Đến ngày thứ ba, đội ngũ đưa dâu và các đại sứ hòa thân của chúng ta đều chuẩn bị trở về nước. Khi đó, Phong Tranh còn đặc biệt nói, quốc sư
Đông Tề của chúng ta còn có ủy thác một việc, mong muốn có thể mang về
một ít nước thánh nên đội ngũ sẽ đi đường vòng ghé thánh địa Chu Dan của Bắc Liêu.
Đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, mỹ nhân quốc sư sau khi
biết được tin này, nàng lập tức nói cũng vừa khéo đúng lúc nàng phải đến thánh địa, nên có thể đi cùng chúng ta. Hiển nhiên là chúng ta vui mừng đồng ý. Bắc Liêu đế tuy là không đồng ý, nhưng do quốc sư khăng khăng
phải đi, cho nên ông ta không làm gì được đành chấp nhận.
Ta nhớ ngày rời khỏi kinh đô Bắc Liêu là một ngày mùa xuân trời trong
nắng ấm. Cây ngô đồng trong thành đều nở hoa, cả một vùng phủ màu hồng
phấn, tựa như tuyết rơi ngày đông. Đám nhóc Bắc Liêu vui đùa chạy theo
đoàn người của chúng ta, hai bên đường là những hàng quán thịt dê nướng, chốc chốc lại đưa đến mùi hương thơm nồng.
Sau đó.
Sau đó…
Ta mở đôi mắt mỏi mệt, nhìn vào sa mạc mênh mông bát ngát.
Chỉ một màu vàng kết hợp với màu xanh kéo dài đến tận chân trời, không
gian tràn ngập một nét đẹp tĩnh lặng mang đầy chết chóc. Ở nơi mà giữa
đất trời không có gì ngoài hạt cát này, đoàn người bị lạc trong đó trông thật nhỏ bé.
“Quả thật là lạc đường.” Hạ Đình Thu quả quyết nói, “Gió này là từ hướng tây, chúng ta đi sai đường rồi, đáng lẽ đi về hướng nam, lại đi sang
hướng tây.”
Giữa ánh mặt trời nóng rát, Hạ Đình Thu đưa tay phủi đi lớp cát bụi bám trên đầu.
Ta nhìn vào vẻ mặt ngưng đọng của Phong Tranh. Phong Tranh gật đầu nói: “Đã đi suốt một đêm, không biết là đi lạt bao xa rồi.”
Ta đem tầm mắt nhìn về phía sau, nhìn thấy cỗ xe ngựa bị gió cát tàn
phá. Rèm xe khẽ vén lên, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hơi nghiêng
người ra ngoài.
Xem ra quốc sư đại nhân rất bình bình, thậm chí còn mỉm cười thân thiết với ta, còn chìa ra hai cái bánh gạo.
“Ăn điểm tâm không?”
Ta đờ đẫn quay đi, chân lạo rạo bước đi trên mặt cát đến gặp Phong Tranh, lấy ngón tay ngoắc hắn tới gần.
Phong Tranh không hiểu gì nhưng cũng cúi đầu thấp xuống.
Ta liền túm lấy cổ áo của hắn ra sức mà lắc, chỉ vào quốc sư Bắc Liêu mà nói: “Đầu óc ngươi bị làm sao vậy? Nữ nhân của hoàng đế Bắc Liêu mà
ngươi cũng dám dẫn đi? Không sợ chúng ta bị đuổi giết sao?”
Phong Tranh há hốc mồm định nói, Hạ Đình Thu liền từ đâu vọt tới, đem
hai người chúng ta tách ra, “Cũng không thể trách hắn. Chúng ta đâu có
biết sẽ lạc đường.”
Quốc sư cũng nói: “Ta không phải nữ nhân của hoàng đế Bắc Liêu.”
Ta hổn hển ra sức túm lấy Phong Tranh hét to: “Ta mặc kệ. Ngươi đưa nữ
nhân của Bắc Liêu đế đi, ông ta chắc chắn sẽ không cho qua. Cho dù hiện
tại không bị lạc trong sa mạc, thì nhất định lão cũng phái truy binh
đuổi theo tới đây.”
Phong Tranh lại muốn nói, quốc sư lại chen vào: “Hoàng đế sẽ không thể
phái truy binh tới đây. Hơn nữa, ta không phải nữ nhân của lão ta.”
Lần thứ hai nàng nói câu này, giọng đột nhiên trầm xuống, nghe ra là một giọng nam chân chính, xuyên vào màng nhĩ của mọi người.
Cả người ta run lên như đứng giữa gió lạnh, chỉ cảm thấy dường như có
một cột sét từ trên trời đánh thẳng lên người ta, cả người cháy thành
một khối đen thui như than.
Ở bên kia, quốc sư Bắc Liên đang nhẹ nhàng cười bước xuống xe ngựa.
Mỹ nhân kéo khăn trùm đầu xuống, tóc đen chảy dài như thác nước. Sau đó
nàng (hay là hắn?) nâng tay vuốt lên mặt, thật sự là cử động kia rất
nhẹ, một lớp gì đấy mỏng như cánh ve từ từ được gỡ bỏ. Hiện ra, rõ ràng
là một khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ đến kinh người.
Khóe miệng vẽ ra nét cười đùa cợt, đôi mắt phượng sắc bén mà thanh
khiết. Gió cát sa mạt thổi bay ống tay áo rộng, khiến thân hình hắn nhìn qua tựa như một con cò trắng sắp tung cánh.
Ta đứng ngây ra như tảng đá.
Khuôn mặt này, trước kia ta đã gặp qua, là người ta đã gặp trong mộng.
Trong lúc sốt cao không giảm, mơ mơ màng màng, ta nhìn thấy vị thần tiên ca ca đang cầm bảo án, gương mặt kia không ngờ lại giống y người đang
đứng trước mặt.
Trùng hợp?
Hay là ý trời?
Người kia vừa làm ra một hồi kinh thiên động địa, ta liền cảm thấy sét
trên trời như vừa đánh vào đầu ta. Ta rõ ràng nhìn thấy trái cổ trên yết hầu của mỹ nhân quân sư, càng cảm thấy ngay cả một ánh mắt cũng có khả
năng giết chết tâm.
Tên bất nam bất nữ kia lại còn thích thú vươn vai, nói: “Thật là thư thái.”
Một trận gió thổi qua, ta nhanh chóng hóa thành hạt cát nhỏ, dần dần hòa vào một vùng sa mạc này.
Chuyện này…
Tất cả chuyện này, còn phải nhớ đến cách đây mười lăm ngày.