Thanh Quan

Chương 99: Chương 99: Ám Hoa. (1)​




Buổi họp quyết định hướng đi tương lai của thôn Tây Sơn mở tại nhà Hồ lão tứ, Tần Mục làm ra kế hoạch tương đối lớn mật, dù thiếu nợ cũng muốn xây dựng nhà chiêu đãi. Một năm sau, vật triển lãm của công ty điêu khắc gỗ thôn Tây Sơn đi vào hội triển lãm cỡ lớn của Mỹ liền thành danh, khiến truyền thông cả nước chú ý, đi tới thôn Tây Sơn khảo sát, người du lịch nối liền không dứt, khi đó mọi người mới phát hiện loại tình huống này đã sớm được bí thư chi bộ Tần Mục sở liệu đến.

Nhà chiêu đãi xây dựng từ tảng đá được dây leo xanh biếc bao quanh, tràn đầy khí tức thiên nhiên, chẳng những có thể chiêu đãi khách đến từ bốn phương, thậm chí bởi vì mang theo cỗ khí tức nông gia đậm đà cùng đặc sắc tự nhiên mà được nhiều tạp chí báo chí khắp cả nước đưa tin, thôn Tây Sơn liền nhảy lên trở thành thôn trang du lịch thiên nhiên nổi tiếng trong cả nước.

Làm xong kế hoạch xây dựng trong thôn, hôm sau Tần Mục đi lên trấn trên, muốn tìm Quách Tự Tại thương lượng dùng danh nghĩa Hà Tử trấn đi lên huyện vay tài chính.

Ai ngờ Quách Tự Tại nghe xong ý tưởng của Tần Mục, sắc mặt có chút âm trầm thở dài nói:

- Tiểu Tần, việc này thật khó làm, thật khó làm đâu.

Tần Mục nghe khẩu khí của Quách Tự Tại lãnh đạm, trong lòng có chút buồn bực, mấy ngày nay hắn vội vàng chuyện phá núi trong thôn Tây Sơn, tình huống trong trấn có chút không hiểu rõ. Lẽ ra Tần Mục có kế hoạch mới có thể khiến cho Quách Tự Tại hứng thú, bình thường hẳn nên cao hứng phấn chấn kéo hắn đi tìm bí thư báo cáo mới phải.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mục liền trầm xuống. Bí thư La Vạn Hữu? Vài lần hội báo với Bạch Quang Lượng, hình như đều do hắn cùng Quách Tự Tại đi, La Vạn Hữu không tham dự bên trong. Quan hệ có chút vi diệu ah! Tần Mục chợt hiện ra ý niệm như vậy trong đầu, cho dù La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại đều là cán bộ thân cận với Bạch Quang Lượng, nhưng hai người cộng sự một chỗ, trong chính kiến ít nhiều sẽ sinh ra ma sát, huống chi La Vạn Hữu chủ quản đảng chính, trong công việc thường tiếp xúc nhiều với Quý Thu.

Chẳng lẽ La Vạn Hữu thay đổi cửa, một lần nữa lựa chọn đứng thành hàng?

Quách Tự Tại nhìn thấy Tần Mục cúi đầu không nói, khẽ lắc đầu rít thuốc lá, chậm rãi nói:

- Lòng người, lòng người thôi.

Xác định! Tần Mục nghe câu nói của Quách Tự Tại, liền hiểu được La Vạn Hữu đã chạy tới làm môn hạ của Quý Thu. Đây là một loại thủ đoạn duy trì, mặt trên khẳng định không hi vọng hai vị đứng đầu một trấn bắt tay chung sống hòa bình, làm sao phù hợp với đạo làm quan? Chỉ khi nào hai người nội đấu lẫn nhau, điều này mới có thể điều động tính tích cực, mới dốc hết sức làm việc tốt cho dân.

Trường hợp hài hòa của Hà Tử trấn đã không còn nữa rồi, Tần Mục thầm nghĩ, như vậy hắn phải tìm kiếm vị trí mới của mình trong cục diện bây giờ trong trấn, đây là việc mà hắn nên lập tức chú ý.

Cán bộ thôn đi vay tài chính phải được ban lãnh đạo trong trấn làm bảo đảm, chỉ riêng một mình Quách Tự Tại cũng vô ích, cho dù trở ngại bởi lý lịch của hắn, bên cục tài chính không tiện cự tuyệt, Quý bí thư cũng sẽ ra mặt ngăn cản lại, đây là chính trị.

Tần Mục cân nhắc trong chốc lát, nói thêm vài câu việc nhà với Quách Tự Tại, sau đó cáo từ rời đi. Con đường đi qua cục tài chính đã bị ngăn chặn, như vậy bên ngân hàng cũng không cần nhìn. Việc này không thể gấp, nhất định phải ổn định. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên không trung, mua thêm chút đồ vật hướng trong nhà của Lý Đại Đồng đi qua.

Hiện giờ Tây Sơn thôn phá triển chỉ cần dùng ánh mắt liền có thể thấy được, Lý Đại Đồng bồi dưỡng ba loại cây nông nghiệp đã được lão Lâm dẫn dắt, lấy hộ làm đơn vị trồng hơn mười mẫu, phải xem thu hoạch như thế nào. Một khi đạt tới mục đích mong muốn, thậm chí là nhiều hơn thu hoạch hiện giờ, sẽ có thể đem mở rộng trong toàn trấn. Mấy ngày nay Lý Đại Đồng hứng trí thật cao, ba ngày hai lần chạy về Tây Sơn thôn, không có việc gì lại cùng lão Lâm đứng ở đồng ruộng nghiên cứu tình huống.

Hôm nay Lý Đại Đồng không đi thôn Tây Sơn, ở lại trấn xử lý công việc.

Chờ sau khi hắn về đến nhà, phát hiện Tần Mục đang ở phòng khách nói chuyện với vợ mình, liền vui vẻ mời Tần Mục ở lại ăn cơm.

Tần Mục cũng không cự tuyệt, hắn đến nhà là vì muốn thương lượng công việc với Lý Đại Đồng. Hai người ngồi xếp bằng trên giường, Lý Đại Đồng cảm khái, nói Tần Mục còn trẻ tuổi nhưng ánh mắt lâu dài, cũng nói khẳng định ngày sau tiền đồ rộng lớn, ít nhất phải là cán bộ xứ cấp. Lời này của hắn rõ ràng là nâng lên Tần Mục, đây là muốn đem hắn đánh đồng cùng bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện. Tần Mục liên tục nói không dám, kính hắn chén rượu sau đó mới hỏi hắn cách nhìn về cây nông nghiệp của thôn Tây Sơn.

- Có thể làm, thật nhiều triển vọng!

Lý Đại Đồng vừa nghe nhắc tới ngành nghề của mình hai mắt liền sáng lên, sang sảng cười nói:

- Căn cứ theo dự tính của tôi cùng lão Lâm, tới thu hoạch vụ thu sản lượng tối thiểu bay lên bao nhiêu đây.

Nói xong hắn thần bí vươn ba ngón tay.

- Ba thành?

Tần Mục liền cao hứng, chuyện nông nghiệp hắn không hiểu lắm, nhưng có phương hướng đại khái, chuyện khác đều do lão Lâm quản lý. Lão Lâm là cao thủ trong đạo này, vô cùng lành nghề.

Lý Đại Đồng cười ha hả nói:

- Tôi đã liên hệ thành phố, sau khi thu hoạch vụ thu tiếp tục cây trồng cao sản, chuẩn bị gieo trồng cho toàn thôn các vị, thế nào?

Tần Mục nói chuyện nông nghiệp do lão Lâm chủ quản, nhưng tin tưởng chỉ cần có ngành nghiên cứu chứng minh, hắn có thể làm được. Lý Đại Đồng cao hứng, gọi vợ mang theo đồ ăn.

Hai người uống một lúc, Tần Mục thử thăm dò:

- Lý trưởng trấn, tôi nghe nói toàn bộ thôn gieo trồng cây nông nghiệp mới quốc gia có chính sách trợ cấp, không biết có thể trợ cấp bao nhiêu?

Lý Đại Đồng trừng mắt, cầm chén đặt lên bàn chỉ vào Tần Mục nói:

- Tiểu Tần, tôi đã biết cậu tới chỗ của tôi không có chuyện tốt gì. Nói đi, lại gặp phải chuyện gì khó khăn sao?

Tần Mục ngượng ngùng cười, hiện giờ hai người xem như là chiến hữu chung trận tuyến, liền đem quyết định của mình tinh tế kể lại cho Lý Đại Đồng nghe qua một lần.

- Cần bao nhiêu?

Lý Đại Đồng cau mày nói.

- Ít nhất phải mười lăm vạn.

Tần Mục nói xong lại cúi đầu uống rượu. Hắn làm vậy là muốn cấp cho Lý Đại Đồng thời gian hòa hoãn xung đột, trấn nghèo khó, mười lăm vạn ở niên đại 90 là một con số không nhỏ.

Sắc mặt Lý Đại Đồng biến thành ủ dột, nhìn đồ ăn trên bàn ngẩn người. Qua hồi lâu hắn mới có chút tối nghĩa nói:

- Thành phố hẳn là có trợ cấp chừng mười lăm vạn, nhưng đây là chuyên dụng chuyên nghiệp, không thể lộn xộn.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Chuyện trái với chính sách chúng ta không thể làm. Nhưng số tài chính này mãi cho tới khi thu hoạch mới phóng ra trong tay thôn dân, nếu hiện tại xin xuống dưới thì…

Hắn không nói câu kế tiếp, đây là chuyện hiểu trong lòng không cần nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.