- Đại Tráng, tiểu Lưu, sao hai người đều ở đây vậy, mau nhanh quay về công trường, bên kia xảy ra chuyện!
Quý Chí Cương thở hổn hển kêu lên:
- Đều trở về đều trở về, tôi đi thăm Tần chủ nhiệm, có lời gì để tôi nói với anh ấy.
- Quản lý, anh đi chúng tôi yên tâm, nhớ rõ nói với Tần chủ nhiệm, tất cả mọi người đều biết anh ấy làm thật tốt đâu.
Một thanh niên trẻ tuổi nói.
Thanh âm này Lưu Công Thành phi thường quen tai, chính là vừa rồi đã đem ý nghĩ của hắn thay đổi hai lần liên tục. Quan hệ giữa Quý Chí Cương cùng Tần Mục đột nhiên lướt nhanh qua đầu Lưu Công Thành nhanh như tia chớp, nhất thời hắn liền hiểu được, suy đoán của hắn cũng không sai, đạo diễn hết thảy chuyện này rất có thể là Tần Mục đang nằm hôn mê trong bệnh viện.
Quý Chí Cương lựa chọn xuất hiện ngay lúc này, rốt cục là muốn thị uy với hắn hay là lấy lòng hắn? Bại lộ con cờ trong đám người, lại xuất phát từ mục đích gì?
Cha của Quý Chí Cương hiện tại là nhân vật trong Phát Cải ủy trên tỉnh ủy, tuy rằng quyền lợi không quá lớn, nhưng những ý tưởng hắn đưa ra rất có thể làm ảnh hưởng quyết định của tỉnh ủy. Trong lòng Lưu Công Thành bắt đầu bồn chồn, đều nói người có chung chí hướng sẽ tụ với nhau, Tần Mục luôn đi cùng một chỗ với Quý Chí Cương, bên trong khẳng định phải có chuyện gì đó.
Lưu Công Thành bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ, trên quan trường từng bước nguy cơ, một lời “khẳng định” làm lỗi, hắn nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Quý Chí Cương cũng không quản ý tưởng của Lưu Công Thành, hắn hoàn toàn làm theo lời phân phó của Lưu Đại Hữu. Một loạt chuyện hôm nay quả thật do Tần Mục tham dự trù hoạch, nhưng quần chúng vây quanh cổng bệnh viện đánh bị thương Hầu Cửu Châu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Người trong nước thích tụ tập, đây là thói quen từ xưa đến nay. Hiện tại Quý Chí Cương gọi đi một số công nhân viên chức của quốc xí, những người còn lại cũng chậm rãi tan đi. Lưu Công Thành thở một hơi thật dài, ánh mắt nhìn Quý Chí Cương có chút lạnh lùng.
- Bí thư đại nhân, chúng ta có phải nên đi thăm Tần Mục không?
Đúng lúc này, Kim Hi Nhi đứng bên cạnh lên tiếng. Trong mắt nàng có chút nước mắt, hai mắt chờ đợi nhìn Lưu Công Thành.
Lưu Công Thành thở dài một tiếng, cho dù chính là Tần Mục bày cục thì thế nào, cục này lớn đến chấn động, chính mình chẳng qua chỉ là một tiểu tốt trong bàn cờ, chỉ xem như là đi thua nước cờ, cũng đành phải đi về phía trước. Hai giờ trước Hầu Cửu Châu muốn đem Lưu Công Thành buộc trên chiến xa của mình, kết quả hiện tại hắn bị trực tiếp đưa vào bệnh viện cấp cứu, mà bây giờ Lưu Công Thành đã bị trói lên con thuyền của Tần Mục, nhưng lại không thể không nhận lấy.
Lúc này Lưu Công Thành mới hoàn toàn hiểu được, lời phó chủ tịch tỉnh nói Tần Mục không đơn giản rốt cục là ý tứ gì.
Mang theo Kim Hi Nhi, Quý Chí Cương, Lưu Công Thành đi vào trong bệnh viện huyện. Đi trên hành lang, bước chân hắn nặng nề biểu lộ tâm tình áp lực của hắn. Trong cuộc chiến tranh thầm lặng này, hắn cùng Hầu Cửu Châu không ai thắng lợi, người thắng chân chính là thanh niên gương mặt thanh tú, luôn có bề ngoài không thích tham dự đấu tranh chính trị kia, Tần Mục chủ động buông tha việc lên chức, cam tâm đi làm chủ nhiệm một văn phòng phát triển kế hoạch nho nhỏ kia mà thôi.
Đứng bên ngoài phòng bệnh của Tần Mục, Lưu Công Thành đẩy cửa, xuyên qua cửa sổ hắn lại thấy Tần Mục nằm im trên giường, bên cạnh có một cô gái đang cúi đầu lau nước mắt. Nàng mặc một bộ đồ công sở màu lam, kẹp tóc màu hồng, đang hơi nghiêng đầu nhìn qua bên này.
Lưu Công Thành vừa nhìn thấy gương mặt của cô gái, ý nghĩ nhất thời nổ tung, Ngô Cúc! Cô gái này không ngờ chính là phó chủ tịch huyện Tây Bình, Ngô Cúc! Nàng đến nhậm chức làm không ít nam nhân dao động tâm thần, ngay cả Lưu Công Thành nhiều ít cũng sản sinh một ít ý tưởng, cũng hữu ý vô ý thích trao đổi công tác với nàng, nhưng hắn dù sao cũng không ngờ Ngô Cúc quen thuộc với Tần Mục như thế.
Toàn bộ những nghi hoặc nhất thời xâu chuỗi trong lòng Lưu Công Thành, giờ mới hiểu được đây là một cuộc chiến được kế hoạch thật lâu. Từ khi Ngô Cúc đưa ra ý kiến điều Tần Mục làm chủ nhiệm văn phòng phát triển kế hoạch thì trận chiến đã mở màn. Chỉ là mọi người không cảm thấy được trong văn phòng chủ nhiệm nho nhỏ tại cục chiêu thương kia, thậm chí có hai người vẫn luôn xem huyện Tây Bình thậm chí là tỉnh Tây Túc là ván cờ, đang lặng yên bày ra mê hồn trận.
Kim Hi Nhi lái xe đụng người chẳng qua là một mồi lửa, Lưu Công Thành tin chắc cho dù không xảy ra chuyện của Kim Hi Nhi, Tần Mục nhất định sẽ tìm cơ hội khác phát động. Nhưng mà hắn không rõ, Tần Mục làm như vậy dụng ý là gì. Chẳng lẽ Tần Mục muốn giẫm người khác thượng vị? Đây quả thật là không thể nào, sau lưng hắn có thế lực lớn như vậy, làm sao để ý tới nơi nhỏ bé chật hẹp như huyện Tây Bình?
Lưu Công Thành liếc mắt nhìn vào phòng, quay đầu nói với Quý Chí Cương:
- Chờ khi nào Tần chủ nhiệm khỏe lại, gọi điện thoại cho tôi.
Nói xong hắn thầm lắc nhẹ đầu, cố gắng đứng thẳng thân thể, đi ra ngoài, nhưng sống lưng dù thẳng thế nào cũng có cảm giác như bị đánh bại.
Đêm xuân, mang theo chút rét lạnh của mùa đông, trộn lẫn ít hương hoa, nhẹ nhàng thổi vào trong cửa sổ phòng bệnh.
- Đóng cửa sổ đi, thân thể của anh còn chưa thể ra gió.
Ngô Cúc ngồi trên ghế cạnh giường bệnh gọt táo cho Tần Mục.
Tần Mục gật gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn vào tờ “Tây Bình nhật báo” trong tay. Trong báo đăng tin tai nạn giao thông đụng người, cũng đối với hành vi giữ gìn quyền lợi dân chúng của Tần Mục đưa ra những lời khen ngợi thật hoa lệ. Tần Mục khẽ thở dài, bài viết này hắn cũng biết xuất từ tay bút của ai, cán bút chuyên dụng của Lưu Công Thành có thể viết ra được văn tự như vậy, xem như Lưu Công Thành thoạt nhìn đã đứng thành hàng. Nhưng chỉ sợ hắn đứng thành hàng mà lòng cũng không hiểu được là đứng cho ai, bởi vì cho tới hiện tại Tần Mục chưa từng lộ ra bản thân mình rốt cục thuộc về phe phái nào.
- Đang suy nghĩ gì?
Ngô Cúc cầm miếng táo đưa tới bên miệng Tần Mục, cười nhẹ hỏi.
- Thật sự luyến tiếc mảnh đất huyện Tây Bình này thôi.
Tần Mục thở dài, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp, chậm rãi bước xuống giường, mang đôi dép lê mà Ngô Cúc chuẩn bị cho hắn, đi tới bên cạnh cửa sổ mở ra.
Một cơn gió thổi vào, làm mái tóc trên trán hắn bay lên. Hắn nhìn cảnh đêm dần phát triển của huyện Tây Bình, trong lòng tràn ngập u sầu.
- Anh phải đi?
Trên mặt Ngô Cúc tràn ngập vẻ kinh ngạc. Trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt không có bệnh nhân nào khác, cho nên hai người nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ. Ngô Cúc đi tới bên người hắn, vươn tay ôm cánh tay hắn. Bàn tay hắn ổn định mà mạnh mẽ, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy được trong lòng hắn không bình tĩnh.
- Không đi không được, cũng không thể không đi.
Tần Mục lắc đầu, nhận chân nói:
- Ngô Cúc, em cảm thấy được anh xuống tay có chút tàn nhẫn quá hay không?