Có đôi khi vấn đề mặt mũi so với áo lót còn quan trọng hơn, ngàn vạn không nên nói "Mặt mũi giá trị
mấy tiền" như vẻ hận đời, mặt mũi phi thường trọng yếu, nhất là một số
thời điểm con người sẽ buông mặt mũi và kiên trì mặt mũi, đây là hai bản chất khác biệt rõ ràng.
Nhíu mày suy tư, Duẫn Song Song lúc này tươi cười trào phúng, đi qua bên cạnh vài bước, nàng ngồi lên giường bệnh, hai mắt nhắm lại, nói:
- Cảm ơn anh tới thăm tôi, tôi hôm nay hơi mệt, sẽ không tiếp khách!
Tần Mục làm như chẳng nghe được lời của nàng nói, hắn lại tháo một cánh hoa và nói:
- Vân Băng là người ở ngoài một mình, chi tiết của cô ấy thế nào tôi
không phải rõ ràng, tuy nhiên bất động sản ở Nhật có được bao nhiêu
tiền, cô ấy đặt ở nơi đâu thì cô hiểu hơn tôi nhiều, cho nên tôi không
cần thiết xem cô tiếp tục dùng danh nghĩa bạn bè xin giúp đỡ với cô ấy
nữa.
Nói đến đây Tần Mục bỗng nhiên quay đầu lại, nói ra từng chữ một:
- Nhẫn nại của tôi có hạn!
Duẫn Song Song lông mi run run vài cái, sau đó khóe miệng lại vểnh lên,
trong lúc nàng nhếch miệng lên Tần Mục nhìn thấy cười nhạo, tức giận và
xót cho thân của mình, xé đi phần dối trá trong giao tiếp, Tần Mục lời
này chẳng khác gì cây dao đâm thẳng vào ngực của Duẫn Song Song, tuy Tần Mục không có chỉ thẳng Duẫn Song Song, nhưng mà động thái của nàng hắn
vẫn biết một chút, vài ngày trước đó Vân Băng đã từng dùng danh nghĩa mở rộng kinh doanh mượn Tần Mục một ít tiền, cái này trong lòng Tần Mục đã có một ít bóng mờ, theo lý thuyết cho nữ nhân của mình tiền tài là
chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tần Mục vung tay lên chuyển qua hai ba trăm vạn, nhưng tài khoản của Vân Băng thì Tần Mục vẫn có phương pháp biết
rõ, hắn phát hiện tình hình kinh tế và vốn lưu động của Vân Băng đang ở
trạng thái trống rỗng, hơn nữa bút tiền này thông qua hai lần chuyển
khoản rơi vào trong tay Duẫn Song Song.
Đây không phải Tần Mục tức giận, Vân Băng khăng khăng một mực đi theo
Tần Mục, lại sinh con cho Tần Mục, ở điểm này Tần Mục cảm kích, cũng
thương tiếc, nhưng mà Vân Băng có quá nhiều liên lụy với nữ nhân Duẫn
Song Song này, cộng thêm trong lòng Tần Mục đã sớm có kết luận về Duẫn
Song Song, bên này đang mắt đi mày lại với mình, là điểm nam nhân vô
cùng tức giận.
Nếu như muốn đàm phán với mình, đầu tiên phải bắt được nhược điểm của
hắn, Duẫn Song Song rốt cuộc có ý kiến gì thì Tần Mục tạm thời mặc kệ,
cũng không xen vào, nhưng mà động lên đầu của mình, hoặc là chơi chết
nàng, hoặc là nàng nhất định phải ngoan ngoãn phối hợp, đây là quan điểm của Tần Mục, nhất là Duẫn Song Song trong suy nghĩ Tần Mục đã thoát ly phạm trù chính trị, Duẫn Song Song, căn bản không có vốn liếng đánh
đồng với Tần Mục.
Duẫn Song Song ngực phập phồng kịch liệt, Tần Mục nói ra những lời này
cay nghiệt tới cực điểm, làm cho nàng có chút không thể thừa nhận, rốt
cuộc vẫn từng là phu nhân của nhân vật thứ ba quốc gia, cho dù trong
lòng chán ghét cũng không nên nói hiển nhiên như thế, ánh mắt của nàng
đột nhiên trừng lớn, nàng nhìn Tần Mục không chuyển mắt, nàng nhìn thấy
Tần Mụctrên mặt vô cùng lo lắng cùng phẫn nộ, tâm tư đột nhiên biến
chuyển, bộ dáng mảnh mai bất lực vừa rồi biến mất, tóc dài phong tình
vạn chủng rủ xuống vai, giọng sâu kín nói:
- Tần bí thư, Tần bí thư tốt, tâm của anh loạn rồi.
Tần Mục hừ lạnh một tiếng, Duẫn Song Song nữ nhân này thuộc về là loại
rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, năm đó ở vấn đề chợ phiên, Tần Mục áp dụng tư thái hùng hổ dọa người, căn bản không có cho Duẫn Song
Song bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mới có thể khiến chợ phiên có bước phát triển như hôm nay, Tần Mục cũng có mười phần nắm chắc cầm Duẫn Song
Song, khiến cho nàng phối hợp với mình.
Sắc mặt hai người đổi tới đổi lui, chuyện này có mạnh có yếu, nhưng đây
là phòng săn sóc bệnh nhân đặc biệt, lục đục với nhau chẳng được lợi gì, hai người đều tận lực bảo hiểm cho nhược điểm của mình, kỳ vọng có
thể nhanh chóng cầm lấy đối thủ.
- Chuyện này đã hơi buồn cười rồi, tôi và Vân tiểu thư là bạn thân
thiết, anh không phải chồng cô ấy, cũng không phải thân phân của cô ấy,
hình như không có quyền lợi hỏi chuyện của cô ấy nha.
Duẫn Song Song trả lời một cách mỉa mai.
Con mắt Tần Mục như đao lướt qua gương mặt Duẫn Song Song, ngược lại nhìn qua cửa phòng, giọng nó mười phần sát khí:
- Nếu cô nói như vậy thì hiện tại tôi tìm Vân Băng ép cô trả nợ, tôi
đúng là muốn nhìn một chút, bạn tốt như cô đối đãi với cô ấy như vậy,
mấy trăm vạn chỉ nhìn rõ một người, tuy cái giá cao một chút nhưng vẫn
đủ.
Tần Mục không có móc điện thoại, hắn chỉ đưa ra một khả năng, Duẫn Song
Song không ngốc, từ khi thấy Tần Mục đau lòng Vân Băng cũng có thể thấy
được Tần Mục sẽ không làm ra chuyện như vậy, nàng nhún nhún vai, lại
nói:
- Tốt, anh có thể tùy tiện gọi điện thoại, tiền đã tiêu hết, cho dù Vân Băng ép chết tôi cũng không có.
- Nói như vậy cô không cách nào trả tiền rồi.
Tần Mục ôm ngực, một tay vuốt cằm.
Tần Mục lúc này có một ít râu nhỏ, động tác này nhìn qua đầy hương vị
nam nhân, ánh mắt Duẫn Song Song dừng lại, sau đó phát giác có chút thất thố, sau đó bối rối đảo qua nơi khác, giọng của nàng khàn khàn:
- Không có thì không có, chẳng lẽ anh có thể ép buộc tôi sao?
Nói hai câu này sắc mặt Duẫn Song Song hồng hồng.
Tần Mục tập trung tinh thần nhìn qua Duẫn Song Song, khiến nàng hơi xấu hổ, trong không khí có hào khí khó mà hình dung được, khiến cho hai tay Duẫn Song Song giấu dưới chăn nắm chặc lại.
- Đã như vậy, vậy cô cần gì phải làm bộ, có ý kiến gì không có thể tìm
tôi bàn, có đôi khi tôi cảm thấy được, không có gì là không thể hợp tác, mấu chốt là đối tác như thế nào, trình độ đối tác ra sao.
Tần Mục giọng nói phóng rất thấp, nhưng mà âm điệu trầm thấp từ tính.
Duẫn Song Song mờ mịt ngẩng đầu, nhìn qua Tần Mục tươi cười rõ ràng như thế, đột nhiên tỉnh ngộ lại có chút tức giận:
- Thì ra là anh muốn tìm tôi hợp tác, cũng không phải là tôi tìm anh,
tôi đã sớm nhìn thấu anh rồi, Tần Mục Tần chủ nhiệm, anh là người trời
sinh không lợi không dậy sớm, nếu không như thế nào thì làm gì chạy tới
chỗ của tôi, còn tốn kém mang lễ vật!
Nói xong nàng giống như đấu sĩ đắt giá, chống lại ánh mắt khảo cứu của
Tần Mục, Tần Mục tự nhiên cường thế không e dè nhìn qua ánh mắt Duẫn
Song Song.
Ánh mắt hai người dây dưa với nhau, đột nhiên hai người đồng thời cười rộ lên.
Con trai ruột bị người ta đâm, bất cứ người cha nào nghe được tin này có cảm giác như mình cũng bị đâm một cái, lúc trước đối phó Tần Mục, sở dĩ Bách Thanh Dương không quá tình nguyện, bởi vì hắn biết rõ nếu như tìm
Tần Mục báo thù, chỉ cần làm người bị thương là không đủ, trong tay hắn
cũng không đủ tiền vốn, dân không đấu với quan là quy tắc ngầm, nếu như
rơi xuống người của hắn thì hắn đành phải bỏ con của mình qua một bên.