Thanh Quan

Chương 227: Chương 227: Ai là người đánh cờ. (1)​




Vốn hắn còn đang cố gắng dằn nén tức giận, cố gắng duy trì mặt tốt của một chủ tịch huyện, nhưng một cước này lập tức đá bay ra tính khí tiểu bá vương của hắn, sắc mặt hắn âm trầm đi tới trước mặt người kia, chỉ vào người nọ hung tợn hỏi:

- Là anh đá tôi?

Bởi vì Hầu Cửu Châu đột nhiên bị đá, đám người tạm thời dừng xao động, nhìn xem biểu hiện của hắn. Nghe được câu chất vấn của Hầu Cửu Châu, nông dân kia hơi ngẩng đầu, sảng khoái thừa nhận:

- Đúng vậy, chính là tôi!

Hầu Cửu Châu cười lạnh một tiếng, nhìn quần chúng chung quanh quát:

- Đều tan! Thành bộ dáng gì nữa, còn tiếp tục vây quanh nơi này, bắt hết tất cả vào cục công an đi!

Đầu óc của Hầu Cửu Châu không khỏi có chút mất bình tĩnh, ở thời điểm này lại đi giở giọng quan. Nhất thời toàn bộ ánh mắt của quần chúng đều thay đổi, vừa rồi ánh mắt nghi hoặc, lo âu, chờ đợi đều biến thành trào phúng cùng phẫn nộ, cũng không biết là ai kêu một tiếng “chúng ta chính là bị loại người này hại khổ”, sau đó đám người xôn xao, Hầu Cửu Châu còn chưa kịp tiếp tục bày tỏ quan uy của hắn, đã bị bao phủ.

Rối loạn, tình thế lập tức liền rối loạn.

Dân chúng bình thường là người dày rộng mà cũng nhân từ nhất, cũng dễ dàng thỏa mãn nhất. Chỉ cần cho bọn họ một chút lợi ích thực tế, bọn họ sẽ cho rằng anh là người tốt.

Hôm nay, những công nhân viên chức bị sa thải từ các xí nghiệp nhà nước ngừng kinh doanh, những dân chúng ở trong Hà Tử trấn, bởi vì nhờ có chính sách cải cách của Tần Mục nên đi lên con đường làm kinh doanh, khi bọn họ vừa nghe được lời đồn đãi, bởi vì Tần Mục bênh vực người dân bị người ngoại quốc lái xe gây tai nạn mà bị nhục nhã bị quở trách, cuối cùng tức nghẹn khó thở đến mức hộc máu, lập tức gọi tới bạn bè người thân, đi thẳng về hướng bệnh viện.

Khi họ vây trước cổng bệnh viện, khi nói chuyện với nhau cũng không biết người nào nói câu “Hầu chủ tịch huyện đi bảo hộ người ngoại quốc gây tai nạn”, lửa giận của họ lập tức liền bốc cháy. Ở trong nhận thức của họ, vị quan tốt như Tần Mục không được ngồi lên vị trí lãnh đạo trong huyện, nhất định là vì bị người hãm hại. Nghe được lời của người kia nói, trong lòng họ tràn đầy căm phẫn, bắt đầu hô khẩu hiệu.

Nếu Hầu Cửu Châu hiểu được nguyên nhân, nghe được khẩu hiệu phải lập tức quay đầu rời đi, nhưng hắn từ nhỏ sống trong nhà quan, đối với lực ngưng tụ cùng lực phá hoại của tiểu nhân dân không có đủ nhận thức, cho rằng mình là một vị chủ tịch huyện chỉ cần đứng nơi đó quát bảo thì dân chúng sẽ lập tức chạy tan, nhưng hắn lại quên mất nhân dân mới là nguồn gốc của lực lượng.

Sau khi bị dân chúng vây quanh, những chàng thanh niên lòng đầy nhiệt huyết nhìn thấy Hầu Cửu Châu chẳng những mười phần ngạo khí, đối với lời chất vấn của dân chúng chẳng những bày ra giọng quan, rốt cục có người không dằn được cơn tức trong lòng, một cước đá vào đùi Hầu Cửu Châu.

Một cước này lập tức biến thành hỏa điểm bùng phát. Sau đó Hầu Cửu Châu còn dùng lời nói phê bình cùng uy hiếp, nhất thời biến hắn thành nơi trút giận của mọi người. Đợi khi công an võ trang chạy tới hiện trường đem tình hình khống chế xuống, Lưu bí thư giơ lên loa lớn khuyên nhủ mọi người nên bình tĩnh lại, hai mắt Hầu Cửu Châu đã nhắm nghiền, miệng sùi bọt mép nằm úp sấp dưới mặt đất.

- Các đồng chí, tôi là bí thư huyện ủy Lưu Công Thành, xin mọi người bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Chuyện của Tần chủ nhiệm tôi nghe được cũng rất đau lòng. Làm nhân viên chủ quản văn phòng phát triển kế hoạch, Tần chủ nhiệm dốc hết tâm huyết, vì xây dựng trụ cột cho huyện Tây Bình mà lao tâm lao lực, rốt cục bị bệnh. Nhưng mọi người tập trung ở nơi này sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho việc khôi phục bệnh tình của Tần chủ nhiệm. Nếu mọi người quan tâm Tần chủ nhiệm, thì đề cử vài đại biểu cùng tôi đi thăm hỏi Tần chủ nhiệm, những vị khác mời tan đi.

Vừa rồi ở trên xe, Lưu Công Thành đem các mặt sự tình suy tính một chút, vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề, làm cho quần chúng đang xao động tỉnh táo trở lại.

- Lưu bí thư, có người nói muốn thả người ngoại quốc gây tai nạn giao thông, có phải thật vậy hay không?

Vừa rồi khi quần chúng công kích Hầu Cửu Châu, Kim Hi Nhi hoàn toàn ngây người, chuyện này chưa từng nhìn thấy xảy ra ở quốc gia của nàng. Giờ phút này nghe được có người hỏi, nàng liền chạy vài bước đi đến bên cạnh Lưu Công Thành, hướng quần chúng bái thật sâu, cầm loa phóng thanh trong tay hắn dùng khẩu âm trúc trắc như thật rõ ràng nói:

- Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách hoàn toàn, toàn bộ phí trị liệu để tôi gánh vác.

Kim Hi Nhi xuất hiện lại khiến một trận xôn xao. Trong quần chúng có người hô lớn:

- Ai muốn đồng tiền dơ bẩn của cô, ngồi tù, Lưu bí thư bắt nàng đi ngồi tù!

Chân mày Lưu Công Thành thoáng nhíu lại, gây tai nạn giao thông đụng người bị thương phải ngồi tù, theo pháp lý là quá nặng, nhưng hiện tại quần chúng đang nổi giận, làm cho hắn phi thường khó xử. Ánh mắt hắn đảo qua, phát hiện Hầu Cửu Châu thê thảm quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run run, liền vội vàng nói sang chuyện khác, hô:

- Mọi chuyện cần thiết chúng ta đều có thể ngồi xuống bàn lại, nhưng đầu tiên để các vị đồng chí công an đem Hầu chủ tịch đưa đi cứu chữa đã.

Trong đám người nhất thời cười vang, tách ra con đường nhỏ cho hai công an đi vào. Hầu Cửu Châu được họ dìu đứng lên, đầu cúi thật sâu. Hiện tại ý thức của hắn thanh tỉnh, một chủ tịch huyện bị một đám nhân dân vây công, từ thời lập nước cho tới bây giờ cũng không có mấy người, nhưng lại bị hắn gặp phải. Nếu hiện tại nơi này có cái hang, hắn nhất định sẽ chui vào vĩnh viễn không trở ra.

Nhìn thấy Hầu Cửu Châu vô lực theo tay dìu của hai công an đi vào bệnh viện, trong quần chúng cũng không biết ai vỗ tay trước, khiến tiếng vỗ tay vang thành một mảnh. Hầu Cửu Châu càng cúi thấp, hận không thể đem đầu giấu trong đũng quần.

Khóe môi Lưu Công Thành hiện tia mỉm cười, Hầu Cửu Châu luôn mưu toan bài cổ tay với hắn, hoặc nhiều ít đều làm ra chút khó khăn, tuy rằng Lưu Công Thành biết đây là chuyện thường gặp trong chính trị, nhưng nhìn thấy Hầu Cửu Châu ngã xuống trong lòng hắn vẫn vui mừng.

- Lưu bí thư, Tần chủ nhiệm có thể trở thành chủ tịch huyện hay không?

Vào niên đại 90 tư tưởng của nhân dân thật đơn thuần, thậm chí có chút người ngay cả bí thư lẫn chủ tịch người nào là người đứng đầu cũng không hiểu rõ. Bọn họ chỉ ngóng trông Tần Mục ngồi lên vị trí chủ tịch huyện, như vậy lão bách tính sẽ thật có phúc.

Lưu Công Thành thật sự không biết nên làm sao trả lời, những ngôn ngữ hàm hồ trong chính trị đều sẽ khiến cho nhân dân hiểu lầm. Trong lòng họ không có nhiều cong nhiễu như vậy, cũng không nghe hiểu ngôn ngữ ẩn ý bên trong, ở trong đầu bọn họ một là có hai là không, trực tiếp nói rõ vấn đề như thế mà thôi.

Đúng lúc này một chiếc xe màu đen dính đầy bùn đất dừng bên ngoài đám người, Quý Chí Cương vội vàng nhảy xuống xe, cả người dính đầy bùn đất. Ánh mắt Lưu Công Thành híp lại, Quý Chí Cương đến thật đúng lúc ah, bên trong khẳng định là có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.