bóng lưng mẹ Cố mỉm cười, sau đó dẫn Hạ Lộc Sanh vào bếp để phụ giúp.
Chú Kỳ và Kỳ Cảnh Văn ở bên cạnh càng thêm sững sờ, hướng phát triển của sự việc hình như có chút khác xa với những gì họ nghĩ rồi đúng không? Hơn nữa nhìn tình hình này có vẻ là không cần bọn họ nhúng tay vào đâu.
Cố Dịch Đồng đưa Hạ Lộc Sanh vào phòng bếp rồi thì mặc kệ, quay đầu đi ra, mẹ Cố nhìn dáng vẻ Hạ Lộc Sanh loạng choạng lần mò thì không kìm lòng được, tiến lên đỡ Hạ Lộc Sanh “Ghế ở đây, ngồi đây đi, bên tay bên này là da sủi cảo“.
Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn đáp lại từng câu, giống như lúc trước cùng mẹ Cố cùng làm sủi cảo.
Sau khi Cố Dịch Đồng từ phòng bếp đi ra, vừa đến phòng khách liền bị Kỳ Cảnh Văn kéo tới, cậu hạ thấp giọng lo lắng nói: “Chị, chị làm sao vậy, không sợ mẹ đuổi hai người ra ngoài sao?”
Cố Dịch Đồng lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn phòng bếp, sau đó kéo Kỳ Cảnh Văn đến bên cạnh chú Kỳ, nói lại suy nghĩ và ý định của mẹ Cố cho hai người họ biết.
Sau khi nghe xong, Kỳ Cảnh Văn duỗi tay ra nện vào vai Cố Dịch Đồng, nhỏ giọng nói: “Chị, mẹ không dễ vậy đâu!”
Cố Dịch Đồng và chú Kỳ cũng gật đầu.
Chú Kỳ thở dài một hơi: “Chú chỉ biết là con sẽ về thôi, không biết là con nói muốn ăn sủi cảo. Thảo nào hôm qua còn thấy kỳ lạ khi mẹ con tự nhiên lại đi mua thịt bò về nói là sẽ làm sủi cảo. Bây giờ thì hiểu rồi, trong lòng bà ấy vẫn nghĩ về các con...”
Trên bàn cơm, Cố Dịch Đồng cắn một miếng sủi cảo sau đó cười với mẹ Cố: “Mẹ, sủi cảo này có vị giống hệt như những gì con mơ thấy trong mơ, thật thơm“.
Kỳ Cảnh Văn cũng phụ họa: “Đúng đúng, nhân sủi cảo do mẹ làm là ngon nhất“.
Chú Kỳ: “Uhm“.
Mẹ Cố nhìn ba người đang nịnh nọt kia cảm thấy là lạ, nhưng bà vẫn nghiêm mặt không chịu trả lời.
Sau khi ăn trưa, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh cũng không ở lại quá lâu, giống như thật sự rất muốn ăn sủi cảo nên về, không chờ mẹ Cố đuổi đã rời đi rồi.
Chỉ là qua được mấy ngày thì Cố Dịch Đồng lại gọi cho mẹ, lần này là Lộc Sanh muốn ăn tôm.
Mẹ Cố cũng bất giác mà đồng ý với yêu cầu của Cố Dịch Đồng, làm thật nhiều tôm. Khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh ăn xong tôm rời đi, bà mới phản ứng lại tình huống gì đang xảy ra thế này?
Không phải là bà đang giận hai đứa nó sao? Không phải đã đến mức chỉ cần hai đứa còn ở bên nhau thì bà sẽ cắt đứt quan hệ với họ sao? Bây giờ dăm ba ngày hai đứa nó lại tới đòi ăn này nọ là sao?
Nhưng mà tình huống như vậy cứ tiếp diễn trong một thời gian dài, Cố Dịch Đồng có nắm có buông, có lúc dăm ba ngày về một lần, có lúc thì mười ngày nửa tháng cũng không gặp được. Mẹ Cố mỗi lần hạ quyết tâm muốn cự tuyệt Cố Dịch Đồng thì cô sẽ không xuất hiện một thời gian dài sau đó khi gặp lại thì cả người gầy đi rất nhiều.
Mẹ Cố bề ngoài rất lạnh lùng và cứng rắn nhưng bà đau lòng muốn chết, không đành lòng đem Cố Dịch Đồng đuổi ra khỏi nhà.
Cách tiếp cận như vậy diễn ra một thời gian dài, đảo mắt đã sang năm mới.
Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh mua thật nhiều đồ Tết về nhà, chú Kỳ bước tới đón họ: “Cảnh Văn về nhà mua một đống đồ, các con trở về cũng mua nhiều như vậy, trong nhà cũng sắp không chứa hết rồi!”
Cố Dịch Đồng cười đáp lại: “Sân rộng mà chú, không chứa hết thì mình để trong sân“.
Kỳ Cảnh Văn từ phòng khách đi ra, cười hì hì đi đến trước mặt Cố Dịch Đồng: “Chị, em mang cho chị một ít đồ tốt, Lộc Sanh, có của cậu nữa, tôi cũng chuẩn bị quà cho cậu!”
Hạ Lộc Sanh mím môi cười: “Cảm ơn Cảnh Văn, nhưng tôi cùng chị Dịch Đồng không chuẩn bị quà cho cậu, vậy chúng tôi đưa cậu một bao lì xì nha, muốn mua gì thì mua“.
Kỳ Cảnh Văn: Giọng điệu này của chị dâu là chuyện gì vậy???
Cố Dịch Đồng liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, trong ánh mắt tất cả đều là dung túng và ý cười.
Kỳ Cảnh Văn vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ đang đứng trên tầng hai, cậu vội vàng đưa mắt ra hiệu Cố Dịch Đồng.
Cố Dịch Đồng nhìn về phía lầu hai: “Mẹ, con cũng chuẩn bị quà năm mới cho mẹ, chút nữa con đi lấy, mẹ xem thử có thích không nha!”
Có lẽ bởi vì chuẩn bị ăn Tết nên lần này mẹ Cố không có quay đầu rời đi, trong lòng bà vướng bận một hồi mới gật đầu nhẹ đến không chú ý sẽ không thể nhận ra, Cố Dịch Đồng lập tức vui mừng khôn xiết.
Buổi trưa mùng một, người một nhà cơm nước xong xuôi đi ra ngoài tản bộ, hoạt động này vốn rất bình thường nhưng cũng ít có dịp làm cùng nhau, Cố Dịch Đồng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Mùng sáu, Cố Dịch Đồng một mình trở lại công ty, để Hạ Lộc Sanh ở lại Kỳ gia. Tuy rằng cả năm qua mẹ Cố vẫn không bỏ qua cho hai người nhưng đối với quan hệ giữa hai người họ rõ ràng đã thả lỏng hơn, không biết có phải là do bà thấy được hai người họ không bị ảnh hưởng bởi các bình luận trên mạng mà còn ở bên nhau rất tốt hay không.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Bức ảnh gia đình Cố Dịch Đồng cùng nhau đi dạo trong khu nhà vào ngày đầu năm mới được đăng tải trên mạng. Chuyện giữa hai người tưởng đã êm xuôi thì nay lại bị đưa ra, đợi đến lúc phát hiện nó trở thành tin tức hot hàng đầu trên mạng thì đã là một ngày sau.
Tin tức Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng đã gặp mặt phụ huynh bị lan truyền sôi sùng sục, những cư dân mạng không hiểu và không ủng hộ họ đã tức giận và mắng Hạ Lộc Sanh cùng Cố Dịch Đồng là cặn bã xã hội.
Trong lòng Cố Dịch Đồng căng thẳng, hiện tại thật vất vả mẹ Cố mới buông lỏng một chút mà nay đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này.
Tiêu Thư động viên Cố Dịch Đồng: “Bé cưng, làm sao có thể nhìn thấy cầu vồng mà không trải qua giông bão, không dễ dàng có được mới càng đáng quý trọng, tương lai mới có thể càng đáng giá“.
Cố Dịch Đồng: “Cùng là yêu đồng giới nhưng sao em nhớ lúc chị cùng Phó học muội ở bên nhau rất đơn giản?”
Tiêu Thư gắt lên: “Hừ! Đơn giản cái rắm, chị đây theo đuổi em ấy lâu như vậy mới thành công, nếu chị đây không thèm dùng đến mỹ nhân kế thì cái cọc gỗ kia làm gì có thể gật đầu đồng ý!”
“Được rồi, đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!”
Tiêu Thư thấy Cố Dịch Đồng còn có tâm tình cùng mình trêu đùa nói chuyện phiếm thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, em không không có chuyện gì là tốt rồi, chị cúp máy trước, giúp em xử lý tin tức trên mạng trước đã”
Cố Dịch Đồng gật đầu: “Được, vậy thì khổ cực cho chị rồi, xong xuôi em mời chị với học bá ăn một bữa thịnh soạn“.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu:, Cố Dịch Đồng cúp điện thoại của Tiêu THư, còn chưa kịp cất điện thoại thì Lý Lôi đã gọi tới: “Chị Dịch Đồng! Chị mau vào Weibo!!!”
Cố Dịch Đồng: “Chị biết vụ rò rỉ ảnh gia đình rồi, Tiêu Thư đang giúp chị đè tin tức trên mạng xuống“.
Lý Lôi liên tục nói: “Không, không! Không phải cái này! Chị lên xem cái đi! Tình hình đang xoay chuyển lớn! Là trang chủ của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] đăng bài! Chị cứ tìm theo tên của Lộc Sanh thì sẽ thấy!!”
“Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc?”, Cố Dịch Đồng sững sờ một lúc, sau đó nhấp vào Weibo tìm kiếm tên của Hạ Lộc Sanh.
Đúng như dự đoán, kết quả thứ nhất có liên quan tới Lộc Sanh chính là tin tức được đăng trên trang chủ chính thức của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc], nó được đăng một tiếng trước, bài viết dài có tiêu đề - Vì lộc sanh mà lên tiếng!
Cố Dịch Đồng nhấp vào.
“Vì Lộc Sanh mà lên tiếng!”: bài viết này không phải là ủng hộ tính hướng của Lộc Sanh, đội ngũ chương trình không ủng hộ cũng không phản đối, đây là chuyện riêng tư của Lộc Sanh, đội ngũ chương trình không có quyền can thiệp vào và cũng không đưa ra đánh giá gì. Bài viết này chỉ đăng để bác bỏ một số dư luận trên mạng.
“Hai ngày nay sự việc của Lộc Sanh lại bị tung lên mạng, tôi tin rằng những người bấm vào bài viết này cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Một năm trước, việc này cũng đã nổ ra, lúc đó rất nhiều người đã mắng Lộc Sanh là con sâu của xã hội, ê-kip chương trình của chúng tôi đã chọn cách im lặng.
Sau một năm, sự việc này lại bị đưa lên mạng làm dậy sóng. Từ khi bức ảnh ngày hôm qua bị lộ, nhóm ê-kip của chúng tôi đã chú ý đến vấn đề này, bây giờ tôi lại thấy một số người chế giễu Lộc Sanh là cặn bã xã hội, là bại hoại, là thương thiên hại lý, là thập ác bất xá... thì chúng tôi thật sự nhịn không được nữa rồi. Sau khi bàn bạc với ê-kíp chương trình, chúng tôi đã đăng tải bài viết này.
Nói Lộc Sanh là nỗi thẹn của xã hội, nói cô ấy thương thiên hại lý, tôi muốn hỏi tất cả các bạn, các bạn có biết cô gái nhỏ mới đôi mươi này đã làm gì không? Quỹ từ thiện dành cho người khiếm thị Tinh Quang, chắc hẳn nhiều người đã nghe đến cái tên này, ê-kip chương trình của chúng tôi cũng đã từng quảng cáo cho Tinh Quang, mong các mạnh thường quân có tấm lòng quyên góp cho Quỹ.
Xem đến đây nhất định sẽ có rất nhiều người hiếu kỳ, Tinh Quang thì liên quan gì đến Hạ Lộc Sanh đúng không? Có liên quan, đương nhiên là có rồi, bởi vì người sáng lập ra Quỹ Tinh Quang chính là cô gái nhỏ này.
.....”
Bài viết viết rất chi tiết, còn đề cập đến việc nhiều người nói Hạ Lộc Sanh là đi cửa sau, quy tắc ngầm mới có thể tham gia chương trình nhưng trên thực tế, Hạ Lộc Sanh là người được tổ chương trình chủ động mời về, lấy việc tuyên truyền cho Quỹ Tinh Quang làm tiền đề thì Hạ Lộc Sanh mới đồng ý ghi hình.
Quần chúng ăn dưa đã ăn một quả dưa to bự. Quỹ từ thiện cho người khiếm thị Tinh Quang thực sự được sáng lập bởi Hạ Lộc Sanh! Sự xoay chuyển đến quá nhanh, người hâm mộ của Hạ Lộc Sanh dồn dập vì Hạ Lộc Sanh mà bất bình.
Những người luôn mồm nói rằng Hạ Lộc Sanh là cặn bã của xã hội kia, các người đã đóng góp được bao nhiêu cho xã hội?
Lộc Sanh của chúng tôi chỉ là thích một cô gái, dựa vào cái gì mà lại bị các người nhục mạ như vậy?
Vốn chúng tôi là duy trì trung lập, đối với tính hướng của Hạ Lộc Sanh cũng có đôi chút thành kiến. Một năm trước bị các người mắng như thế cô ấy không nói một lời, một năm sau vẫn bị các người mắng, cô ấy vẫn duy trì im lặng. Bây giờ ngay cả người ngoài cũng không nhìn được nữa mà thay cô gái nhỏ lên tiếng rồi!
Vào lúc này Tề Điệp đã đăng một bài viết mới, không giống với [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] đăng bài mang theo quan điểm chính trực mà cô tới là để phản kích.
- Cô gái nhỏ mà các người chửi rủa này rõ ràng là người sống rất tích cực, hướng về phía trước mà ở trong miệng các người lại thành người có bệnh, người không bình thường. Các người hiểu rõ em ấy sao? Các ngươi không có nhưng tôi có, người có quyền lên tiếng không phải là mấy người ở đâu đâu ra như mấy người mà là tôi!
Giống như tất cả những người yêu nhau trên thế giới này, họ dựa vào nhau và động viên nhau, họ chỉ là những người yêu nhau bình thường như bao người, chỉ là yêu nhau thôi ngoài ra còn gì nữa không? Ngoại trừ vấn đề giới tính khiến các người không tiếp nhận ra thì còn có gì không giống các người không?
Nhưng cuộc sống của họ là do họ quyết, lựa chọn thế nào là quyền tự do của họ, thích ai, ở cùng với ai lại càng không phải là chuyện để các người bận tâm. Họ yêu nhau sau đó vẫn sống cuộc sống hằng ngày của họ, không hề đi rêu rao khắp nơi đúng không? Họ không hề đứng trước mặt các người chỉ vào các người mà giới thiệu rằng họ là người yêu của nhau đúng không? Nếu đã không có thì liên quan cái rắm gì đến các người!!!!
Họ có làm tổn thương gia đình các người dù chỉ một chút khi họ ở bên nhau không? Hay vì họ ở bên nhau thì bắt ép các người cũng nhất định phải tìm người đồng giới ở bên nhau? Hay họ ăn cơm nhà các người, xài đồ của các người? Nếu cũng không có thì ai cho các người tư cách để phản đối và mắng chửi họ!!!
.....”
Cùng lúc đó, ba người Thạch Nham - khách mời tham gia chương trình cùng với Lộc Sanh khi đó cũng chuyển tiếp bài viết của [Ngôi nhà nhỏ hạnh phúc] cùng bình luận: “Tôi luôn biết rằng Lộc Sanh là một cô gái tuyệt vời và rất tốt bụng nhưng không ngờ rằng cô ấy còn là người sáng lập ra Tinh Quang, tuổi trẻ nhưng thực sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ, sau này tôi sẽ lấy Lộc Sanh làm chuẩn, Lộc Sanh cố lên! Mặc kệ có chuyện gì, hãy cứ là chính em!”
Reng...reng...reng...reng
Tầm mắt Cố Dịch Đồng chuyển từ màn hình máy tính sang điện thoại di động, tên người gọi hiện là Tiêu Thư.
“Alo, Tiêu Thư“.
Tiêu Thư cười nói: “Bé cưng, tin tức trên mạng hình như không cần chị đây can thiệp nữa...”