Nhưng mà bây giờ, cơ hồ tất cả chuẩn bị cũng đã hoàn thiện, hết lần này
tới lần khác lại không có tiệc, làm sao hắn không lo lắng? Chỉ sợ tiếp
tục như vậy hắn sẽ trở thành trò cười cho chính đàn Quảng Châu, chuyện
biến vào tam bả thủ của tỉnh ủy biến thành bọt nước.
Tần Mục dùng chiêu rút củi đáy nồi vô cùng ngoan độc, hoàn toàn không
mang theo mục tiêu đạt lợi ích, tăng địa vị chính đàn, lại dùng chiêu
lưỡng bại câu thương, nhất là cấp bậc bây giờ, Phương Chấn Bang một khi
chậm trễ, vậy thì không qua một hai năm hắn sẽ dừng bước ở chỗ này cả
đời. Bố cục vài chục năm cũng dừng lại, Phương Chấn Bang cũng hiểu đây
là do Tần Mục nhìn thấy bố trí biểu hiện giả dối mặt ngoài của Phương
Tù, buộc mình và hắn đấu nhau.
- Người trẻ tuổi kia, khó lường ah.
Trong biệt thự ở ngoại ô quạnh quẽ, Phương Tù cùng Phương Chấn Bang gặp
mặt, trước mặt là một ván cờ tàn. Nhìn thì quân đỏ chiếm ưu thế, nhưng
quên đen lại dùng ám chiêu, lúc này tình thế hung hiểm.
Phương Tù nhìn chằm chằm vào bàn cờ thật lâu, nhíu mày suy tư, nói:
- Ván này con thấy thế nào?
Phương Chấn Bang cầm hai quân cờ, vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt của của hắn tuy nhìn bàn cờ, nhưng mà tâm tư không phải ở đây:
- Tiểu Sơn còn chờ rất tốt. Nếu nói năng lực khống chế, Phương gia chúng ta không bằng Tần gia, hơn nữa tiểu Sơn mục tiêu chỉ là có thể nhét
Quảng Châu vào trong ngực, không có đi được sâu hơn, nhưng vị kia của
Tần gia ánh mắt đã sớm đặt ở cơ quan quyền lực cao nhất, nếu như hắn
thấy Tần Mục bị ngăn bước chân ở đây, chỉ sợ tiểu Sơn cũng gặp cảnh ngộ
không may.
Phương Tù hừ một tiếng, lãnh đạm nói:
- Nếu con muốn tha cho hắn một lần, nhưng mà hắn có tha mạng cho con không?
Phương Chấn Bang đặt cờ, lại nói:
- Nhường một bước, không nhất định là thua. Nhưng mà không nhường thì chúng ta thua.
Phương Tù nhìn qua ván cờ càng khó lường, gật gật đầu, nói ra:
- Chuyện này con không thể ra mặt, nên cho Thiên Nhu đi nói đi, dù sao
Thiên Nhu là thủ hạ của hắn, lão thuộc hạ thỉnh cầu, Tần Mục mặc dù biết là ý của ta và con, nhưng cũng cân nhắc lợi hại trong đó.
Phương Chấn Bang thở dài, nói ra:
- Cha, nếu nói người trẻ tuổi kia, động một chút lại chơi lưỡng bại câu thương, tội gì khổ như vậy?
Phương Tù trợn mắt, cười ha ha nói:
- Trên quan trường không khác gì hai quân đối chọi, không khí phách này
chẳng khác gì khi ngủ bị người ta tước vũ khí. Tiểu gia hỏa này kỳ thật
ta rất coi được, nếu không phải Hàn gia lão đầu tử ở gần đoạt trước một
bước, chỉ sợ ta đã gả Thiên Nhu cho hắn rồi.
Phương Chấn Bang nghe xong, đột nhiên nhớ tới một việc, chậm rãi nói:
- Thiên Nhu và lái xe kia, cha thấy thế nào?
- Lái xe? Con bây giờ còn xem hắn là lái xe sao? Tên Lục Viễn trẻ tuổi
kia cha đã gặp một lần, là hảo binh, cũng là nhân vật hung ác. Ta nghe
nói qua rồi, hắn hiện tại làm việc có phong cách của Tần Mục, vụng trộm
hạ dao găm làm rất thuận tay, nhất định là bộ đội đặc chủng. Con rể như
vậy lại có quan hệ thân mật nhất định với Tần Mục, dùng hôn sự của Thiên Nhu đổi tình hương khói với Tần gia cũng rất không tồi. Dù sao lúc này
chúng ta không thể đắc tội chết với bọn họ.
Phương Chấn Bang cũng cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Cũng không biết Tần Mục nói gì với đám Hoa kiều, lại khiến bọn họ đồng thời buông tha Quảng Châu, con nghĩ mãi không rõ.
- Nghĩ có gì không ra?
Phương Tù lắc đầu, nói ra:
- Chỉ là chúng ta náo thôi, còn đưa kim nguyên bảo ra ngoài, muốn đệ
nhất thế lực bên kia cho chúng ta sắc mặt tốt, những thương nhân kia
cuối cùng vẫn phải phân một nử cho Cửu Giang.
Nói xong hắn vỗ đùi, hung hăng mắng:
- Tần Mục thằng ranh con này chơi ác như vậy, tìm cơ hội ta phải đánh mông hắn mới được.
Cha con Phương gia đã buông tiền đặt cược, cho dù thắng được một nửa,
nhưng mà lợi ích cũng rất lớn. Từ khi Indonesia kháng nghị, bên này vẫn
dùng thái độ tránh nặng tìm nhẹ, chỉ từ phương diện Indonesia ra tay tàn nhẫn với người Hoa, mà Hoa kiều mang theo tài chính rời khỏi Indonesia, bộ ngoại giao chỉ nói đầu tư làm lá chắn, cho thái độ hờ hững. Mọi
người cho rằng song phương đang ở lúc đối chiến, phương diện Indonesia
đột nhiên xuất hiện động đát, quốc gia căn cứ chủ nghĩa nhân đạo nên
tiến hành viện trợ, vì vậy song phương giọng cũng mềm xuống.
Dù trận chiến ngoại giao quốc tế này lặng lẽ trôi qua, mà đệ nhất phó
chủ nhiệm khu khai phát Văn Nhập Hải, đệ nhị phó chủ nhiệm Quách Thiểu
Đình là người đầu tiên ký văn bản hoan nghênh giấy vương của Indonesia
tới Quảng Châu đầu tư nên ghi công lớn. Văn Nhập Hải lo lắng cả tháng,
thậm chí còn chuẩn bị tốt hậu sự cho lão bà, lại không thể ngờ chuyển
hướng khiến hắn khiếp sợ, vài ngày lúc ngủ nửa đêm tỉnh dậy khiến Trương Á sợ hãi không dám ngủ. Chính đàn Quảng Châu xem Văn Nhập Hải là người
suýt chút nữa chịu tội lớn nhất vậy mà xoay người, không biết có bao
nhiêu người đỏ mắt, thà rằng đổi vị trí với Văn Nhập Hải, cho dù lo lắng hãi hùng nửa năm, một năm, nhưng mà so sánh với lợi ích vẫn đáng được.
Về phần Quách Thiểu Đình, hắn vốn ngồi ở vị trí đệ nhị phó chủ nhiệm,
Tần Mục đứng ra nói chuyện với hắn một lần. Trong lần nói chuyện này Tần Mục phi thường cơ trí nói cho Quách Thiểu Đình, chuyện gì cũng không
nên nhìn hiện tượng mặt ngoài. Nếu Tần Mục đánh bạc lớn như thế, thậm
chí có thái độ phóng tới tranh đấu quốc tế, tâm tư này khiến Quách Thiểu Đình rất kinh hãi. Hắn nhìn thấy Tần Mục phi thường chắc chắc phân tích toàn bộ bố cục lúc đó, càng cảm thấy tâm tư của Tần Mục đáng sợ. Vì thế hắn cũng đại biểu thế hệ mới của Quách gia bàn chuyện hợp tác với Tần
Mục, trong đó có ý ủng hộTần Mục thượng vị. Với tư cách nhân tuyển gia
chủ, đầu tiên hắn phải định vị tốt bản thân mình. Bằng năng lực của
Quách Thiểu Đình và gia tộc ủng hộ, cho dù dùng năng lực của hắn, nhiều
nhất cũng làm phó chức ở tỉnh ủy, muốn đi đến chỗ cao hơn không tìm thế
lực mạnh hơn gia tộc của bọn họ là không được. Trước mắt xem ra thế lực
lớn nhất kinh thành là Cao gia cùng Tần gia, nhưng quốc gia gần đây ủng
hộ Mộ Thiên Các, bản thân hắn là đời ba của gia tộc, gia tộc thực lực
hùng hậu, không bằng Tần Mục một dòng độc đinh, nếu như chen vào Cao hệ, quốc gia có sắp xếp vị trí gì cũng khó nói được, nhưng mà nếu như từ
khi bắt đầu ủng hộ Tần Mục, khi Tần Mục dung hợp Tần hệ, Hàn hệ cùng
Quách hệ, thậm chí còn có Dương hệ ủng hộ, phương diện đại cục đã có xu
thế áp đảo Cao hệ, đến cuối cùng luận công khen thưởng, tự nhiên chạy
không thiếu vị trí Quách Thiểu Đình, thậm chí ngay cả Dương gia cũng
được phân một chén canh.
Sau khi Quách Thiểu Đình cùng Tần Mục đạt thành hiệp nghị bí mật, tại
Tây Túc Diệp Thạch Bình cũng vô cùng thoải mái. Bằng vào Tần Mục tặng
lợi ích lớn này, Diệp Thạch Bình đã được tỉnh ủy tỉnh Tây Túc coi trọng, chuẩn bị đưa hắn bồi dưỡng thành quan viên minh tinh mới, sắp sửa nhảy
qua phó bí thư thị ủy, trực tiếp tiến vào trong tỉnh công tác.