Thanh Quan

Chương 1111: Chương 1111: Ai không nói lý lẽ. (1)




Hàn Tuyết Lăng bị Tần Mục nói làm á khẩu, thở gấp hai hơi mới đem cảm xúc áp xuống, nhỏ giọng nói:

- Em phỏng chừng là do nàng không muốn sống mà thôi, bằng không ngọn núi kia không có gì khó khăn, vì sao nàng lại ngã xuống?

Tần Mục khoát tay, hắn làm gì có thời gian đi quản sự chết sống của Doãn Chiếu Cơ, người đàn bà này lưu lại Châu Nghiễm chính là một phiền toái, nếu là người có quan hệ với Tần Mục, cho dù phiền toái Tần Mục cũng đành nhận, nhưng nhìn thân phận Doãn Chiếu Cơ, cho dù nàng giả chết đổi lại làm công dân đại lục, nhưng chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, còn có tính phóng xạ, nói không chuẩn sẽ dẫn bạo bất cứ lúc nào.

- Nàng chính là mầm tai họa.

Tần Mục thở dài một tiếng, nói.

Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tần Mục, đổi sang đề tài khác.

Tần Mục trả lời vài câu, căn dặn nàng xong việc nhớ về nhà. Nghề nghiệp của nàng thật sự rất đặc thù, trong một năm hai người ở chung còn chưa đầy hai tháng, hơn nữa còn tốn nửa thời gian đi trên đường.

- Nhớ về sớm, anh nhớ em.

Tần Mục như ma xui quỷ khiến nói một câu tưởng niệm.

Trên mặt Hàn Tuyết Lăng nhất thời đỏ hồng, cúi đầu không nói.

- Ai, Lượng tử, cậu xem người đàn bà kia đi, nếu có thể ngủ cả đêm, xài bao nhiêu tiền cũng được ah!

Ngay khi hai người đang nhìn nhau, một thanh âm không chút hài hòa truyền tới, tràn ngập vẻ đồi bại, còn kèm theo vẻ khinh nhờn làm người khác không sao chịu được.

Tần Mục bỗng nhiên ôm Hàn Tuyết Lăng vào trong lòng, trong mắt như phun lửa trừng tới. Thật sự xảo ngộ, thanh niên đang ngẩng cao đầu kia còn không phải thanh niên hung hăng càn quấy ngăn chặn đầu xe của hắn khi nãy? Tần Mục đang muốn tìm cơ hội tìm hắn, hắn tự đánh lên cửa. Nhắc tới chẳng lẽ Tần Mục dễ khi dễ như vậy sao?

- Hoa thơm lại bị heo cắn!

Thanh niên kia than thở một câu, khoát tay lên vai đồng bạn, thấp giọng than thở vài câu, còn đưa mắt nhìn qua hai người. Xem diễn cảm của hắn không cần đoán cũng biết đang đánh chủ ý ma quỷ nào đó, Tần Mục cũng vui vẻ nhìn xem, hắn đang lo lắng tìm không ra lý do sửa trị tiểu tử kia, làm chủ nhiệm văn phòng khai phát, nếu ỷ thế hiếp người chỉ sợ sẽ khiến chỉ trích, nhưng nếu người khác tự mình đến gây chuyện, cho dù Tần Mục sử dụng thủ đoạn quá khích một chút cũng có thể tha thứ. Huống chi tâm tư của tiểu tử kia chỉ đặt trên người Hàn Tuyết Lăng, muốn tránh cho nàng động một chút lại rút súng kêu người ta là “phản quốc”, hắn chỉ có thể khuyên nàng nguôi giận.

Thanh niên kia nói vài câu với đồng bạn sau đó đi xuống lầu. Tần Mục cũng không ngây thơ nghĩ chuyện này bỏ qua như vậy, bằng thanh niên kia có lá gan giành vị trí đỗ xe cùng dùng ngôn ngữ ô uế ngấp nghé Hàn Tuyết Lăng, như vậy hắn không chỉ muốn chiếm chút tiện nghi trên đầu lưỡi mà thôi.

Tần Mục lôi kéo Hàn Tuyết Lăng đi về hướng phòng bệnh, nàng còn định đuổi theo giáo huấn tên thanh niên kia, lại bị Tần Mục kéo tay.

- Lão bà đại nhân, hiện tại đang ở Châu Nghiễm, là địa bàn của chồng em, nếu em ra tay bị truyền ra ngoài, em bảo mặt mũi anh nên ném đi đâu đây, chẳng lẽ Tần Mục này không có năng lực bảo hộ lão bà của mình?

Tần Mục nói ra lời này, Hàn Tuyết Lăng chợt hiểu, chỉ mỉm cười, vừa lúc bị Hà Tinh bước ra cửa nhìn thấy, nhất thời đổ dấm chua, làm Hàn Tuyết Lăng không tự chủ được phẩy phẩy tay, mang theo ý cười khảo cứu đi vào trong phòng bệnh.

Tần Mục gật gật đầu với Hà Tinh, đi sang một bên lấy điện thoại trực tiếp gọi cho cục giao thông. Người nghe điện thoại là nhân viên trực ban, vừa nghe Tần Mục giới thiệu, tay hắn cầm điện thoại có chút run run.

- Anh làm việc trong văn phòng, là tiểu Trương hay tiểu La vậy? Nga, là tiểu La sao, phiền toái anh giúp tôi một chuyện, giúp tôi tra xem biển số xe này được không?

Làm lãnh đạo, nếu không phải nhân viên lệ thuộc trực tiếp của mình cũng không nên kênh kiệu quá mức, Tần Mục nho nhã lễ độ hỏi thăm, làm tiểu La có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

- Tần bí thư, không phiền toái, không phiền toái.

Thanh niên kia nghe Tần Mục đọc ra biển số xe, không bao lâu đã tra xong, thấp giọng nói:

- Tần bí thư, xe này thuộc Châu Nghiễm, tên Bách Thanh Dương.

- Bách Thanh Dương?

Tần Mục cảm thấy tên này có chút quen thuộc, nghĩ nghĩ, mơ hồ hỏi:

- Là thương nhân vật liệu xây dựng kiến trúc nổi tiếng Châu Nghiễm sao?

- Chính là người này, nghe nói mấy ngày nay không ở Châu Nghiễm, đã đến bên Cửu Giang Giang Bắc. Bởi vì đập lớn bên Cửu Giang cần tu sửa, hình như có chút nghiệp vụ cần thương lượng.

Tiểu La vội vàng nói không ngừng.

Trong lòng Tần Mục liên tục cười lạnh, một nhân viên văn phòng đi tìm hiểu tin tức của thương nhân vốn không có gì đáng trách, niên đại này có ai làm việc mà dám khẳng định mình không cầu tới ai, nhiều điểm chiêu số tốt hơn. Thế nhưng tiểu La kia, trong lòng tự hiểu là được, nói nhiều lời không khỏi có chút không ra gì, kém xa Văn Nhập Hải. Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, người có thân phận như Tần Mục mà tin tức không linh thông bằng hắn?

Tần Mục oán thầm nhưng trong lời nói vẫn tỏ vẻ cảm tạ tiểu La, chờ khi tiểu La cúp điện thoại sóng lòng mênh mông, nhưng không hề biết Tần Mục đã hạ định luận về hắn, nếu hắn không thay đổi tính tình chỉ sợ chờ đến lúc về hưu vẫn chỉ là cấp phó khoa mà thôi.

Bách Thanh Dương, mặc dù không có sản nghiệp gì chính thức, chỉ có vài công ty hữu danh vô thực, nói trắng ra chính là tiếp nhận nghiệp vụ nguyên vật liệu dùng trong kiến trúc, đợi sau khi Bách Thanh Dương đàm phán xong, bọn hắn sẽ đem nghiệp vụ cho bên ngoài bao thầu, kiếm tiền lời trung gian. Nhân mạch rộng rãi, lại bỏ được tiền tài kết giao bạn bè, còn xưng hô hắn là long đầu trong ngành vật liệu xây dựng. Mấy hôm trước văn phòng khai phát còn công bố ra “Quy định cùng thuyết minh quan hệ đến việc cải cách tài liệu tường thể”, bên trong đã nhấn mạnh ngày công bố “quy định”, toàn bộ kiến trúc bốn khu khai phát vô luận là tầng lầu hay nhà trệt đều không cho phép sử dụng loại gạch đặc ruột, mà quy định đã bị thành ủy cầm đi tham khảo, chuẩn bị dựa theo quy định mới giám sát biện pháp cải cách vách tường càng thêm chặt chẽ.

Một khi thành ủy thông qua phần quy định này, như vậy khẳng định Bách Thanh Dương phải tổn thất một số tiền lớn. Bởi vì vấn đề tài nguyên trong nước khan hiếm, sử dụng gạch đặc ruột sẽ khiến cho đất đai khuyết thiếu, nếu đổi mới tài liệu kiến trúc, những hợp đồng trong tay Bách Thanh Dương khẳng định sẽ bị tổn thất. Hôm nay khi các phóng viên đến, trong lúc vô ý hỏi thăm vấn đề về tường thể kiến trúc, Tần Mục cảm giác có chút không đúng, sau khi nói xong điện thoại với tiểu La hắn càng cảm thấy được chuyện phóng viên đột kích lần này nói không chuẩn có sự nhúng tay của Bách Thanh Dương.

Bằng không vì sao cả một tiểu viên chức cũng biết được hành tung của hắn, Bách Thanh Dương lại không phải là một ngôi sao ca nhạc hay minh tinh điện ảnh nổi tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.