Thanh Quan

Chương 419: Chương 419: Mây gió lên. (1)




Lúc chiều Tần Mục gặp mặt Trương Thúy, chỉ ra dấu bằng mắt lẫn nhau, không nhiều lời. Tần Mục mời Trương Thúy tham gia dạ hội trong huyện lúc tối, Trương Thúy vui vẻ đáp ứng. Hiện tại họ là tiêu điểm trên quan trường huyện Thanh Thao, từng cử động đều khiến người chú ý, thật không thể biểu lộ quan hệ cá nhân ra ngoài, hoàn toàn chỉ là giải quyết việc chung.

Tần Mục cũng không đem chuyện ở con phố hoàng kim nói ra, loại sự tình này chỉ dùng trong lúc mấu chốt, nếu năm chủ tiệm đều là loại hình kinh doanh không giấy phép, Tần Mục nói ra sẽ biến thành tiểu nhân. Lại nói hắn là chủ tịch Thanh Thao, dù sao cũng nên đem chuyện trong huyện đóng cửa tự mình xử lý, nếu do thành phố nhúng tay vào, hắn dù sao cũng phải giữ gìn mặt mũi huyện Thanh Thao.

Thật hiển nhiên lần này Trương Thúy tới cũng là một tín hiệu, lần đầu nàng nhậm chức, tự nhiên phải bày chút bộ dáng cho bên dưới nhìn xem, nàng cũng không phải chỉ là nhân viên quan văn ngồi văn phòng, cũng có trạng thái làm việc lôi lệ phong hành, xem như ngọn lửa đầu tiên của nàng khi nhậm chức.

Buổi chiều đoàn người tra xét thêm vài cửa hàng, sưu tập một ít tư liệu, Tần Mục đại biểu chính phủ huyện tiếp đãi lãnh đạo cùng nhân viên công tác từ thành phố tới, theo sau đoàn người lên xe cùng nhau đến đại lễ đường trong huyện xem biểu diễn.

Theo một tiếng “Ca xướng tổ quốc” to rõ vang lên, đêm dạ hội huyện Thanh Thao chính thức mở màn.

Ngồi ở dãy đầu của đại lễ đường chính là cán bộ chủ yếu trong huyện, mười một ủy viên thường ủy cùng phó cục trưởng cục công thương thành phố Đằng Long Trương Thúy, ngoài ra còn có người lãnh đạo các đơn vị chủ yếu.

Bên phải Trương Thúy là Tần Mục, bên trái là Diệp Thạch Bình. Tiết mục diễn ra, Trương Thúy trò chuyện vài câu theo lễ tiết với Diệp Thạch Bình, sau đó đem lực chú ý chuyển qua người Tần Mục.

Ánh mắt Diệp Thạch Bình mặc dù chuyển động trên sân khấu, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lên. Trương Thúy cùng Tần Mục dù sao từng làm việc chung một địa phương, bên trong có lẽ còn có tin tức chưa nghe được. Nhưng nghe được một lúc, lại có điểm thất vọng, Tần Mục chỉ bàn chuyện công tác với Trương Thúy, đây là điều mà Diệp Thạch Bình cũng không muốn tìm hiểu tới.

Một cục công thương huyện, dù động thủ thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Thạch Bình. Hắn ho khan một tiếng, không tiếp tục chú ý tới hai người, mà thấp giọng trò chuyện vài câu với phó bí thư huyện ủy ngồi bên cạnh.

Trương Thúy cùng Tần Mục hàn huyên vài câu, không chút dấu vết nói:

- Đại Hữu nói đã lâu không tìm cậu uống rượu, khi nào đi qua ngồi một chút?

Tần Mục gõ gõ ngón tay lên ghế, nói:

- Chờ xong chuyện này tôi đưa Trương cục quay về Đằng Long.

Hai người cấp trên cấp dưới qua lại giằng co nhiều lần, khi nói chuyện lại mang theo giọng điệu bạn bè. Trương Thúy cười nói:

- Cậu nói mới nhớ, cậu thật sự cần đi Đằng Long một chuyến.

Những lời này có chút ý tứ, Tần Mục gật đầu nói:

- Đã biết.

Hai người trao đổi một chút ý kiến, còn khen ngợi phong cảnh Đằng Long lẫn Thanh Thao, sau đó chuyển lực chú ý qua buổi diễn. Không thể phủ nhận, dạ hội của một thị trấn dù phấn khích thế nào cũng không thể xưng là thanh nhã, chỉ xem như thái độ của huyện. Nhưng khi Dương Yết xuất hiện lại mang tới trận kinh hô, nói rõ nhân khí của Dương Yết vẫn không kém.

Lần này Dương Yết hát một ca khúc cách mạng thật dõng dạc, nhìn bộ quần áo nàng mặc trên người liền thấy được. Trong dạ hội của huyện tổ chức nếu hát ca khúc sầu triền miên, chỉ sợ nàng sẽ lập tức bị phong sát.

Tần Mục nhẹ nhàng gõ ngón tay theo nhịp điệu ca khúc, Trương Thúy thấp giọng nói một câu làm Tần Mục thiếu chút nữa hồn phi phách tán:

- Tiểu Tần, cậu nói với tôi lời thật đi, Đại Hữu ở bên ngoài có người hay không?

Chân mày Tần Mục lập tức nhíu lại, nghiêng đầu lộ ra biểu tình âm trầm hỏi:

- Ai đồn đãi?

Trương Thúy lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:

- Hai mươi năm vợ chồng, tôi còn không biết hắn? Có chuyện gì thì chỉ cần trò chuyện liền có thể nhìn ra.

Tần Mục không khỏi cảm thấy bi ai cho Lưu Đại Hữu, có một lão bà thông minh lanh lợi như vậy mà còn dám ăn bên ngoài, ít nhất cũng phải có được chỉ số thông minh cao gấp mười lần mới đủ.

Nhưng dù sao vẫn là huynh đệ, Tần Mục lập tức giúp Lưu Đại Hữu che giấu:

- Trương tỷ, lời này của chị có chút quá đáng đi.

Trương Thúy lắc đầu, thấp giọng nói:

- Bao năm nay Đại Hữu có chút cực khổ, việc này thì tôi cũng nhịn. Nhưng tôi chỉ sợ có người nắm nhược điểm của anh ấy.

Tần Mục lắc đầu, cũng không mắc mưu:

- Lưu ca sẽ không làm chuyện như vậy, tôi cân nhắc khẳng định có người muốn tổn hại hắn.

Trương Thúy không thèm nói tiếp, bất đắc dĩ thở dài. Tần Mục biết Trương Thúy khôn kéo cùng mẫn cảm, dám nói như vậy xác định vững chắc là đã lấy được chứng cớ, cũng không nói thêm, chỉ đưa mắt nhìn lên sân khấu.

Đúng lúc này Dương Yết vừa lớn tiếng hát to, thâm tình kéo một câu thật dài:

- Em yêu anh…

Sóng mắt nàng lưu chuyển lên người Tần Mục, còn không rời đi.

Tần Mục cảm thấy sau lưng như có vô số châm nhỏ đâm lấy mình, ho khan một tiếng. Diệp Thạch Bình nghiêng đầu, nhìn Tần Mục nói:

- Đây là cô bé kia sao?

Tần Mục cũng không tưởng được Diệp Thạch Bình sẽ hỏi như vậy, xem ra mình bảo vệ Dương Yết không biết đã bị người truyền thành thế nào, mỉm cười gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Đây là nhân tài huyện Lan Trữ, nghe nói bên thủ đô có nhiều công ty giải trí đều đang tranh lấy nàng. Không biết khi nào huyện Thanh Thao chúng ta cũng có thể bồi dưỡng ra được nhân tài như thế đây.

Diệp Thạch Bình hừ một tiếng, ở trong lòng thầm nói một câu chỉ là con hát, ánh mắt nhìn Tần Mục mang theo một chút khinh thị. Từ xưa đến nay, người đứng trên sân khấu biểu diễn thuộc loại quần thể hạ đẳng nhất, tuy rằng xã hội mới đem địa vị xã hội của họ đề cao hơn rất nhiều, những ngôi sao ca nhạc hay minh tinh điện ảnh đều có vô số người hâm mộ, nhưng trong ánh mắt của các phe phái, bọn họ chẳng khác gì là vai hề chuyên lấy lòng người khác. Diệp Thạch Bình nhìn thấy Tần Mục lại buông cái giá của một chủ tịch huyện đi bảo hộ một con hát, đương nhiên là khinh thường hắn.

Tần Mục tự nhiên không cần giải thích, chỉ thản nhiên cười.

Dương Yết hát xong câu cuối, kết thúc ca khúc cách mạng. Trong lễ đường nhất thời vang lên thanh âm hoan hô cùng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có người gọi to hát thêm lần nữa.

Tần Mục cười khổ lắc đầu, nhìn Trương Thúy nói:

- Đây là kinh tế thị trường.

Diệp Thạch Bình sửng sốt, lời này của Tần Mục có vẻ như không có biên giới. Ánh mắt của hắn thoáng híp lại, nhìn Dương Yết đang liên tục cúi người chào cảm ơn, khóe môi lộ tia cười thản nhiên. Tần Mục rốt cục không đơn giản, từ trên người một con hát lại liên tưởng tới kinh tế thị trường.

Diệp Thạch Bình cũng không phải nhân vật đơn giản, câu nói vừa rồi “tiếp tục hát một bài” làm cảm xúc bất mãn của hắn lập tức biến mất, cân nhắc lên nếu thị trường trong cả nước hướng huyện Thanh Thao nói một câu “tiếp tục một lần”, như vậy xu thế sẽ rộng lớn mạnh mẽ đến thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.