Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 42: Chương 42




Phong Tranh đứng cách ta không xa, biểu cảm vẫn rất cứng ngắc, ánh mắt thì trốn tránh.

Trong lòng ta tức giận không thôi, nghĩ thầm chẳng qua là ta thẳng thắn bày tỏ với ngươi một chút, cũng không nghĩ lại khiến ngươi trở nên như vậy, sao mỗi lần nhìn thấy ta lại giống như gặp quỷ thế này, không ngờ ta lại đi thích một người kì lạ như ngươi nha!

Ta ở trong lòng thầm rủa một hồi, rốt cuộc Phong Tranh cũng lên tiếng nói: “Quốc sư tặng lễ vật cho ngươi, ta đã cho người đưa đến.”

Ta vội lên tiếng: “Khách khí như vậy à. Tặng ta cái gì?”

“Đặt ở trong hộp. Ta cũng không biết.”

Ta thuận miệng hỏi: “Hôm nay các người đi đâu?”

Phong Tranh thành thật đáp: “Hôm nay đi ngắm tranh, là bức ‘Sơn Thủy Thánh Thủ’. Khả năng thưởng tranh của ta cũng không tốt, nàng hỏi ta bức họa kia có phải là hàng thật không, ta cũng không biết trả lời thế nào.”

Ta hỏi: “Nàng không cười ngươi sao?”

“Có lẽ là thầm cười thôi.” Phong Tranh nói.

Sau đó là một hồi im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lại không hẹn mà cùng đem tầm mắt dời sang nơi khác.

Cũng may thị nữ bên người của Gia Nguyệt đến tìm ta, ta liền đi theo người nọ.

Ngày hôm sau là ngày tốt, công chúa vào cung.

Đội ngũ đưa dâu diễn tấu kèn trống suốt đoạn đường đến cửa cung.

Đám người Gia Nguyệt là lần đầu nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ như vậy, biểu tình vô cùng kinh ngạc. Ta và Phong Tranh lúc trước đã nhìn thấy nên có phần điềm tĩnh hơn.

Bắc Liêu đế mặc một thân long bào đón Gia Nguyệt ở cửa cung. Hai người bọn họ cũng là lần đầu gặp mặt, Gia Nguyệt cúi đầu, ta nhìn không thấy biểu cảm của nàng. Nhưng Bắc Liêu đế thì thoạt nhìn có hơi thất vọng.

Nghĩ cũng phải, quốc sư có mỹ mạo như tiên tử kia, mỗi ngày ông ta đều có thể nhìn thấy. Dung mạo Gia Nguyệt như vậy, hiển nhiên là không lọt vào mắt lão.

Sau lễ, ta và những nữ quan được hoàng hậu phái đến cùng đưa Gia Nguyệt vào hậu cung. Gia Nguyệt được an bài sống ở Cẩm Hòa Cung, là một nơi không quá lớn, nhưng lại tinh xảo, hơn nữa còn gần ngự hoa viên, xem như cũng không tệ. Chỉ hy vọng Gia Nguyệt có thể bình an sống một đời ở đây, cuộc sống cũng không quá khó khăn.

Sứ giả được hoàng đế và hoàng hậu phái đến nói vài lời chúc mừng, sau lại mang những vật phẩm được ban tặng đến. Mắt chỉ thấy vàng ngọc châu báo rực rỡ muôn màu, lăng la tơ lụa như mây như nước. Ta là hỉ nương, cũng có một phần tiền lì xì, mấy thỏi vàng cùng trang sức châu báo được xếp gọn trên chiếc mâm lót giấy đỏ.

Thái hậu cùng nương nương ở các cung cũng cho người đến chúc mừng, ta thay mặt Gia Nguyệt phát tiền lì xì cho mấy thị nữ thái giám kia, lại đưa cho Đại cô cô của Cẩm Hòa cung ít châu báo.

“Cô cô, công chúa của chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, vừa tới quý quốc, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ. Phiền cô cô sau này quan tâm đến công chúa nhiều một chút.”

Vị đại cô cô kia liền nhận lễ, cười tủm tỉm nói: “Quận chúa yên tâm. Bọn nô tỳ nếu như đã nhận công chúa làm chủ tử, hiển nhiên sẽ tận tâm hầu hạ.”

Gia Nguyệt không được phép giữ thị nữ của mình, những cô cô và thị nữ mà hoàng hậu đưa đến đều có vẻ thông minh lanh lợi. Ta nghĩ với tính tình của Gia Nguyệt, sau này khó tránh sẽ chịu ức hiếp, nhưng ta cũng không có cách nào giúp nàng.

Một nữ hài tử đơn thuần nhu nhược như vậy, từ cung điện này chuyển đến một tòa cung điện khác, dù là vĩnh viễn sống trong nhung lụa, nhưng lại vĩnh viễn cô đơn tịch mịch.

Ta không thể ở lại cung quá lâu, một lúc sau đã có thái giám đến hối thúc. Gia Nguyệt không nỡ để ta đi, lôi kéo một hồi lại khóc nức nở.

Ta an ủi: “Nhìn qua bệ hạ và nương nương cũng là người dễ chung sống, công chúa phải biết hầu hạ họ thật tốt. Dù sao người cũng là công chúa Đông Tề, trong người có khí chất hoàng gia, cũng không ai dám khi dễ người. Đúng rồi, con mèo này—” ta chỉ vào Tiểu Kim, “Ta rất thích nó, nhưng lại không thể mang nó đi theo. Công chúa giữ nó lại đi, làm bạn cũng tốt. Nó rất có nhân tính.”

Gia Nguyệt gật đầu nhận Tiểu Kim. Tiểu Kim lưu luyến níu lấy tay áo của ta, kêu meo meo. Ta sờ sờ đầu nó, nói: “Nàng mới là chủ nhân thật sự của ngươi. Bảo vệ nàng thật tốt, biết không?”

Tiểu Kim liếm liếm tay ta, khẽ kêu một tiếng.

Cuối cùng ta cũng từ biệt Gia Nguyệt, rời khỏi hoàng cung.

Bên ngoài cửa cung, Phong Tranh và Hạ Đình Thu đều đang chờ ta.

Ta đem ống tay áo ẩm ướt cho bọn họ xem, “Nhìn xem, công chúa khóc.”

“Xuất giá mà.” Hạ Đình Thu cố gắng lý giải, “Đợi đến khi sắc phong, có danh phận, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Phong Tranh ngẩng đầu nhìn thành cung cao cao, ánh mắt ánh lên hào quang.

Hắn kiên định nói: “Tương lai sẽ có một ngày, Đông Tề chúng ta không phải tiếp tục chịu vũ nhục như vậy! Chiến sĩ của chúng ta sẽ không phải lấy da ngựa bọc thây, nữ tử của chúng ta cũng không cần rơi nước mắt xuất giá ở đất khách.”

Ta đứng ở phía sau hắn, mắt cũng nhìn lên thành cung Bắc Liêu, “Uhm, đến cùng sẽ có một ngày như vậy.”

Từ xưa đến nay cũng có không ít danh nhân, quên mình vì nghĩa, uất hận thổ huyết, máu chảy đầu rơi, máu nhuộm đỏ sông, cũng không hối tiếc.

Đêm đó sứ quán mở tiệc ăn mừng, tất cả mọi người đều cao hứng vì công chúa thuận lợi vào cung, rượu thịt đề huề. Tinh thần ta có chút không vui, ăn được vài miếng liền lấy cớ mệt mỏi trở về phòng.

Trở về phòng vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Chiếc đệm vẫn để cho Tiểu Kim ngủ còn đặt trên ghế, bên trên còn lưu lại vài sợi lông vàng. Ta sờ sờ, cảm thấy có phần tịch mịch.

Nửa đêm, ta trằn trọc không ngủ được, đành khoác áo đi dạo trong hoa viên một lúc.

Trong viện có một ao sen nhỏ, hiện tại lá sen còn chưa mọc đầy, mặt nước phản chiếu ánh trăng tròn trên bầu trời, khung cảnh có phần thanh khiết nhưng lại vắng lặng đến rét lạnh.

Ta đi được hai bước, nhìn thấy trên tảng đá bên bờ hồ còn có một người đang ngồi.

Ta đi tới. Người nọ nghe thấy bước chân của ta liền quay đầu lại nhìn.

“Không ngủ?” Phong Tranh hỏi ta.

“Không ngủ được.” Ta nói.

Phong Tranh khẽ cười, “Ta cũng vậy.”

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, đáy mắt dịu dàng như được phủ thêm một tầng ánh sáng trong vắt. Hắn mặc thường phục màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh xõa ở trên vai, cả người dường như muốn tan biến vào khoảng không này.

Ta đột nhiên có chút luống cuống, tim cũng đập nhanh hơn.

Phong Tranh vỗ vỗ lên tảng đá bên cạnh, “Qua đây ngồi với ta một lát.”

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Chúng ta cũng không lên tiếng nói chuyện. Mọi nơi đều yên lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng ếch kêu ở mép hồ. Mây trên trời bị gió thổi, một lúc lại che ánh trăng, một lúc lại nhẹ nhàng bay đi.

Ta gãi gãi đầu, lại gãi gãi lỗ tai, sau lại phất tay đuổi một con côn trùng nhỏ.

Phong Tranh chợt lên tiếng nói: “Cuối cùng cũng kết thúc một đại sự.”

Ta vội vàng thu tay lại, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, thoải mái hơn.”

Phong Tranh nhìn ta, khẽ cười, hỏi: “Phải trở về nhà, có vui không?”

Ta nhíu mày, “Ở bên ngoài còn chút tự tại. Trở về nhà lại nghe cha ta cằn nhằn.”

Phong Tranh cười cười, “Ông ấy cũng vì muốn tốt cho ngươi.”

Đúng nha, dù sao người nghe là ta chứ không phải ngươi.

Ta trầm mặc một lát, lại nói: “Suốt cả đoạn đường ta luôn nghĩ, chúng ta làm như vậy rốt cuộc có đáng giá không? Chỉ vì một câu nói của quốc sư, nữ nhi của Đông Tề chúng ta phải mạo hiểm đến đây như vậy.”

Phong Tranh chỉ cười lạnh, “Trên là quốc mệnh, dù khó cũng phải làm.”

“Mệnh lệnh này chưa chắc là đúng.” Ta nói, “Một quốc gia có phồn vinh hưng thịnh hay không, chẳng lẽ chỉ vì một vật hư vô như vậy mà định?”

“Bởi vì, đó là niềm tin của dân chúng.”

Ta nở nụ cười, “Ngươi nói sai rồi. Người dân sẽ không tin vào điều này, bọn họ chỉ cầu có thể bình yên sống qua ngày, mỗi ngày cơm no đầy bụng là đủ. Người tin, là bệ hạ, là cha ta, có phải những người như cha ngươi khi đối mặt với việc này đều cảm thấy bất lực.”

Phong Tranh cắn chặt răng, bình tĩnh nói: “Bệ hạ sẽ không thấy việc này là vô nghĩa.”

“Đúng nha, hắn còn trẻ vậy.” Ta nhịn không được châm chọc một câu.

“Không nên nói thế.” Phong Tranh lựa lời nói, “Ngươi vẫn còn trẻ, không thích hợp nói ra những lời như vậy. A Vũ, ngươi là một nữ hài tử đáng yêu, so với người khác thì thông minh hơn nhiều, lại có thể hiểu rõ nhiều việc. Nhưng mà nhiều khi, ta hy vọng ngươi hồ đồ một chút.”

Ta thật ra là rất hồ đồ. Rốt cuộc là hắn muốn nói cái gì?

Phong Tranh tránh nhìn vào mắt ta, cúi đầu xuống. Ta biết hắn đang ưu sầu, mỗi lần ưu sầu trong hắn đều ưa nhìn như vậy. Nói xem một nam nhân lớn lên đẹp đẽ như vậy có cái gì tốt chứ?

Ta nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, “Này, có gì lo lắng như vậy?”

Phong Tranh khẽ chau mày, “Có lẽ có.”

Là có hay là không có đây, người như Phong Tranh mà cũng có lúc tâm tư rối bời như nữ nhân thế này sao.

Ta nói: “Đừng ưu sầu, ngươi lúc nào cũng mang hình tượng kiên cường rắn rỏi, vẻ mặt u uất thế này không phù hợp chút nào. Phong Tranh, bộ dạng ngươi tốt như vậy, ở Đông Tề chúng ta cũng coi như là đứng đầu trong số các dũng sĩ. Thế nhưng nhiều khi ta lại hy vọng ngươi có thể thoải mái thả lỏng hơn một chút không, đặc biệt là đối với ngươi.”

Phong Tranh nở nụ cười. Ta không biết lời nói của mình có gì buồn cười như vậy, nhìn thấy hắn cúi đầu, bả vai gần như run lên vì cười.

Suốt cả đoạn đường ta kể nhiều chuyện cười như vậy, lại làm ra quá nhiều chuyện buồn cười, thậm chí mấy ngày trước còn tự mình thổ lộ với hắn, mặt mũi gần như mất hết, vậy mà hắn vẫn ung dung bình thản như không. Thế mà giờ chỉ dựa vào vài câu nói nguyên túc khuyên nhủ của ta mà làm hắn cười đến như vậy. Xem như ta đã phần nào hiểu được vì sao ta và hắn vẫn luôn không hiểu được nhau.

Phong Tranh cười đủ rồi lại cúi đầu không nói chuyện. Ta lấy từ trong ngực áo ra một bọc đậu nành rang, nhai lộp rộp.

Sau một lúc lâu, Phong Tranh chợt mở lời hỏi ta: “A Vũ, nếu sau này ta làm ra chuyện trái với nguyên tắc của mình. Ngươi có còn nhìn ta giống như bây giờ không?”

Ta ngẩn người nói: “Bây giờ ta thấy ngươi là tên cao ngạo, cổ hủ, sĩ diện, đạo đức giả…Tóm lại là vô cùng chán ghét. Ngươi muốn ta vẫn tiếp tục nhìn ngươi như thế này sao?”

Phong Tranh lại ha ha cười lớn, chỉ là có chút gì đó chua sót.

Ta ném một hạt đậu vào giữa hồ nước làm gợn lên từng vòng sóng nhỏ.

“Ngươi hãy để tâm mình được tự do chút đi. Trên đời này, người chỉ biết đến lợi ích, coi thường đạo lý sẽ sống rất tự tại. Tuy rằng chúng ta cũng không đến mức vô sỉ như thế, nhưng ngươi cũng nên thử hòa mình vào trong dân chúng xem, sẽ thư thản hơn nhiều.”

Phong Tranh nghe xong, lắc đầu. Ta cũng không mong chỉ bằng vào vài câu nói của ta mà thay đổi được hắn, chỉ bắt đắc dĩ mỉm cười.

Phong Tranh ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, nói một câu: “Thiên thượng nhân gian cộng đoàn viên.” *Không trung cùng nhân gian đoàn viên*

Ta định hỏi hắn có phải là đang nhớ nhà, thế nhưng hắn lại đứng lên, dặn dò ta nên đi ngủ sớm, sau đó xoay người bước đi trước.

Ta ngu ngơ chả hiểu gì, nhìn hắn từ từ rời đi, vạt áo xanh lay động tựa như ánh trăng lẩn khuất dưới tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.