Thanh Quan

Chương 1112: Chương 1112: Ai không nói lý lẽ. (2)




Tần Mục nghĩ đến đây, cười tự giễu, muốn làm như vậy làm gì, nếu muốn chỉnh Bách Thanh Dương chỉ cần một lý do thì đã đủ, đó là xe của hắn đã bị người khác lái đi, mà “người khác” kia lại đắc tội Tần Mục, lý do như vậy chưa đủ sao?

Nghĩ đến đây, Tần Mục gọi điện cho Quách Tự Tại, từ khi từ biệt tại Cửu Giang, đến hiện tại chưa liên hệ qua vài lần, nhưng Tần Mục biết Quách Tự Tại vẫn tìm hiểu về mình, hắn là người biết chuyện, tự nhiên hiểu được thế nào là dựa thế.

Tần Mục gọi điện thoại đột ngột, làm Quách Tự Tại có chút ngoài ý muốn, trong giọng nói lộ vẻ vui mừng hàn huyên vài câu. Theo trong thanh âm của hắn có thể nghe ra, hiện giờ đường làm quan của Quách Tự Tại rộng mở, có điểm thỏa thuê mãn nguyện. Chờ hàn huyên vài câu thăm hỏi xong xuôi, Tần Mục liền cười nói:

- Quách bí thư, tôi nếu vô sự không lên điện tam bảo, có chuyện cần cầu ngài.

Quách Tự Tại thoáng dừng một chút, cười nói:

- Tần chủ nhiệm, ngài thật quá lời, chúng ta đều đi ra từ huyện Tây Bình, nếu tôi có việc gấp ý niệm đầu tiên chính là đi tìm vị đồng hương cũ như ngài hỗ trợ đúng không, đừng nói là cầu gì đó thật không tốt.

Quách Tự Tại ngày càng lịch lãm, Tần Mục cũng không dây dưa, trực tiếp hỏi thăm chuyện xây đập lớn. Quách Tự Tại cũng không giấu diếm, nói thẳng công tác thuộc chính phủ phân chia, hiện tại hắn không quản lý việc này.

Nói vậy xem như cho mình một lối thoát, Quách Tự Tại hiểu được chỉ cần Tần Mục giao tâm tư đặt vào đập lớn, sẽ không có chuyện gì tốt, cho nên phải đầu tiên lưu đường rút quân cho mình, chờ sau khi Tần Mục nói ra yêu cầu, hắn sẽ suy nghĩ có thể hoàn thành hay không. Không đem lời nói đến tử cục, đây là đạo làm quan, nhất là với tình trạng hai người không cùng thể chế còn là vượt tỉnh, nếu còn phân tâm lo xa thật sự là không chắc chắn.

Tần Mục tự nhiên hiểu được dụng ý của Quách Tự Tại, hắn cũng không nói phá, chỉ nói bóng gió dặn Quách Tự Tại nên bỏ chút công phu vào việc trùng tu đập lớn, tuy rằng hắn không quản lý công việc kia, nhưng vị trí của hắn cao hơn phó chủ tịch kia một chút, thoáng quan tâm cũng không có gì đáng trách, Tần Mục cũng không yêu cầu hắn đi khoa tay múa chân, chỉ loáng thoáng lộ ra có người bạn muốn làm kiến trúc, rất có năng lượng ở bên thủ đô.

Nói tới đây, Quách Tự Tại là người khôn khéo, ý tứ ẩn hàm của Tần Mục đã hiểu rõ ràng, đây là muốn tặng tiền cho hắn, trùng tu đập lớn, công trình lớn bao nhiêu, lượng kiến trúc như thế nào, chỉ một hai thương nhân bao thầu muốn cắn xuống khẩu vị rất lớn, mà lúc này Tần Mục nói với Quách Tự Tại, người kia có quan hệ “ở thủ đô”, việc này nói rõ vấn đề gì, muốn nói đập lớn bị thủ đô nhìn chằm chằm, mỗi một khoảng cách trên sông Mẫu Thân đều bố trí địa điểm kiểm tra đo lường, còn có ai dám giở trò dối trá bên trong, tài chính dùng trùng tu đập lớn chỉ dựa vào tiền bên thủ đô thật sự không đủ, còn phải động tài chính địa phương, nếu người có thể động tới tài chính kia không duỗi tay thì trong lòng không cam tâm, mà các quan viên đều phải thật cẩn thận chỉ sợ xảy ra vấn đề, những thương nhân bao thầu công trình nếu thật sự muốn đem nghiệp vụ nhận thầu, thứ nhất phải biết điều với quan viên, thứ hai phải khống chế phí tổn, thứ ba không thể xảy ra vấn đề lớn, điều này trực tiếp làm cho tài chính tăng cao, kể từ đó sẽ lâm vào ác tính tuần hoàn, nhưng đúng lúc này Tần Mục lại chỉ ra phương hướng, người mà hắn tiến cử đã thông qua ý tứ của Tần Mục tỏ rõ sẽ không kiếm tiền trong việc xây đập lớn, dự toán tài chính bao nhiêu họ cũng không quan tâm, người ta chỉ muốn lấy thanh danh cùng khai triển nghiệp vụ.

Nếu như thế, dự toán vẫn là dự toán, một bộ phận dư ra nhất định sẽ…Quách Tự Tại động tâm, đừng nói là hắn, cho dù bí thư thành ủy Cửu Giang nghe được tin tức cũng phải tâm động, giọng nói của Tần Mục thong thả lại thoải mái, nghe vào trong tai Quách Tự Tại lại như thanh âm của tự nhiên, Quách Tự Tại đi lên vị trí này, vẫn luôn hết lòng lo lắng, phó chủ tịch đệ nhất không kiếm được tiền, ở trước mặt vợ mình cùng người nhà chẳng khác gì một tên ngốc, Tần Mục giúp người khi gặp nạn, chẳng khác gì đem tiền của thương nhân kiến trúc ném cho mấy đại nhân vật kiếm lấy, cớ sao mà không làm.

Quách Tự Tại không trực tiếp trả lời cho Tần Mục, nhưng Tần Mục đã biết chuyện tốt như vậy sẽ không ai cự tuyệt, vốn thành phố Cửu Giang đã định chọn lựa mười mấy thương nhân vật liệu xây dựng đồng thời xây đập lớn Cửu Giang, nhưng dù sao khó giữ bí mật nếu bị nhiều người biết, sau khi Quách Tự Tại cúp điện thoại, căn bản không lo lắng quá nhiều, trực tiếp gọi điện cho bí thư thành ủy Cửu Giang.

Không nói tới Quách Tự Tại, Tần Mục cúp điện thoại nở nụ cười âm hiểm, có lẽ Bách Thanh Dương không đắc tội Tần Mục, nhưng hắn sai ở chỗ đem xe đưa cho người nào đó lái đi chơi, mà người nào đó lại lấy lão bà của Tần Mục ra trêu đùa, lão bà của mình bị vũ nhục, tùy tiện là người đàn ông nào cũng phải đứng ra, cho nên Tần Mục lại gọi điện cho Văn Nhập Hải.

- Nhập Hải, đang bận sao, ân, có một chuyện này anh đi làm một chút, hôm nay trong bệnh viện có một người trẻ tuổi đánh mắng người già, làm việc thật không tôn trọng pháp luật, anh đi tra xét một chút là người nhà nào dám càn rỡ như vậy.

Nói xong Tần Mục đọc biển số xe cho hắn.

Văn Nhập Hải không dám chậm trễ, tự nhiên lập tức tìm người đi điều tra, bây giờ hắn nói chuyện đã có trọng lượng, không bao lâu đã lấy tư liệu tới tay, bên cục giao thông đã giao tài liệu chi tiết cho hắn, cũng có người nịnh bợ Văn Nhập Hải nên đem cả việc người nào đang sử dụng xe báo tới.

Thanh niên kia tên Bách Long, là con trai út của Bách Thanh Dương, Văn Nhập Hải cầm tài liệu cân nhắc, chuyện này nếu Tần Mục không để trong lòng thì sẽ không gọi điện cho hắn, mà cuộc điện thoại kia lại lộ ra ý tứ gì của Tần Mục đây, hắn cần giải quyết vấn đề này như thế nào, Văn Nhập Hải nghĩ tới Tần Mục đã dùng từ “càn rỡ”, bình thường dùng từ này là chỉ phần tử phạm tội, như vậy đã có chút vấn đề, Văn Nhập Hải liên tưởng đến thân phận của mình, vậy xem như nghiền ngẫm rõ ràng tâm tư Tần Mục, đơn giản muốn mình nghĩ biện pháp giáo huấn Bạch Long một chút, đừng cho hắn tiếp tục càn rỡ.

Nếu muốn cho người khác không càn rỡ, chỉ có hai cách, hoặc là đánh cho tàn phế, hoặc là bắt giữ, Bách Long không có chứng cớ phạm tội, tự nhiên không thể bắt giữ danh chính ngôn thuận, cho nên ánh mắt Văn Nhập Hải trầm xuống, cầm cặp công văn đi ra khỏi văn phòng, ngồi lên xe liền gọi điện thoại.

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười thật lớn, một thanh âm khá đường hoàng quát:

- Mụ nội nó, ai dám đợi lúc ông nội đang vui vẻ mà gọi điện thoại, đây chẳng phải cho tôi ngột ngạt sao!

Văn Nhập Hải lạnh lùng nở nụ cười, thanh âm không mang theo chút cảm tình nào, nói:

- Mao Tứ, sau khi bị thành quản khai trừ, anh càng hỗn càng tệ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.