Khóe miệng Tần Mục cười lạnh nhàn nhạt, hiện tại Quảng Châu đại định,
nhìn xem ai có thể hái trái cây này, người hái trái cây này chỉ có thể
là quân cờ chính thức của cha con Phương gia.
Từ khi đến thế giới này Tần Mục luôn vất vả sắm vai nhân vật đào giếng
trống cây, một khi đợi đến lúc nở hoa kết quả thì trái cây lớn nhất bị
người khác hái đi, loại cảm giác này phi thường khó chịu, cũng phi
thường biệt khuất. Hoa kiều Indonesia tới Quảng Châu, ở trong đó phong
hiểm thật lớn, có cha con Phương Chấn Bang rốt cuộc chất chứa bố cục ba
mươi năm, nhìn thấy lợi ích to lớn ai không đỏ mắt. Tần Mục thở dài,
trong đầu không ngừng hiện ra những gương mặt trẻ tuổi của chính đàn
Quảng Châu, đột nhiên có người hiện ra trong đầu của hắn.
Tần Nguyệt Sơn! Hắn là người trẻ tuổi, nhìn qua thì bất hiện sơn bất lộ
thủy tới khu Phổ Thượng ngồi vào vị trí khu trưởng, mà bầu không khí ở
Phổ Thượng khi đó đã đổi vài bí thư khu trưởng, cho nên người có tính
tình cũng giảm đi nhiều, mà Tần Nguyệt Sơn theo Tần Mục thời điểm mới
tới Quảng Châu, biểu hiện ra hắn vô cùng tích cực, hơn nữa vẫn không có
lo lắng chuyện Tần Mục có mở cục diện được hay không. Từ một nhân viên
trong khoa, hắn chẳng lẽ ngay cả chút nhãn lực cũng không có, dù sao lúc ấy Tần Mục cùng Trương Thúy hai người tại Phổ Thượng chỉ là tư lệnh
không có quân, thủ hạ căn bản không có phối hợp. Nếu không phải Tần Mục
xuất ra thủ đoạn thiết huyết, trực tiếp bắt Vương khoa trưởng giết gà
dọa khỉ, Phổ Thượng chỉ sợ tới bây giờ cũng như Phương Tù ngồi trong
biệt thự nhàn nhã.
Nếu như không có bối cảnh nhất định, ai phải làm như vậy, ai lại mạo
hiểm đi làm chim đầu đàn? Tần Mục tâm tình sáng sủa, tập trung ánh mắt
vào Tần Nguyệt Sơn. Mấy khu phát triển đến bây giờ mới thôi, chỉ sợ lợi
ích thực tế lớn nhất là trong tay Tần Nguyệt Sơn cùng Phương Thiên Nhu.
Tần Nguyệt Sơn tại Phổ Thượng có tư lịch yếu, nhưng nếu Tần Mục không
đến, Phương Tù cũng cũng sẽ nhường đường cho Tần Nguyệt Sơn, đây chính
là chiến tích lớn.
Mà Tần Mục tới, Phương Chấn Bang nhìn thì giống như không biết chi tiết
của Tần Mục, kỳ thật bao nhiêu cũng hiểu một chút. Tuy Phương Tù cùng
Tần lão gia tử sớm có tiếp xúc, nhưng đó là do vương bài Đề Na mà ra,
Phương Tù vì yên ổn tâm tư Tần Mục, cũng không có nói thân phận chân
thật của Tần Mục cho Phương Chấn Bang nghe. Mà bây giờ, Đề Na tiểu cô
nương này đã dạy ra một đám đệ tử, cho dù nàng không có dốc túi truyền
thụ, nhưng quân đội Quảng Châu có năng lực tăng lên trong vô hình, trong tay Phương Tù có tiền vốn càng hùng hậu, cộng thêm mấy lần kỳ ngộ cho
nên mới ra tay.
Lúc trước nhìn thì Phương Chấn Bang vì bồi dưỡng Tần Mục, đưa hắn tới bộ tổ chức, nhưng hết lần này tới lần khác lại có Dương Ngọc Lan đảm nhiệm bộ trưởng. Chuyện Dương gia cùng Tần gia, cao tầng ai mà không biết,
Phương Chấn Bang đồng ý Dương Ngọc Lan đến Quảng Châu, không phải chính
là có tâm tư dùng Dương Ngọc Lan kiềm chế Tần Mục sao?
Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy lạnh cả người, trách không được Tần lão
gia tử lúc này xem đây là khảo thí tốt nghiệp cho hắn, thì ra huyền cơ
nằm ở chỗ này. Lão gia tử không phải không biết tâm tư của cha con
Phương Tù trong chuyện này, nếu không cũng không cố ý nhắc nhở Tần Mục,
phải trợ giúp quan hệ cha con Phương gia tốt lên, kỳ thật chính là nhắc
nhở Tần Mục, chú ý thủ đoạn của cha con này. Tần Mục nhớ lại, Tần lão
gia tử khi đó dùng hai chữ cha con nói rất nặng, chẳng qua khi đó Tần
Mục không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nghĩ tới thì nguy hiểm quá
lớn.
Dù có nặng nề, nhưng Tần Mục vẫn cười. Chính bởi vì như thế, lão gia tử
mới cố ý mang chuyện Hoa kiều ném vào trong tay Tần Mục, đây là khảo
nghiệm cái nhìn đại cục của Tần Mục, cảm giác nguy cơ và năng lực dựa
thế mà làm.
- Ba phương đấu sức, ai cười tới cuối cùng phải dõi mắt nhìn xem.
Tần Mục cười xong đứng lên, thò tay vặn vặn gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Đề Na, cảm kích nói ra:
- Cảm ơn em, em giúp anh hiểu rõ một chuyện. Qua mấy ngày xong việc anh sẽ dẫn em đi du lịch.
- Du lịch?
Tiểu cô nương nhất thời vui lên, hưng phấn nói ra:
- Phải đi kinh thành sao? Em thích nơi đó.
Tần Mục gật gật đầu, trầm mặc không nói.
Khắp nơi khung chiêng gõ trống, đang chờ Hoa kiều Indonesia đến. Bọn họ
chạy tới nơi này rất ít xuất hiện, dù sao Indonesia vẫn có áp lực. Tài
chính lớn như vậy cơ hồ chiếm một phần năm tài phú của Indonesia, cho dù kẻ đần cũng không nỡ buông tay. Quảng Châu gió nổi mây phun, mỗi đôi
mắt nhìn chằm chằm vào sân bay, chờ đợi máy bay tới.
Thời điểm mọi người chờ đợi vạn phần, đột nhiên truyền đến một tin tức,
Hoa kiều Indonesia trải qua hiệp thương, nhất trí quyết định chuyển đổi
mục tiêu đầu tư, đặt lực chú ý từ Quảng Châu kéo về phương bắc, biến
thành thành phố Cưu Giang ở Giang Bắc thế lực cài răng lược.
Biến hoái như thế ngoài dự kiến của mọi người, mà ngay cả Dương hệ Dương Hổ cũng cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Cái bánh ngọt lớn như thế,
mỗi người thậm chí đang nghĩ chạy tới cắn một ngụm, nhưng đó là bởi vì
Quảng Châu chủ động kháng lôi, mới có thể cho bọn họ cơ hội tận dụng
đoạt trái cây, nhưng mà phải xem ai có thể lay động kinh thành, không có bối cảnh gia tộc mạnh mẽ, vậy dừng nghĩ tới đi. Từ khi Dương gia lão
gia tử buông tay về tây thiên, Dương gia liên tục gặp đả kích, thưc lực
đã không bằng trước kia, hơn nữa Cửu Giang trên cơ bản đã thoát ly Dương hệ khống chế, bí thư thị ủy Cửu Giang là thuộc thế lực đệ nhất kinh
thành, thương nhân Indonesia nếu đi tới Cửu Giang, gặp chuyện không may
chính là Dương Hổ kháng lôi, nhưng được lợi ích thực tế là thế lực lớn
nhất kia.
Dương Hổ gãi đầu nghĩ cả buổi, cảm thấy thái độ Hoa kiều Indonesia kỳ
lạ. Mọi người biết rõ những người này tới tránh họa, hoàn toàn là là do
Tần Mục dẫn đầu, bây giờ chuyển đổi cả cổng và sân, đương nhiên là do
Tần Mục dùng thủ đoạn họa dẫn giang đông. Hắn biết rõ, nếu mình không
tiếp thì Tần Mục còn có thể bảo đám Hoa kia đổi nơi khác, dù sao Tần Mục đang đấu với Phương gia. Kết quả như vậy là thái độ Tần Mục cùng Phương gia từ tuần trăng mật biến thành chiến tranh lạnh, nhưng Tần lão gia tử cũng thừa cơ gọi Tần Mục quay về kinh thành, ở kinh thành đi vào trường đảng, Tần Mục sợ sẽ có đại ngộ cấp thị ủy rồi.
Không ngờ Tần Mục nhanh chóng thượng vị như thế! Dương Hổ thâm trầm nghĩ đến, cầm điện thoại nói với thư ký:
- Tiếp!
Hắn nói ra câu này, trong lòng lại lo lắng thủ đoạn củ Tần Mục.
Hắn đang lo lắng bên này, Quảng Châu bên kia đã nổ tung trời. Phương
Chấn Bang vì muốn tiếp đón Hoa kiều giành được điểm cao, chuyên môn phê
chuẩn buổi hòa nhạc của Michale Jacson cùng Sydney , hấp dẫn rất nhiều
du khách ngoại quốc tới, khiến công an của Quảng Châu một áp lực rất
lớn. Nhưng nếu như Hoa kiều ngụ lại ở Quảng Châu, chút phiền toái này
không tính là phiền toái.