Ở đông bắc dân phong dũng mãnh, dù là quan trường cũng mang theo không khí như vậy, nếu đặt tại thủ đô, chỉ sợ Diệp Thạch Bình đã sớm giận dữ vỗ bàn rời đi, ngày hôm sau sẽ niêm phong khách sạn Tranh Vanh này.
Chủ nhân khách sạn kia, nhất định phải gặp qua một lần.
Diệp Thạch Bình đá bóng cho Tần Mục, Tần Mục có tiếp chiêu hay không? Đây là ý niệm trong lòng các ủy viên thường ủy. Tần Mục vừa đến, còn chưa thể hiện thực lực bản thân, từ lý lịch của huyện Lan Trữ nhìn không ra Tần Mục dựa vào thế lực nào. Giống như những nhân vật đời thứ ba của các phe phái như Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình, khi nhậm chức xuống địa phương nếu không phải chuyện trọng đại đặc thù, chủ yếu đã tách rời với mặt trên, bọn họ cần phải dựa theo quy củ quan trường mà hành sự. Tần Mục ở trong huyện Lan Trữ đã vận dụng một ít lực lượng mà hắn vốn không nên sử dụng, vì vậy mới bị rơi vào mấy phe phái liên hợp áp chế, điều này làm cho hắn hoàn toàn hiểu được một mặt trong quan trường mà mình chưa từng tiếp xúc, bắt đầu lắng đọng lại tâm tư, bắt đầu từng bước bồi dưỡng dòng chính.
Tiếp nhận dao bạc trong tay Diệp Thạch Bình, Tần Mục mỉm cười đem dao đặt sang bên, bắt đầu giảng thuật tình huống xây dựng mà hai ngày nay mình nhìn thấy trong huyện, cảm tạ tổ chức cho mình cơ hội có thể gia nhập vào cải cách của huyện, cũng làm ra khẳng định đối với công tác của chính phủ đoạn thời gian trước, hơn nữa cảm tạ phó chủ tịch huyện Hà Quang Viễn đã thật cố gắng.
Vì thế, đao đầu tiên của Tần Mục cắt khối thịt cho Hà Quang Viễn, sau đó đem dao nhỏ đưa cho Hà Quang Viễn, nói:
- Tôi mới đến, không thể giành trước, vẫn là Hà phó chủ tịch vất vả, công lao càng lớn.
Lần này Hà Quang Viễn vừa cao hứng vừa khó xử. Tần Mục xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với hắn, dựa theo từng bước mà nói, nếu hắn bước thêm một bước, tự nhiên là ngồi lên vị trí đệ nhất phó bí thư, khoảng cách chủ tịch huyện còn cách hai cấp. Tần Mục khẳng định công tác của hắn, vô hình trung làm cho Hà Quang Viễn nhìn thấy ánh rạng đông. Tần Mục là cán bộ mà trường Đảng trung ương phái xuống rèn luyện, trên cơ bản đã trở thành hậu tuyển cán bộ trung tầng. Nếu qua ba năm tư lịch, Tần Mục xem như sẽ thăng lên tỉnh phòng lịch lãm cùng kinh doanh nhân sự, nếu trước khi đi chiếu cố hắn một chút, hắn rất có thể nhảy qua cửa ải đệ nhất phó bí thư, thăng lên vị trí chủ tịch huyện lân cận gì đó, đây chẳng khác gì giảm bớt ba năm thời gian cho hắn. Nhưng Tần Mục đưa dao cho hắn, rõ ràng là cho hắn một vấn đề khó khăn. Một đao này cắt xuống, rốt cục phải phân thịt cho ai đây? Bí thư huyện ủy Diệp Thạch Bình, nhất định là người cầm đầu, nhưng mình cũng không dám hạ đao, cũng không thể hạ đao. Chủ tịch huyện Tần Mục, đây là người từ bên ngoài đến, nếu đưa thịt cho hắn tất nhiên sẽ khiến thế lực địa phương bất mãn, đến lúc đó chỉ sợ chính mình cũng bị cô lập. Đệ nhất phó bí thư huyện ủy Điền Phúc Lượng? Hắn muốn ăn mình còn không muốn cấp đâu.
Trong nháy mắt Hà Quang Viễn cầm dao nhỏ, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, nhìn nhìn ánh mắt lóe tinh quang của Tần Mục, đột nhiên hiểu được Tần Mục dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người, chuẩn bị túm ra một xương sườn trong ban lãnh đạo Thanh Thao, mà chính mình đã biến thành đối tượng cho hắn xuống tay đầu tiên.
Vốn Diệp Thạch Bình đã làm ám chỉ trong ban lãnh đạo, Tần Mục đến nhất định phải cô lập hắn. Nhưng Tần Mục mới bắt được chút đuôi sam của người nào đó ở Thanh Thao, làm Diệp Thạch Bình không thể không làm ra chút thỏa hiệp. Chuyện hôm nay đã nói sẽ lưu Tần Mục ở lại cũng đã nói rõ thái độ Diệp Thạch Bình biến chuyển, nhắn cho những người khác tin tức bên trong. Mỗi người đều tự có lý giải của mình, Hà Quang Viễn cũng không ngoại lệ, đều cho rằng bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đã đạt tới thỏa hiệp hoặc là hiệp thương nào đó.
Hắn cầm dao, nhìn đầu bò thật lớn trước mặt, trong lòng chợt hoành, cắt xuống miếng thịt đưa cho một người.
Vừa đưa ra, sắc mặt đám người Diệp Thạch Bình chợt thay đổi thật khó hiểu, Tần Mục bí hiểm cầm chén rượu nhấp một hớp.
Khối thịt này của Hà Quang Viễn đặt vào chỗ Viên Xuân Bách. Bằng một phó chủ tịch huyện như hắn, tính từ thực quyền thậm chí còn không bằng Viên Xuân Bách, hơn nữa hệ thống chính pháp bình thường đều là dòng chính của bí thư huyện ủy, một chiêu này của Hà Quang Viễn vừa cao ngất lại mang theo tất nhiên, làm Diệp Thạch Bình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Mục.
Hà Quang Viễn cũng là có nỗi khổ không nói nên lời. Diệp Thạch Bình thích đi nét bút nghiêng, đối với loại người này luôn có yêu thích đặc thù, mà tuy rằng Hà Quang Viễn thật nhiều tâm tư nhưng lại đi con đường công chính bình thản, Diệp Thạch Bình vốn không xem hắn vào trong mắt. Nhưng nói thế nào Diệp Thạch Bình cũng không nghĩ ra, lần đầu Hà Quang Viễn xuất thủ lại hạ xuống cho mình một vấn đề khó khăn.
Thuận theo tự nhiên, dao nhỏ đi tới trong tay Viên Xuân Bách. Diệp Thạch Bình cười ha ha, để Viên Xuân Bách đưa dao cho mình, cắt lỗ tai đầu bò, nói:
- Đối với việc xây dựng huyện Thanh Thao, tất cả mọi người đều cúc cung tận tụy, hẳn do tôi mời mọi người một chén.
Tần Mục thản nhiên bưng chén rượu lên, Diệp Thạch Bình rõ ràng muốn bảo hộ Viên Xuân Bách. Khi tiếp nhận con dao, hắn đem lời chuyển dời qua đoàn thể, cũng muốn cảnh cáo Tần Mục an an ổn ổn làm chủ tịch huyện, lần này đừng níu lấy đuôi sam của Viên Xuân Bách không buông, lúc cần thiết mọi người vẫn sẽ cho mặt mũi anh.
Đây là một loại thỏa hiệp áp bách chính trị, Tần Mục thản nhiên tiếp nhận kết quả như vậy. Chuyện của Viên Xuân Bách có thể lớn có thể nhỏ, dù sao mọi chuyện đều do cấp dưới của hắn làm, cho dù thống ra ngoài Viên Xuân Bách nhiều lắm chỉ mang ô danh quản giáo bất lực, giữ chức quan sát, nếu vậy Tần Mục đã đem người hoàn toàn đắc tội, sau này muốn làm việc sẽ không được nhẹ nhàng, không ai phối hợp thì dàn giáo chỉ là dàn giáo, không cách nào xây thành nhà cao tầng.
Buổi tiệc này ra về chẳng vui, Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình đi cuối cùng, lúc chia tay hắn nói một câu:
- Tiền cảnh Thanh Thao rất lớn ah.
Sau đó đã ngồi vào trong xe.
Tần Mục nhìn theo bóng xe đi xa, trong lòng thoáng thở dài, đi về xe của mình.
Cừu Tiểu Bằng đã ăn cơm xong chờ trong xe, thấy Tần Mục ngồi lên nhanh chóng khởi động máy. Tần Mục nghĩ một chút, nói:
- Tiểu Bằng, đi dạo với tôi.
Xe từ Dân Tâm Hà ngoài thị trấn Thanh Thao quẹo qua Tam Đương đi tới, Tần Mục hạ cửa sổ nhìn nước chảy lâm vào trong trầm tư.
Trưa hôm sau Trương Thúy đi tới huyện Thanh Thao, mang theo người của cục công thương trực tiếp đi tới phố hoàng kim. Nhân vật chủ yếu trong huyện ngoại trừ Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục, những người khác đều đến.
Tần Mục vẽ phác thảo tên cán bộ lãnh đạo chủ yếu trong huyện trên giấy, còn vẽ những tuyến quan hệ qua lại, hứng thú dạt dào như đang chơi trò chơi.