Thanh Quan

Chương 1144: Chương 1144: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm. (7)




Hắn khiếm khuyết chính là tiền vốn náo lớn và cách giải quyết nó, hắn tốn chút tiền từ trong miệng nhân viên công tác tìm hiểu được phòng bệnh của nữ nhân xinh đẹp kia, nhìn thấy Tần Mục đứng trong phòng săn sóc đặc biệt thời gian rất dài, lòng trả thù bị đè nén trong lòng phun trào như núi lửa, lúc trước hắn còn dám hiển nhiên khiêu chiến Tần Mục, hôm nay thì hắn âm thầm may mắn, với hiện tượng dân đấu với quan, hắn không sợ chuyện này càng cáo càng lớn, đến lúc đó hắn mơ hồ phóng xuất tin tức Tần Mục ngoại tình ra ngoài, nhiều lắm thì lưỡng bại câu thương, Bách Thanh Dương hắn cùng lắm liều mạng kéo Tần Mục xuống ngựa, Bách Thanh Dương hắn năm nay năm mươi lăm tuổi, các mặt xã hội gì đó cũng đã gặp qua, dùng hắn đổi lấy quan đồ của Tần Mục thì phi thường giá trị, còn có thể mượn cơ hội này nói chuyện với hậu trường, bồi dưỡng con của mình ngồi vào bảo tọa tiếp quản nguyên vật liệu ở Quảng Châu.

Tần Mục tự nhiên không biết đã có người chuẩn bị làm thối hắn, hắn lên xe sau đó móc điện thoại ra, gọi dãy số của Hà Tinh, Hà Tinh hôm nay cùng đoàn khảo sát Hương Cảng đi tới Quảng Châu bên này khảo sát thị trường, được Quảng Châu nhật báo mời làm người soạn thảo bản thảo riêng, quả nhiên lăn lộn phong sinh thủy khởi.

- Này, Hà Tinh, anh là Tần Mục ah, em công việc bận rộn, cũng không thể cả ngày cứ cắm đầu vào công việc được, buổi tối hôm nay có thời gian không, đi ra ngoài ngồi một chút.

Tần Mục ôn hòa nói ra.

Tần Mục cười lên, Hà Tinh với chuyện này tự tin sâu sắc, nếu muốn Tần Mục chủ động gọi điện thoại cho mình, vậy thì đó có chuyện cầu mình rồi, nếu như đặt lên người của người khác, Hà Tinh xác định vững chắc sẽ vung mặt mo ra, nhưng Tần Mục không giống, gia hỏa này nàng vừa yêu vừa hận, Hà Tinh mím môi, giống như đang dùng sức cắn môi không nói gì, sau đó lại cười nhu hòa, trong miệng mang theo vẻ châm chọc, hỏi:

- Tần bí thư, tiểu nữ tử làm gì treo cao giá như thế, có thể khiến đại quan nhân như anh điện thoại tới.

Nghe Hà Tinh giọng ê ẩm, Tần Mục tươi cười không được tự nhiên, nếu không đụng chuyện, hắn quả thật không muốn liên lạc với Hà Tinh, vốn cho rằng thời gian dài thì cảm tình sẽ thành nhạt, nhưng không có nghĩ đến tiểu nha đầu này dĩ nhiên vẫn bảo trì độc thân, xem ra có ý dong dài với mình, hắn cười khổ, lại nói ra lời trong lòng:

- Hà Tinh ah, em tuổi không còn nhỏ, đúng không!

Hà Tinh không nghĩ tới Tần Mục trực tiếp như vậy, nàng đột nhiên hỗn loạn, quay vòng cây bút trong tay, cũng không biết suy nghĩ cái gì, Tần Mục không nghe nàng nói lời nào cũng không có biện pháp nói thêm gì nữa, đành hẹn địa điểm buổi tối gặp mặt Hà Tinh, sau đó cúp điện thoại.

Hà Tinh một tay cầm điện thoại, một tay mờ mịt dùng bút vẽ loạn cái gì đó, qua một thời gian dài nàng mới chú ý trên giấy chỉ có hai chữ "Tần Mục", lúc này vô cùng bực bội xé nát nó, ném vào trong sọt rác, nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ này cả buổi, đột nhiên giống như lò xo bật lên, lại chạy đến sọt rác cầm lấy tờ giấy lên, lại trải lên bàn và nhìn nó mỉm cười.

Lưu Đại Hữu ngày hôm nay trôi qua rất phiền muộn, toàn bộ thành phố đang náo lớn vì chuyện đả thương người nghiêm trọng, tình tiết vụ án cũng không phức tạp, là người có chút danh tiếng, dựa theo tính tình của hắn đã sớm bắt người giam lại, nhưng mà ý của cấp trên chính là bảo hắn giám thị người này, chờ đợi cá lớn sa lưới.

Lưu Đại Hữu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, bối cảnh của mấy gia hỏa kia hắn đã sờ rõ ràng rồi, bốn bốn sáu sáu gì hắn cũng nói được, căn bản không có chỗ dựa gì cả, cũng không có rễ sâu, nhưng mà ý của cấp trên hắn phải nghe, vạn nhất làm sai thì phụ lòng hắn vất vả bò lên vị trí này rồi, vậy cũng không ngạc nhiên, trong lòng của hắn có phiền muộn, giữa trưa đi ra ngoài uống mấy chén.

Giữa trưa uống rượu tuy lệnh thì nghiêm cấm, nhất là ngành chính trị và pháp luật, nhưng đại bộ phận người cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, lại nói tiếp cũng khéo, Lưu Đại Hữu từ khi đi vào Quảng Châu, giữa trưa nếu uống rượu thì buổi chiều nhất định là xin phép nghỉ, ngày mai hắn ăn cơm trưa xong lảo đảo trở lại phòng làm việc của mình ngủ một giấc, hết lần này tới lần khác bí thư chính trị và pháp luật không biết phát thần kinh gì chạy tới sở cảnh sát thị sát..

Thời điểm Lưu Đại Hữu bị cấp dưới kêu dậy, bí thư chính trị và pháp luật Hướng Xuân Trữ sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn qua Lưu Đại Hữu mắt mông lung lờ mờ thì cười lạnh hai tiếng, sau đó xoay người mang theo người rời đi.

Xong, lần này có thể xong, tay bị người ta cầm, Lưu Đại Hữu mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện, tuy nói cục trưởng cục công an và bí thư chính trị và pháp luật đều là người của thường ủy, nhưng mà bí thư chính trị và pháp luật theo lý thuyết có thể nhúng tay vào công việc của nhân viên, Lưu Đại Hữu hắn dù có vểnh đuôi lên trời thì bí thư chính trị và pháp luật chỉ trừng mắt hắn sẽ co rút đuôi lại.

Lưu Đại Hữu ngay thẳng, nhưng mà ngu xuẩn, bí thư chính trị và pháp luật đột nhiên đột kích, nghĩ như thế nào cũng quỷ dị, tên cục trưởng cục công an vui vẻ khi nhìn thấy Lưu Đại Hữu bị người ta cầm tay, sau đó ủng hộ Lưu Đại Hữu, mà phó cục trưởng đạt thành hữu nghị nhỏ với Tần Mục thì trừng mắt với Lưu Đại Hữu liếc, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó theo cục trưởng đi ra ngoài.

Gài bẫy, đây chính là gài bẫy, Lưu Đại Hữu xem như nhìn ra, có người thấy hắn ngang tàng, trong thời gian công tác uống rượu, nói lớn không lớn, nhưng cũng phải nhìn là người nào bắt, nếu như là người trong cục thì nhiều lắm chỉ răn dạy vài câu, nhưng bí thư chính trị và pháp luật thì nói nặng sẽ cầm Lưu Đại Hữu xuống ngựa, cho dù cục trưởng hay phó cục trưởng chung quy cũng phải cho bí thư chính trị và pháp luật mặt mũi.

Nghĩ vỡ đầu Lưu Đại Hữu cũng không biết mình đắc tội người nào, có thể mang bí thư chính trị và pháp luật đưa tới, nhưng mà Lưu Đại Hữu có người nhiều mưu trí, Trương Thúy trong lòng hiểu lợi hại hơn Lưu Đại Hữu nhiều lần, Lưu Đại Hữu cảm thấy đời này mình làm đúng nhất hai chuyện, một chuyện là kết giao với Tần Mục, một chuyện khác là cưới Trương Thúy.

Trương Thúy đang bận rộn ở khu Phổ Thượng khí thế ngất trời, trong thành phố cũng chú ý đồng chí nữ Trương Thúy này xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, đã thành điển hình, trong thành phố thậm chí hô khẩu hiệu "Học tập Phổ Thượng, học tập Trương Thúy", nàng đường làm quan rộng mở, thành phố Đằng Long và bí thư khu Phổ Thượng tuy chênh lệch như trời và đất, nhưng không ai có thể nhìn ra Phổ Thượng kỳ ngộ còn mạnh hơn Đằng Long cả trăm lần, tại Đằng Long chỉ lên lớp làm cao, nhưng ở Phổ Thượng thì tràn ngập tính không xác định, tổng thể một câu, tại Quảng Châu, Trương Thúy tự tin có thể đi được xa hơn, ngay thời điểm nàng thỏa thê mãn nguyện thì Lưu Đại Hữu điện thoại khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng và Lưu Đại Hữu ai bị động là động toàn thân, Lưu Đại Hữu nếu gặp chuyện không may, trừ khi Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu ly hôn, nếu không chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.