Tần Mục nghe được chỉ cười, đây hoàn toàn nói rõ mặt sau khách sạn Tranh Vanh còn có chút chuyện xưa, vị tổng giám đốc kia chẳng qua là bài trí thể diện mà thôi.
Bữa cơm tối cũng không có biểu hiện gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, thư ký tiểu Trương của Diệp Thạch Bình đem không khí khởi lên dị thường sinh động, vẻ mặt Tần Mục luôn mỉm cười cụng chén với những đồng liêu khác, cũng không lộ vẻ không hòa hợp không khí, cũng không có vẻ quá mức cao ngất, cho dù là kẻ giảo hoạt trà trộn quan trường nhiều năm chỉ sợ còn chưa làm tốt bằng chính Tần Mục.
Dựa theo tình huống bình thường, tân nhậm chủ tịch huyện đến nhận việc, nguyên ban lãnh đạo đều đi ra chúc mừng càng ít, đây là quy củ bất thành văn. Đây cũng là một căn cứ khiến cho Tần Mục phán đoán sau lưng khách sạn Tranh Vanh rất có lai lịch.
Trong bữa tiệc, Tần Mục quét mắt nhìn phó chủ tịch huyện Hà Quang Viễn vài lần, trên gương mặt vị quan chức hơn bốn mươi tuổi kia luôn mang theo ý cười hiền hòa, kém khá xa với lời nói “rất có ý tưởng” của Cận Thương Giang, thậm chí biểu hiện có chút ít nói, thật hợp với Tần Mục. Vì vậy Tần Mục còn đặc biệt uống thêm vài chén với Hà Quang Viễn, nhưng không nói gì thêm, ngược lại khi cùng cục trưởng công an Viên Xuân Bách chạm cốc, Tần Mục ý vị thâm trường nói một câu “An toàn của nhân dân toàn huyện đều nhờ Viên cục trưởng”, làm ánh mắt Viên Xuân Bách chợt lóe lên.
Tần Mục đây là muốn đốt Viên Xuân Bách, lúc trước xảy ra hai chuyện hắn không hề có ý tứ lừa đảo ngớ ngẩn dễ dàng cho qua. Hắn tới nơi này là để làm quan, không phải đảm đương người chịu nhục. Khi chạm cốc với Viên Xuân Bách hắn cũng không cụng chén với Tần Mục, Tần Mục tự mình nâng chén hất nhẹ lên, làm chén rượu của Viên Xuân Bách chạm vào chén rượu của hắn.
Theo lý, cho dù Tần Mục tức giận cũng không nên phát tác trong buổi tiệc này. Nhưng quan mới nhậm chức phải lấy uy, mỗi người đều trơ mắt nhìn Tần Mục rốt cục muốn xuống tay chân ở nơi này là ý tứ gì.
Trong tiệc rượu cấp cho Viên Xuân Bách huých một cái đinh mềm, làm mọi người nhìn vào trong mắt, mồi lửa đầu tiên Tần Mục muốn dùng Viên Xuân Bách xuống tay, mà lý do phi thường đầy đủ, ít nhất ở trên mặt cảm tình riêng tư Tần Mục bị vô duyên vô cớ mang ô danh “biển số xe giả”, dù là ai cũng phải nghẹn trong lòng một hơi.
Đây là muốn ra vấn đề khó khăn cho người khác, nếu bọn họ không muốn đốm lửa này mang theo xu thế cháy lan cả đồng cỏ, nhất định phải có lựa chọn. Nếu Viên Xuân Bách yếu thế, khí thế của Tần Mục liền khởi lên, ít nhiều sẽ sinh ra chút ảnh hưởng trong đại viện, thậm chí sẽ làm một ít người đang vây trong trạng thái đung đưa dựa vào hắn một ít, nếu Viên Xuân Bách không yếu thế, vậy Tần Mục có thể tự nhiên gióng trống khua chiêng bày ra tư thế muốn làm rụng Viên Xuân Bách, vậy thì bí thư huyện ủy Diệp Thạch Bình cũng sẽ phi thường khó xử.
Dứt bỏ chuyện Tần Mục bị oan uổng không nói, riêng hôm nay công an cùng lưu manh cấu kết đi tìm chủ tịch huyện gây phiền toái cũng đã đủ cho Viên Xuân Bách uống một hũ. Việc này vô luận đặt tới địa phương nào đều có thể nói đạo lý, nếu làm tới mặt trên, không ai biết hậu trường cũng điểm mấu chốt của nhau ở nơi nào, nói không chuẩn Viên Xuân Bách sẽ bị song quy xử lý. Trước mắt muốn động Tần Mục là chuyện không thể nào, cán bộ trường Đảng trung ương vừa xuống nhậm chức vài ngày thì xảy ra vấn đề? Quả thật cười rụng răng hàm kẻ ngốc tử.
Vô luận giảng theo phương nào, Tần Mục hiện tại thắng thế rõ ràng, cho nên hắn cũng không cần cấp mặt mũi cho Viên Xuân Bách, chỉ xem hắn có cao thượng như vậy hay không, muốn bồi công tử cục trưởng giao thông cùng ôm nhau chết.
Tần Mục uống cạn rượu, khóe miệng hàm chứa dáng tươi cười bí hiểm ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Diệp Thạch Bình. Trong nháy mắt chạm cốc, Viên Xuân Bách chỉ cảm thấy đầu óc như choáng váng. Hắn kiến thức qua không ít người, nhưng chưa từng nghĩ đến một câu thật nhẹ nhàng của Tần Mục cùng lễ nghi chạm cốc cường thế sẽ làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngay cả những ủy viên thường ủy khác cũng dùng ánh mắt khảo cứu nhìn chính mình.
Diệp Thạch Bình mỉm cười nói vài câu về tương lai huyện Thanh Thao với Tần Mục, trong lòng không ngừng suy nghĩ, biểu hiện vừa rồi của Tần Mục ai cũng xem rõ, tuyệt đối không giống như lời của em trai Diệp Thạch Lỗi đã nói, là một kẻ yếu đuối, thậm chí thủ đoạn ám chỉ đanh đá chua ngoa cùng thời cơ bóp chặt mạch đập của Viên Xuân Bách tuyệt đối có thể dùng từ người lăn lộn quan trường cả đời mà hình dung. Rốt cục nên làm sao ở chung với Tần Mục, đã được Diệp Thạch Bình đưa lên nhật trình.
Buổi tiệc nhất thời lâm vào hoàn cảnh vi diệu, ngoại trừ Diệp Thạch Bình nhỏ giọng nói chuyện với Tần Mục, những người khác trầm mặc xuống, có người hút thuốc, người uống trà, bữa cơm mời khách biến thành hội nghị, đều tràn ngập suy tính cùng tính toán ích lợi khắp nơi.
Đúng ngay lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Hình giám đốc tự mình cầm một khay bạc đựng thức ăn đi vào. Trên khay bạc đắp cái nắp, không ai biết bên trong là vật gì.
Hình giám đốc mang theo dáng tươi cười chức nghiệp, chào hỏi mọi người, sau đó mở nắp khay, bên trong là đầu bò nướng, một cỗ hương khí đặc thù tản ra khắp phòng.
Tần Mục cười, nhất thời cảm thấy thật hiếu kỳ về ông chủ khách sạn này. Bởi vì hắn nhìn con dao bạc đặt trên khay, chỉ sợ ông chủ nơi này cũng là người thích chơi trò bí hiểm.
Quả nhiên, người phục vụ đi theo sau Hình giám đốc đem đầu bò đặt lên bàn, sau đó đem dao bạc đặt bên cạnh Diệp Thạch Bình, liền đi theo Hình giám đốc rời đi.
Đều là người trong ban lãnh đạo, nhìn đầu bò, nhìn dao bạc, tầm mắt liền tập trung trên người Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục.
Thật sự thú vị, trong lòng Tần Mục cười thầm. Hỏi thiên hạ ai là người đứng đầu, điển cố này quan viên đều thường xuyên ôn tập. Con dao đặt trước mặt Diệp Thạch Bình, tự nhiên là để cho hắn cắt đầu bò trước, nhưng theo chính sách hiện tại không cho phép một người độc đại, Diệp Thạch Bình tuyệt đối không thể đem đầu bò cắt trước, tuy nói đây chỉ là chuyện vớ vẩn trên bàn rượu, nhưng nếu rơi vào trong tai lãnh đạo nói không chuẩn sẽ thay đổi thành hương vị khác.
Nhưng nếu như không cắt đầu bò, biểu hiện sẽ là Diệp Thạch Bình không thể nắm giữ toàn cục. Tần Mục âm thầm tán thưởng ông chủ khách sạn này, thực lực thoạt nhìn thật mạnh mẽ, còn dám ở trong tiệc rượu ban lãnh đạo huyện cấp cho bí thư huyện ủy một vấn đề khó khăn, thật đúng là khác lạ.
Trên mặt Diệp Thạch Bình vẫn lộ vẻ tươi cười, nhìn Tần Mục cười nói:
- Hôm nay là buổi tiệc mời Tần chủ tịch, đao đầu tiên vẫn nên do Tần chủ tịch động thủ.
Những lời này làm Tần Mục có cảm giác dở khóc dở cười. Nhìn xem đi, mười một đại lão của huyện thêm một bí thư ngồi chung bàn tiệc, rõ ràng là trường hợp khách sáo, trong chớp mắt giống như biến thành bọn cướp đường ăn thịt uống rượu, dùng dũng khí đến phô trương trường hợp.