Hắn vừa đến trong huyện, công tác nhất thời không quen thuộc, còn không bằng trước tiên tìm chỗ đột phá trong quan hệ nhân sự, thượng vị giả động não mà không động lực, tìm cấp dưới làm chân chạy, lãnh đạo chỉ huy xu hướng thì tốt hơn. Nếu chuyện gì cũng để chủ tịch huyện đi chấp hành, vậy phó chủ tịch huyện gì đó có thể loại trừ cho xong.
Còn đang suy tư, điện thoại vang lên, là Tần lão gia tử gọi tới. Điều này làm Tần Mục có chút ngây ra, lão gia tử tự mình gọi điện thoại, trời sập sao?
Ở trong điện thoại lão gia tử cũng không nói chuyện phiếm, trực tiếp báo cho Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng đang chấp hành một nhiệm vụ đặc thù, tết năm nay không trở lại. Trong lòng Tần Mục lộp bộp, do Tần lão gia tử đích thân thông tri cho mình, nhiệm vụ của Hàn Tuyết Lăng chỉ sợ vô cùng nguy hiểm. Dù Hàn Tuyết Lăng không thuộc về quân đoàn đặc chủng Báo Tuyết hay thủy lục song tê gì đó, nhưng từ khẩu khí của Lôi Bằng hắn cũng sớm đã biết, bộ đội của Hàn Tuyết Lăng chỉ sợ có nhiệm vụ cực kỳ đặc thù.
Cho dù hắn cùng Hàn Tuyết Lăng không có trụ cột cảm tình, nhưng nói thế nào cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, Tần Mục cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhẹ giọng hỏi:
- Ông nội, có nắm chắc không?
Tần lão gia tử không nói gì, chỉ yên lặng cúp điện thoại. Tâm tình Tần Mục buồn bực đến cực điểm, châm điếu thuốc đi tới bên cửa sổ, chứng kiến Trương Thúy đang dẫn người bước xuống xe, khóe môi hiện lên dáng tươi cười.
Theo sát Tần Mục liền nhận được thông tri, Diệp Thạch Bình mời tham dự hội nghị khẩn cấp. Nguyên lai lần này Trương Thúy đi xuống là nhận được cử báo, nói con phố hoàng kim có thật nhiều người kinh doanh không giấy phép. Chuyện này trong ngoài đều lộ vẻ quỷ dị, chuyện kinh doanh không giấy phép không ngờ bị thống lên thành phố, còn do phó cục trưởng tự mình dẫn đội đôn đốc, chỉ sợ có người muốn cùng cục công thương huyện gây trở ngại.
Tần Mục lạnh lùng quan sát, phát hiện bí thư chính pháp ủy huyện Thường Phúc Thu thản nhiên uống trà, liên tưởng đến hôm đó gặp hắn trong văn phòng Vạn Hữu Niên, trong lòng liền có cảm giác rẽ mây thấy sương mù. Quan trường huyện Thanh Thao tuyệt đối không phải bền chắc như thép, chỉ do mấy khối băng lớn tạo thành, một khi xuất hiện chấn động cuối cùng sẽ tan ra chia lìa.
Diệp Thạch Bình nổi giận đùng đùng trong hội nghị, trực tiếp đem mũi nhọn chỉ hướng cục công thương, nghiêm lệnh chính pháp ủy tra rõ người lãnh đạo chủ yếu của cục công thương, phải điều tra rõ là cá nhân nào, kiên quyết ngăn chặn hiện tượng này.
Ra vẻ Diệp Thạch Bình cũng chiếm được tin tức, biết bí thư thành ủy đang chú ý chuyện này, nếu không tuyệt đối sẽ không thống khoái đánh nhịp như thế. Cục công thương quan hệ tới tài chính của huyện Thanh Thao, không phải tùy tiện nói vài câu thì có thể bắt cục trưởng, không bị áp lực quá lớn, Diệp Thạch Bình sẽ không gióng trống khua chiêng như thế.
Tần Mục lại viết vài tên trong vở, cuối cùng đem ngòi bút dừng trên tên Trương Thúy. Trương Thúy dù sao vẫn là cán bộ mới của thành phố, chuyện như vậy lại do nàng ra tay, đây rõ ràng là có Vạn Hữu Niên ủng hộ. Trương Thúy là cán bộ Tây Bình phái, quan hệ với Tần Mục đương nhiên Vạn Hữu Niên không khả năng không biết, hiện giờ cho Trương Thúy đến Thanh Thao quấy lên một bãi nước đục, rốt cục là ai muốn ở bên trong bắt cá? Hay là Vạn Hữu Niên muốn truyền lại tin tức hữu hảo gì với mình?
Bí thư thành ủy hướng chủ tịch huyện bên dưới lấy lòng? Tần Mục khẽ cười, gạch bỏ tên của Trương Thúy. Nhưng nếu như vậy sự tình có vẻ hơi cao ngất. Huống hồ Trương Thúy thông tri mình sắp đến huyện Thanh Thao, Tần Mục là lần đầu tiên đến con phố hoàng kim, thật hiển nhiên tình huống đột phát hôm qua không phải có người cáo trạng, đây chỉ là năng lực của một vài nhân vật ẩn giấu trong huyện mà thôi.
Cảm giác đầu hơi đau, Tần Mục dùng tay kháp huyệt thái dương, vừa lúc Diệp Thạch Bình đang nói tới một vấn đề, liền hỏi Tần Mục:
- Tần chủ tịch, anh còn có lời gì cần bổ sung không?
Đây vốn là một câu hỏi thật bình thường, bí thư huyện ủy đã quyết định xuống, theo lý Tần Mục nên nói không có gì phát biểu.
Nhưng tâm tư Tần Mục còn đang bối rối, nghe vậy trong lòng chợt nhảy dựng, lắc đầu nói:
- Đây không chỉ là vấn đề của ngành công thương.
Những lời này không khác triệt để mở ra một pháo, trực tiếp bác bỏ lời nói vừa rồi của Diệp Thạch Bình. Trên mặt Diệp Thạch Bình nhất thời hiện lên thần sắc khó thể tin được, sau đó chuyển sang thâm trầm, ngồi trên ghế châm điếu thuốc.
Tần Mục lật lật văn kiện, sắc mặt ác liệt nói:
- Trách nhiệm của ngành công thương không gì đáng trách, phải tra xét từ nguồn gốc một chút. Là điều gì làm cho một vài đồng chí trong ngành công thương huyện đảm đương ô dù cho việc kinh doanh không giấy phép? Làm chủ tịch huyện, tôi đầu tiên nên kiểm điểm bản thân một chút, đây là sơ sẩy trong công tác của ủy ban huyện chúng tôi.
Diệp Thạch Bình nghe được lời nói của Tần Mục, tức giận đến thiếu chút nữa phun máu. Tần Mục mới đến huyện Thanh Thao được mấy ngày, cho dù công tác của ủy ban có tệ nạn gì thì có quan hệ gì tới hắn. Hắn lại chạy ra đem trách nhiệm gánh lên trên người mình, rõ ràng là mượn cơ hội làm khó Diệp Thạch Bình. Những lời này không nói gì khác, chỉ cần dám để cho Tần Mục gánh trách nhiệm này, Diệp Thạch Bình nhất định phải giao một ít quyền lợi nhất định cho Tần Mục, cho dù chỉ có một chút, Tần Mục vẫn có thể hành sử quyền lợi của một vị chủ tịch huyện.
Diệp Thạch Bình liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu, xem như chân chính hiểu được Tần Mục cố ý cường thế, căn bản không hề cam chịu sự áp chế của mấy đại phái hệ đối với hắn, ngược lại mang theo tư thế của một con thoi xoáy gió, nhất định muốn đem bầu trời chọc thủng ra. Người như thế phóng tới thực quyền nhất định là phúc của dân chúng, nhưng rất dễ dàng bị bẻ gãy.
Tần Mục chỉ nói mấy câu ngắn gọn, sau đó nâng chén trà thản nhiên uống một hớp.
Ngày hôm qua Diệp Thạch Bình đá bóng cho hắn, trong buổi họp Tần Mục lại đá một quân cờ cho Diệp Thạch Bình, có qua có lại mới toại lòng nhau. Tục ngữ nói có cừu oán không cách đêm, những lời này dùng trong quan trường hoàn toàn không sai chút nào. Diệp Thạch Bình cảm giác mình quay về lúc còn thơ ấu ở trong đại viện quân khu, có đứa trẻ dánh hắn một quyền, cùng ngày hắn nhất định phải tìm cơ hội đánh trả lại mới được. Nhi đồng quân khu nhiều ít đều mang theo tâm lý dũng mãnh, làm Diệp Thạch Bình không khỏi mỉm cười, hạ giọng:
- Như vậy Tần chủ tịch phối hợp phó cục trưởng cục công thương thành phố một chút, nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng.
Những lời này có thể nói xem như ủy quyền, nhưng cũng có thể nói là không hề cấp lợi ích thực tế gì cho Tần Mục, chỉ là phối hợp Trương phó cục, nhưng có thể hành sử quyền lợi gì thì không nói câu nào, một khi Trương Thúy đưa ra yêu cầu vẫn phải hỏi ý kiến Diệp Thạch Bình.
Tần Mục gật gật đầu đồng ý, buổi họp xem như đã xong.