Lý Đại Đồng mâu thuẫn nhìn Tần Mục, nếu đáp ứng, như vậy hắn cùng Tần Mục triệt để buộc chung một chỗ, tuy việc này không tính là trái với quy định, nhưng nếu trước khi đến mùa thu hoạch chính Tần Mục còn không thu được khoản tiền như thế, một khi có người tra xét xuống thì hắn phải đi ăn cơm tù.
Tần Mục biết Lý Đại Đồng do dự, hắn cầm đũa chấm rượu vẽ lên bàn, vừa viết vừa giải thích cho Lý Đại Đồng. Lý Đại Đồng dần dần thay đổi sắc mặt, dựa theo chiêu số của Tần Mục không qua một năm, thu nhập tài chính của thôn Tây Sơn đạt tới hơn ba mươi vạn nguyên, đây còn chưa tính tới thu nhập của nhà nông.
- Mạo hiểm lần này tôi gánh vác cho cậu.
Cuối cùng Lý Đại Đồng làm quyết định, cắn răng nói. Hắn chỉ vào mũi Tần Mục mắng:
- Thằng nhóc, lẽ ra tôi nên hận cậu, nhưng bây giờ dù thế nào cũng không hận được.
Tần Mục nhếch miệng cười, lập tức nhận chân nói:
- Đây cũng là vì nhân dân…
Lý Đại Đồng gật đầu:
- Phải, vì nhân dân, chúng ta mạo hiểm một chút cũng không có gì, nhưng đến lúc đó cậu phải bổ sung cho tôi, bằng không…
Tần Mục gật đầu, có mười vạn trợ cấp của Lý Đại Đồng, hắn có thể đẩy nhanh kế hoạch vận chuyển, trong lòng hắn buông lỏng gánh nặng. Vừa hạ quyết định Lý Đại Đồng liền thực hiện, khoản tiền kia nhanh chóng giao vào trong tay Tần Mục.
Tần Mục nghe được mừng rỡ, hứa hẹn sau khi thôn Tây Sơn mượn khoản tiền này tới mùa thu hoạch chính dựa theo mười phân lợi trả lại Lý Đại Đồng, bốn tháng thì cần cấp Lý Đại Đồng bốn ngàn đồng, điều này khiến hắn cười tít mắt.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Đại Đồng dặn Tần Mục ngồi chờ một chút, hắn đi ra ngoài. Không bao lâu đã cầm về mười vạn dùng tờ báo bọc lấy. Tần Mục nhìn tờ báo còn dính chút bùn đất, phỏng chừng là Lý Đại Đồng giấu vào hầm ngầm của nhà mình.
Cảm tạ Lý Đại Đồng, Tần Mục vội vàng chạy về thôn Tây Sơn, không nghĩ tới không đi thông con đường cục tài chính, nhưng lại có thể ở chỗ Lý Đại Đồng mở một đóa ám hoa.
Trở lại thôn Tây Sơn, Tần Mục đi thẳng tới trong nhà Hồ lão tứ, tiền này chỉ đặt chỗ lão bí thư hắn mới an tâm. Không nghĩ tới đi tới trong nhà Hồ lão tứ, thế nhưng nhìn thấy một người ngoài ý liệu.
Ngô Cúc.
Nhìn thấy Tần Mục đi vào, Ngô Cúc đang trò chuyện với tứ thẩm, trong mắt chợt hiện lên vẻ hưng phấn.
Thấy Tần Mục ngây người nhìn nàng, Ngô Cúc lộ vẻ ngượng ngùng nói:
- Nhìn gì vậy? Anh đã nói nếu tôi sang tiệm anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng tôi.
Nàng vừa lên tiếng, tứ thẩm cũng nghe ra hương vị, tán thưởng:
- Ánh mắt tiểu Tần đúng là tốt. Tôi luôn nghĩ sao có nhiều cô gái tỏ ý như vậy cũng không chịu, nguyên lai đã có đối tượng rồi. Nhìn cô gái vừa xinh đẹp lại có tiền ủng hộ công tác của tiểu Tần, người vợ như vậy đi đâu mà tìm đây.
Tần Mục nghe ý tứ trong lời nói của tứ thẩm, liền vội vàng hỏi:
- Có tiền? Có tiền gì?
Ngô Cúc bật cười nói:
- Nếu tôi đã tới cậy nhờ anh, nhà hàng đương nhiên giao cho người khác quản lý.
Tứ thẩm chen miệng nói:
- Cúc nha đầu đưa cho lão tứ thúc của cậu sáu vạn đồng, nói cần ủng hộ thôn Tây Sơn.
Tần Mục vừa nghe lời này da mặt liền kéo xuống, vẻ mặt u ám không để ý Ngô Cúc, chào tứ thẩm một tiếng đi vào phòng.
- Ai? Tiểu Tần, nói thế nào lại biến sắc mặt đây?
Vẻ mặt tứ thẩm buồn bực.
Ngô Cúc nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng không yên, vốn nàng nghe được tin tức bên thôn Tây Sơn thiếu tiền xây dựng, vừa lúc nàng sang nhà hàng có được mấy vạn đồng liền đem qua, muốn nhờ vào hành động này lấy được trái tim của Tần Mục. Nhưng xem biểu hiện của hắn, rất có thể nàng đã biến khéo thành vụng.
Nàng nhìn theo bóng lưng thẳng thắn mà kiên định của Tần Mục, đột nhiên phát hiện từ đầu đến cuối nàng chưa từng nhìn thấu người thanh niên này.
- Lão Tứ thúc, tiền của Ngô Cúc cháu không thể nhận.
Tần Mục vừa vào nhà đã nói câu đầu tiên.
- Dựa vào cái gì? Cậu nói không cần là không cần, đây chẳng qua là tâm ý của con gái người ta, tôi chỉ mượn, không phải lấy không.
Hồ Lão Tứ trợn mắt lên, trực tiếp cự tuyệt Tần Mục.
Ngô Cúc ở bên ngoài dựng thẳng tai lên nghe, Hồ Lão Tứ nói lời này làm nội tâm của nàng an ổn không ít. Đều nói Tần Mục vẫn còn tôn kính lão bí thư chi bộ này, có Hồ Lão Tứ làm chỗ dựa, Tần Mục chắc không tới mức cự tuyệt đâu.
Tần Mục quay người đóng cửa phòng lại, nàng đi tới trước, chỉ nghe Tần Mục cùng Hồ Lão Tứ cải vả kịch liệt. Giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, Ngô Cúc ở bên ngoài nghe không được bao nhiêu, đi về phía trước vài bước, lại dừng ở trước cửa nghiêng đầu lắng nghe. Qua trong chốc lát giọng nói an tĩnh lại, Ngô Cúc cảm thấy lo lắng, lạil bước một bước nhỏ, đem lỗ tai dán sát vào vách cửa.
- C-K-Í-T..T...T.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngô Cúc ai nha một tiếng sau đó ôm đầu của mình. Đột nhiên xuất hiện khí tức nam nhân làm Ngô Cúc luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên. Tần Mục đứng trước mặt nàng cười khổ, nhìn thấy Ngô Cúc vẻ mặt xấu hổ, hắn nhún nhún vai mở tay nói:
- Làm em lo lắng, anh đã bị thuyết phục.
Ngô Cúc nghe nói như thế liền bật cười, trong ánh mắt sóng mắt lưu chuyển, nàng giống như hoa đổ quyên, thẹn thùng gò má ừng hồng.
Tần Mục thở dài, nghiêm túc nói ra:
- Đây chính là thôn Tây Sơn mượn, cũng không phải lấy không của em, em nên thả tâm đi, sẽ dựa theo tiền lãi trả lại cho em.
Ngô Cúc lúc này có vui sướng trong lòng, cũng đâu có quản tiền lãi gì đó, đã cảm thấy muốn chạy trốn khỏi khí tức nam nhân kia, thỏa thích la lên, muốn cho toàn bộ thế giới biết tâm tình của nàng.
Nàng chậm rãi vươn tay, sỡ hãi giữ chặt bàn tay lớn của Tần Mục. Tuy tay của Tần Mục vừa thô vừa to, nhưng mà vô cùng ấm áp, cầm vào trong tay Ngô Cúc vô cùng an tâm. Làn da của nàng tiếp xúc với nhiệt độ tay của hắn, trái tim Ngô Cúc đập mạnh.
Tần Mục đi ra ngoài, Ngô Cúc nhanh chóng đuổi kịp, Tứ thẩm nhìn bóng lưng của hai người thì cười lên, đi vào trong phòng hô:
- Ai, lão đầu tử, ông xem tiểu Tần và nha đầu Ngô Cúc kìa, rất xứng đôi đấy.
Hồ Lão Tứ không có quan tâm phản ứng vụn vặt của bà, nhìn qua số tiền mười sáu vạn thì sững sờ, qua cả buổi mới rống một câu:
- Nhanh lên, chúng ta mau làm tiệc rượu, hôm nay chính là thời gian uống rượu đấy.
Các đại nương đại thẩm trong thôn Tây Sơn này hôm nay đại khai nhãn giới, cùng các nàng nhìn thấy thôn trưởng và một cô gái thiên kiều bá mị đi cùng nhau, lập tức tụ tập lại nghị luận với nhau, dùng ánh mắt hiểu ra nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục cười khổ nói:
- Em đi chung với anh lần này, đoán chừng không còn ai tới tìm anh cầu thân đấy!
Ngô Cúc cười lên, kỳ thật cho dù có người tới cầu hôn Tần Mục, Tần Mục cũng không đáp ứng. Từ khi biết được sau lưng mình có gia tộc, là hắn biết vấn đề hôn nhân đã không phải do mình làm chủ. Cho dù hiện tại mình chưa có năng lực đủ lọt vào mắt người trong gia tộc, nhưng mà cũng biết gia tộc sẽ làm chủ chuyện hôn nhân của hắn. Đừng nói Chu Tiểu Mai, Ngô Cúc, cho dù llà Bạch Nhược Hàm con gái chủ tịch huyện cũng không đủ tư cách.