Thật không dễ dàng! Khi nói những lời này, Văn Nhập Hải lại nhớ tới ngày xưa mình bị gia đình vợ cũ quản chế mỗi ngày chỉ có năm xu tiêu vặt đến bây giờ đối mặt với các phóng viên truyền thông lớn, thật sự là cảm khái vô cùng. Vì thế trong lời của hắn mang theo cảm tình cá nhân nồng đậm, tuy rằng mọi người có chút men say nhưng vẫn nghe được hắn chân tâm thật ý, đều gật đầu thừa nhận.
Những nữ đồng chí không uống rượu, nhất là Lưu Âu, cảm giác có chút không đúng, nhưng Tần Mục đã phối hợp rất khá, còn chiêu đãi mọi người, mọi người còn gì chưa đủ đây? Những lời đồn đãi bất lợi với văn phòng khai phát, với Tần Mục, khiến cho nó chỉ là lời đồn đãi đi.
Trước khi buổi tiệc chấm dứt, khoa trưởng phụ trách tiếp đãi đi ra ngoài một chuyến, đợi khi trở lại mang theo hai người, trong tay cầm túi xách màu đỏ đậm hình thức đều giống nhau.
Ánh mắt Lưu Âu sáng lên, cười nói:
- Văn khoa trưởng, chỉ nghe nói qua dân chúng hối lộ quan chức, cũng chưa nghe nói qua làm quan hối lộ nhân dân chúng tôi ah.
Văn Nhập Hải trừng mắt, nghiêm mặt, phi thường nhận chân nói:
- Lưu phóng viên, nói cũng không thể nói lung tung. Cô cùng đồng hành của cô đều là người vào nam ra bắc, gặp không ít cảnh đời, văn phòng khai phát chúng tôi đang chuẩn bị phát triển một khu đất cũ, đặc biệt xây dựng thành địa vực văn hóa Châu Nghiễm thu nhỏ. Cho nên chúng tôi chuẩn bị đặc sản của địa phương, đi ra khỏi Châu Nghiễm thật sự không đáng nhắc tới.
Nói xong hắn kéo khoa trưởng kia đi qua, dùng sức nắm chặt cánh tay hắn, cười nói:
- Hãy để cho Biên khoa trưởng giới thiệu với mọi người một chút đi.
Biên khoa trưởng dáng vẻ thật hòa khí, thân hình tròn vo. Hắn hiểu được Văn Nhập Hải để cho hắn giới thiệu là vì muốn nâng đỡ hắn, thật cảm kích giới thiệu chi tiết về quà tặng. Hắn chỉ cường điệu đây là đặc sắc Châu Nghiễm, nhưng không lộ giá cả, cùng Văn Nhập Hải kẻ xướng người họa, ý tưởng thật đơn giản, hi vọng các phóng viên trở về khi đưa tin nói giúp lời hay cho Châu Nghiễm, có thể giúp Châu Nghiễm hấp dẫn thật nhiều đầu tư.
Ăn đã ăn, uống đã uống quà đã lấy, ấn tượng của các phóng viên đối với Tần Mục đã không tệ, bây giờ thấy họ biết điều, ai còn mù mắt đi nghị luận chuyện khác, đều khen ngợi nhóm người Văn Nhập Hải tùy thời đều nhớ việc phát triển khu khai phát, bất kỳ chủ ý gì nhắc nhở cũng có thể nghĩ ra.
Trước khi Lưu Âu rời đi đã nói với Văn Nhập Hải, hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng đem đặc sắc của khu khai phát trình khắp cả nước, hơn nữa tỏ vẻ nàng sẽ nhớ kỹ lời Tần Mục từng nói qua, năm năm sau nàng sẽ đến Châu Nghiễm.
Nhìn theo thân ảnh hài lòng của các phóng viên khi rời đi, Văn Nhập Hải như có suy nghĩ gì tự nhủ:
- Phóng viên, dùng tốt cũng là súng, còn là trọng súng máy đâu.
Nói xong vội vàng chạy sang một bên nôn mửa.
Tần Mục lúc này không thời gian quản đến họ, hắn đang lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện. Chu Tiểu Mai gọi điện thoại tới, nói hiện tại Hàn Tuyết Lăng đang ở bệnh viện, hắn còn chưa đợi nàng nói dứt lời đã chạy khỏi văn phòng, trong đầu chỉ còn một ý tưởng, đi tìm khẩu súng đem Doãn Chiếu Cơ bắn chết.
Khi còn ở Triều Tiên người đàn bà kia có quyền thế, đi tới địa bàn của mình còn dám kiêu ngạo như vậy, quả thật cho mình là bùn nặn? Nếu không phải nể tình quan hệ trước kia tại Bắc Liêu, Tần Mục cũng đã thiếu nàng một lần nhân tình, hắn đã sớm không chịu đựng nổi thái độ luôn luôn khiêu khích của Doãn Chiếu Cơ.
Xe Hồng Kỳ cũ nát chạy nhanh vào bệnh viện nhân dân. Là bệnh viện xa hoa nhất trong thành phố, muốn tìm chỗ đỗ xe thật không dễ dàng, thật vất vả nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi rời đi, Tần Mục chuyển đầu xe định đỗ tới, lại bị một xe thể thao chặn ngang ngay đầu xe của hắn.
Tần Mục vốn đang vô cùng buồn bực, cơn tức càng lớn. Từ trong xe thể thảo một thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống, nhìn Tần Mục huýt sáo đắc ý, còn vươn ra ngón giữa.
Được tiện nghi còn khoe mã? Tần Mục căm tức trực tiếp đem xe ném vào ven đường. Mặc dù đỗ bậy xe sẽ bị kéo đi, nhưng Tần Mục tự tin với biển số xe của hắn, người dám động tới quả thật không nhiều.
Thanh niên hung hăng càn quấy kia không thấy tung tích, Tần Mục nhìn xe thể thao, ghi nhớ biển số, sau đó đi nhanh vào bệnh viện.
Một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc trang phục thật khéo léo, vừa nhìn đã biết có thân phận cùng địa vị cao. Nàng nhìn thấy Tần Mục đi vào, lập tức nghênh đón, phi thường hữu lễ dò hỏi:
- Xin hỏi là Tần bí thư sao?
Tần Mục có chút mờ mịt gật đầu, nàng lập tức giới thiệu:
- Quản lý văn phòng tập đoàn tài chính Hoa Hạ tại Châu Nghiễm La Vi, Chu đổng đang ở phòng bệnh săn sóc đặc biệt chờ ngài, mời!
Tần Mục nghĩ tới hiện tại Chu Tiểu Mai còn chưa nổi danh tại Châu Nghiễm, nhưng thân phận của nàng phải băn khoăn một ít chuyện, vì vậy mới cho quản lý ra mặt, cho nên Tần Mục gật gật đầu, đi theo La Vi vào trong thang máy.
Đi tới bên ngoài phòng bệnh, Chu Tiểu Mai, Hà Tinh cùng Ngô Cúc đều có mặt. Tần Mục nhanh chóng quan sát vẻ mặt của bọn họ, ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt các nàng có chút vui sướng khi người gặp họa, trong lòng không khỏi dị thường tức giận, căn bản không để ý tới ba người ngăn trở, đưa tay đẩy ra cửa phòng.
Khoảng cách Tần Mục đẩy cửa đi vào đã qua hơn nửa giờ, bên trong phòng bệnh tràn ngập không khí quỷ dị. Cho dù Tần Mục trải qua không ít sự tình, nhưng loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải.
Sự tình rất có tính hí kịch. Tần Mục lo lắng cho Hàn Tuyết Lăng, mạnh mẽ xông vào phòng bệnh, nhưng rơi vào trong mắt lại là Doãn Chiếu Cơ cơ hồ không mặc quần áo nằm hôn mê trên giường, mà Hàn Tuyết Lăng cùng bác sĩ đang vội vàng cấp cứu. Cũng may vị bác sĩ kia là lão chuyên gia nổi tiếng trong quân khu Châu Nghiễm, Tần Mục từng gặp mặt hai lần, nếu không chỉ riêng hành động xông vào phòng bệnh của hắn cũng đủ truyền ra tin tức đường nhỏ.
Chu Tiểu Mai cúi thấp đầu, nhưng đôi vai run rẩy cho biết nàng đang nén cười. Ngô Cúc thản nhiên vuốt tóc, nhưng ngón tay lại không nhúc nhích, không biết tâm tư nàng bay đi nơi nào. Mà Hà Tinh thật có ý tứ, trong đôi mắt to dễ thương khi thì nhìn Tần Mục, khi thì nhìn Doãn Chiếu Cơ, miệng quyệt lên mất hứng, chỉ sợ đang suy nghĩ giữa Tần Mục cùng Doãn Chiếu Cơ phải chăng có bí mật đen tối.
Hàn Tuyết Lăng ra dấu bằng mắt cho Tần Mục, Tần Mục chật vật đi nhanh ra hành lang bệnh viện, lúc này Hàn Tuyết Lăng mới nói với hắn, Doãn Chiếu Cơ tỷ thí leo núi tay không với nàng. Nhưng nàng không ngờ Doãn Chiếu Cơ chưa đi được bao xa đã té xuống, trong ấn tượng của nàng việc này không thể xuất hiện. Bởi vì trong trận thi đấu quốc tế, Hàn Tuyết Lăng từng bại bởi Doãn Chiếu Cơ trong hạng mục leo núi phụ trọng, năng lực của Doãn Chiếu Cơ thế nào nàng hiểu thật rõ ràng.
Biểu tình xấu hổ của Tần Mục đã hoàn toàn biến mất, nghiêm mặt nói:
- Người đàn bà kia biết tính của em, bằng không vì sao không chọn hạng mục khác mà chọn hạng mục em từng thua cô ta?