Tây Môn Nhạn nhận thức Hàn
Tuyết Lăng, đảm đương cầu nối giữa nàng cùng Tina. Tina thật sự hiếu kỳ
đối với vợ của Tần Mục, hỏi này hỏi kia, nghe nói Hàn Tuyết Lăng đến từ
thủ đô, không ngớt lời hỏi thăm về chuyện của Lam Uân.
Tần Mục vừa lúc trở về, ngồi xuống bên cạnh Hàn Tuyết Lăng. Mặc dù trong lòng hắn có chút không muốn đối mặt nàng, nhưng ở trước mặt người bên
ngoài, hài hòa giữa hai vợ chồng cần chú ý. Hàn Tuyết Lăng thản nhiên
nắm tay Tần Mục, nhìn Tina nói:
- Hiện tại Lam Uân là bảo bối của quốc gia, ra vào đều có người bảo hộ nàng đâu.
Tina quyệt miệng, mất hứng nói:
- Vậy có ý tứ gì, cho dù tìm tình nhân còn bị nhiều người nhìn thấy, thật là không thoải mái.
Nói xong, nàng le lưỡi, cười híp mắt nhìn Tần Mục nói:
- Chị xem Tần Mục, làm chủ nhiệm gì đó, cho dù cùng chị Nhạn tử ra ngoài, còn phải mang kính râm.
Tần Mục vừa nghe lời này cũng có chút hốt hoảng, tiểu nha đầu này còn
chưa rành tiếng Hoa, lại quen miệng dùng ẩn ngữ, bàn tay Hàn Tuyết Lăng
không khỏi siết chặt khiến Tần Mục âm thầm kêu khổ. Hắn chưa từng phát
sinh chuyện gì với Tây Môn Nhạn, nếu nàng thật tức giận, thì cũng phải
chờ có quả tang đi. Cho nên hắn nghiêm mặt, phi thường nghiêm túc nói
với Tina:
- Tina, người Trung Quốc thật bảo thủ trong phương diện này, đừng dùng
ánh mắt người phương Tây đối đãi với Nhạn tử, chúng tôi là quan hệ nam
nữ thật thuần khiết.
Tina bĩu môi, nói một câu thật cao thâm:
- Đã gọi là quan hệ nam nữ, còn thuần khiết, anh cho rằng tôi còn nhỏ tuổi không biết kẹo que là gì sao.
Không chỉ là Tần Mục, sắc mặt Hàn Tuyết Lăng cùng Tây Môn Nhạn đều đỏ
rực, vội vàng chạy vào phòng sách. Tần Mục nghi hoặc trừng mắt nhìn Tina hỏi:
- Tiểu nha đầu này, làm sao em nói chuyện còn giống người Trung Quốc hơn tôi đây? Quan niệm nghệ thuật thật là tốt quá.
Tina đắc ý nói:
- Kia còn cần hỏi, em là thiên tài thôi.
Một người đàn ông cùng ba cô gái ăn cơm xong, Tây Môn Nhạn cùng Tina
trốn vào phòng ngủ, lưu không gian cho hai vợ chồng. Nhưng trong nhà có
hai bóng đèn, hai người vẫn có chút khó chịu, Tần Mục liền đề nghị ra
ngoài đi dạo một chút.
Tần Mục kéo tay Hàn Tuyết Lăng đi tới đường giành cho người đi bộ hướng
ra quảng trường Châu Nghiễm phồn hoa, chậm rãi kể lại những tình huống
những ngày gần đây. Vốn Hàn Tuyết Lăng tính tình nóng nảy, nhưng lại bị
Tần Mục khuyên nhủ, khi nói chuyện đã trở thành lời nói dịu dàng nhỏ
nhẹ.
Càng là như vậy trong lòng Tần Mục càng thêm hoảng hốt, rốt cục tìm được một cơ hội, đề nghị nàng:
- Bên kia có quán ven đường, chúng ta đi nếm thử?
Hàn Tuyết Lăng cười khúc khích, oán trách nói:
- Em nhớ được tính tình của anh thật thích phô trương, động một chút là
khách sạn hay quán cà phê, từ khi nào bắt đầu ngồi quán vỉa hè đây?
Trên mặt nàng tràn ngập vẻ hài hước, rất rõ ràng trạc phá lời nói dối giải trừ xấu hổ của Tần Mục.
Tần Mục lúng túng vuốt vuốt mũi, việc này không thể giải thích cũng
không biện pháp giải thích, cho nên kéo tay Hàn Tuyết Lăng rời đi, ngay
tích tắc đó hắn ngẫu nhiên cảm thấy có ánh sáng chợt lóe vài lần, cũng
không đặt vào trong lòng.
Có đôi khi cùng cô gái mình yêu thích đi ăn chung là một việc thật thích ý, nhất là trong mùa rét lạnh, vừa thừa nhận gió lạnh vừa ăn thịt nướng nóng hầm hập, loại cảm giác thật sự rất tốt. Hàn Tuyết Lăng ăn không
bao nhiêu, chỉ híp mắt nhìn Tần Mục ăn ngấu nghiến, đợi khi miệng hắn
dính đầy mỡ, mới có chút đau lòng lấy khăn tay giúp hắn lau miệng sạch
sẽ.
Trong nhà có người ngoài nên hai người đến thẳng khách sạn, tiểu biệt thắng tân hôn, cả đêm cơ hồ không đi vào giấc ngủ.
- Biểu hiện cũng không tệ lắm, giống như đã mấy cuộc đời không chạm qua
đàn bà, có thể thấy được trong một năm nay anh cũng không trộm tinh được vài lần.
Hàn Tuyết Lăng trêu chọc, nỗ lực nằm ngửa ra, ánh mắt ẩn tình nhìn Tần Mục.
Ánh mắt Tần Mục nhìn chăm chú lên trần nhà, một đêm điên cuồng chính hắn cũng thật sự khó tin. Tay hắn lướt qua làn da như sa tanh của Hàn Tuyết Lăng, chậm rãi nói:
- Tuyết Lăng, nói thật, trong lòng anh thật áy náy.
- Anh cũng biết sao.
Hàn Tuyết Lăng hì hì cười, vươn tay vuốt má Tần Mục:
- Kỳ thật loại tình huống này em đã sớm nghĩ tới. Tần gia cần một người
vợ có thể giúp anh tăng địa vị, mà Hàn gia cần một con rể có thể làm họ
yên tâm, rất không may, em bị Tần gia xem trọng, anh bị Hàn gia để mắt.
Ở trong gia tộc như thế, hôn nhân đã trở thành lợi thế thật trọng yếu,
nếu quả thật kết hôn với người có gia thế kém hơn nhiều, có lẽ có thể có hạnh phúc, nhưng tuyệt đối không có địa vị. Ở trong đại gia tộc, đám
hỏi là thật bình thường, có thể có được cái kết hạnh phúc càng thêm khó
khăn. Cho nên đối với việc chồng mình trộm tinh, Hàn Tuyết Lăng đã thản
nhiên đối mặt.
- Tần Mục, anh đáp ứng em, mỗi khi ở chung với em đừng xem em thành người đàn bà khác được không?
Hàn Tuyết Lăng mở lời thỉnh cầu thật ôn nhu ngoài ý liệu.
Tần Mục bị thanh âm mềm mại của nàng làm hoảng sợ, ánh mắt chợt hiện lên hình ảnh Doãn Chiếu Cơ, Hàn Tuyết Lăng nhất thời ngồi thẳng người, cầm
gối đầu nện lên mặt hắn, mười phần khí phách quát:
- Nhất là tiện nhân Doãn Chiếu Cơ kia!
Tần Mục cuống quýt nhấc tay đầu hàng.
Hàn Tuyết Lăng ở lại Châu Nghiễm được bốn ngày, sau đó ngồi phi cơ của
quân khu Châu Nghiễm rời đi. Trong bốn ngày thời gian hai người quấn
chặt lấy nhau, hoàn toàn hiểu được nỗi khổ hai vợ chồng ở riêng hai vùng đất. Về phần nhóm người Chu Tiểu Mai, đã sớm lẫn mất thật xa, chỉ có
lúc Tần Mục làm việc thỉnh thoảng ước hẹn Hàn Tuyết Lăng ra ngoài uống
trà dạo phố.
Doãn Chiếu Cơ đã tỉnh lại, trước khi Hàn Tuyết Lăng rời đi đã mời một
nhân viên hộ lý chăm sóc cho nàng, Tần Mục không muốn đi qua dính rủi
ro, vẫn tiếp tục đi làm.
Thủ tục xây dựng đập lớn bên Cửu Giang bởi vì sự nhúng tay âm thầm của
Tần Mục mà lâm vào cục diện bế tắc, bí thư thành ủy Cửu Giang rõ ràng
muốn nuốt chửng, cho nên trong ban thường ủy không cách nào bỏ phiếu
quyết định. Năm phiếu đối sáu phiếu, bí thư thành ủy còn thua một phiếu, nhưng thấy được lợi ích tuyệt đối trước mắt, rất nhiều người không thể
tự chủ. Mà bí thư thành ủy lại áp xuống một phiếu bác bỏ, sau khi sự
tình đi ra kết quả lại phán một câu “tiếp tục thương nghị” đem công việc đẩy ra sau.
Cửu Giang tiến triển không thuận, Bách Thanh Dương nhận được tin tức con trai bị người đánh gãy chân tay, vội vàng chạy về Châu Nghiễm. Mạng
lưới quan hệ của Tần Mục đã báo tới, Tần Mục luôn chờ đợi sự tình phát
triển thêm một bước. Ai ngờ Bách Thanh Dương còn chưa có hành động gì,
bên cục công an thành phố truyền ra tin tức treo giải thưởng truy nã tội phạm. Chuyện treo giải thưởng theo trong trí nhớ của Tần Mục phải đợi
tới năm 2000 mới bắt đầu, không nghĩ tới bây giờ lại có dấu hiệu.
Ngoại trừ chuyện này, Văn Nhập Hải có tin mừng báo với Tần Mục.