- Em hỏi anh một câu, Hướng bí thư có nói gì thêm không?
Trương Thúy hỏi.
- Không nói thêm cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi, bộ dáng rất tức giận.
Lưu Đại Hữu thành thành thật thật trả lời.
Trương Thúy nhíu mày, bí thư chính trị và pháp luật tự mình đi vào cục
công an, đúng là có chút hấp dẫn chú ý của người ngoài, cũng quá mức một chút, Lưu Đại Hữu giữa trưa uống rượu, xác thực là phạm sai lầm, có
thể lớn có thể nhỏ, nếu nói Hướng Xuân Trữ tự mình đi bắt điển hình,
vậy cũng khoa trương một chút, sau đó Trương Thúy liên tưởng đến Hướng
Xuân Trữ nhắm người khác, mà vợ chồng bọn họ có hậu trường là Tần Mục và thế lực của Phương Chấn Bang bao phủ, Hướng Xuân Trữ biểu hiện là đấu
tranh nội bộ, vậy thì có chút không đặt Phương Chấn Bang vào trong mắt,
nếu như hắn không có tâm tư đấu tranh nội bộ thì đi tới cục công an làm
gì.
Nghĩ tới đây Trương Thúy liên tưởng rất nhiều chuyện, cục trưởng cục
công an vốn nên bị Phương Chấn Bang cầm vào trong tay, có nhân sĩ tin
tức linh thông phát hiện từ khi trưởng cục công an Mạc Tuấn Nghị sau khi lên đời, chơi thủ pháp thái cực, không đắc tội cả Phương bí thư và Quốc chủ tịch, vốn muốn lợi dụng Mạc Tuấn Nghị trong thường ủy kiếm thêm một phiếu, lại thật không ngờ bồi dưỡng ra kẻ hai mặt, Phương Chấn Bang
trong lòng khẳng định không khá giả, đã có nhà máy Tinh Viên ăn mồi,
Phương Chấn Bang tiến vào cương vị trọng yếu ở tỉnh ủy khả năng phi
thường lớn, thời điểm này Phương Chấn Bang tự nhiên cầu ổn làm chủ,
nhưng mà trưởng cục công an lại làm việc không theo thủ pháp, là đang uy hiếp Phương Chấn Bang, chỉ có triệt để nắm giữ người đứng đầu cục công
an trong tay, Phương Chấn Bang muốn Quảng Châu yên ổn như thế nào, Quảng Châu sẽ yên ổn như thế nào.
Huống chi hiện tại Bách Thanh Dương có câu tuyên ngôn kia đã truyền ra,
cho dù Phương Chấn Bang cả ngày ngồi trong phòng uống trà chỉ sợ cũng sẽ có tiểu nhân thông báo cho Phương Chấn Bang, Tần Mục không thể nhìn
được, dựa theo tính tình không ăn thiệt thòi của Tần Mục, nếu không cho
Bách Thanh Dương một chút nhan sắc thì Quảng Châu chỉ sợ sẽ có chút ít
loạn, tới lúc đó trưởng cục công an không làm ra công lao bù đắp sẽ có
người không tiếp nhận được, nếu như truyền vào trong tai tỉnh ủy, ấn
tượng của Phương Chấn Bang trong tỉnh sẽ bị giảm bớt.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Trương Thúy xem như hiểu Hướng Xuân Trữ tới
cục công an làm cái gì rồi, đây là chuẩn bị dùng cục công an bắn tín
hiệu cho Phương Chấn Bang, trưởng cục công an cũng không phải người của
Quốc Thụy Tường, cho nên Quốc Thụy Tường có lẽ không nói cái gì, cộng
thêm Phương Quốc hai người đã có chủ ý, điều động nhân sự trong năm năm
Quốc Thụy Tường sẽ không đụng vào quá nhiều.
Vốn định tìm tật xấu của Mạc Tuấn Nghị, ai ngờ khi tật xấu tìm được hết
lần này tới lần khác phạm tội là Lưu Đại Hữu, cho nên Hướng Xuân Trữ mới có biểu lộ như vậy, cũng không phải vì Lưu Đại Hữu uống rượu mà tức
giận, ngược lại có chút trộm gà không được mà mất nắm gạo, bị người chế giễu xấu hổ.
- Chuyện này hãy tìm Tần bí thư thương lượng một chút a, nếu như anh bị
cầm xuống, trên mặt Tần bí thư sẽ giận, nếu anh không bị cầm xuống, uy
tín mặt mũi của bí thư ban thanh tra kỷ luật sẽ bị đả kích.
Trương Thúy dặn dò Lưu Đại Hữu.
Trong văn phòng xử lý khu khai phát, Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu đang hút
thuốc. Tần Mục bỏ thuốc mấy tháng, hôm nay cầm lên đúng là không quen.
Lưu Đại Hữu mang tin tức tới khiến thần kinh mẫn cảm của Tần Mục xuất
hiện đứt gãy, hắn không ngờ thời điểm mình đang định dụng binh đánh Kế
Đỉnh Thịnh thì Phương Chấn Bang làm ra động tĩnh như vậy.
Rốt cuộc Mạc Tuấn Nghị làm có chút quá đáng. Nếu như Phương Chấn Bang
hùng tâm không mạnh như vậy, thầm nghĩ vào vị trí phó chủ tịch tỉnh, vậy chuyện hai mặt của Hướng Xuân Trữ có thể tha thứ được, nhưng hiện tại
Phương Chấn Bang đang định bước qua một bước trọng yếu trong sự nghiệp
chính trị, hắn không cho phép có bất kỳ nhân tố không ổn định nào. Đây
là phương diện cục công an, bằng mặt không bằng lòng sẽ tạo ảnh hưởng
phức tạp cho hắn, yên ổn của một thành phố mới là chuyện trọng yếu nhất.
Phun khói trắng ra, sương mù bao phủ cả văn phòng, Tần Mục nhìn qua Lưu Đại Hữu, chậm rãi nói:
- Lưu đại ca ah, đoán chừng bây giờ có người cầm anh ra kháng thiên lôi.
Lưu Đại Hữu buồn bực gãi đầu, hắn nhíu mày lại, đứng dậy đi vài vòng trong văn phòng, lúc này mới phiền muộn nói ra:
- Tần bí thư ah, không phải lão Lưu tôi tìm cách trốn tránh, giữa trưa
uống rượu có quá nhiều người, tại sao chỉ có tôi xui xẻo như vậy.
Tần Mục cười rộ lên, cầm giấy bút ghi mấy chữ, sau đó vừa cười vừa nói:
- Lưu đại ca, cẩn thận có thể đi thuyền vạn năm, có đôi khi xảy ra
chuyện là vì vậy, rơi vào trên người của anh, anh có cả trăm cái miệng
cũng không nói rõ ràng được.
Lưu Đại Hữu cũng cười khổ không thôi, Tần Mục không có ý định đứng ra
nói tốt cho Lưu Đại Hữu. Với Tần Mục bao che khuyết điểm mà nói, quyết
định như vậy khiến cho Lưu Đại Hữu có chút ngoài ý muốn. Trương Thúy bảo Lưu Đại Hữu đến tìm Tần Mục thương lượng, cũng là có ý nhờ Tần Mục ra
mặt. Tần Mục lại ẩn tính cự tuyệt, trực tiếp bỏ đi ý niệm trong đầu Lưu
Đại Hữu, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định:
- Tần chủ nhiệm, không phải bí thư chính trị và pháp luật đang định chơi trò gì hay sao?
- Ngàn vạn không nên làm như vậy.
Trong ánh mắt Tần Mục thâm thúy.
- Tôi đoán chừng chuyện cầm anh không phỉa là do người khác quấy phá, mà là bí thư chính trị và pháp luật chơi chiêu giết gà dọa khỉ, giết gà
dọa khỉ, chức quan của anh trốn không thoát rồi. Ngay cả tôi bọn họ cũng dám động, mặt mũi Phương bí thư cũng không cho, đây là muốn bày ra tư
thái tiêu trừ ngôn luận không tốt trong thành phố.
Tần Mục dừng lại, mặc cho Lưu Đại Hữu lo lắng suông.
Trầm mặc thời gian rất lâu, Tần Mục lúc này dần dần vui vẻ. Hắn cười lên càng lúc càng lớn, giống như phát hiện chuyện gì đó vui vẻ lắm, hắn
đứng người lên, đi tới bên người Lưu Đại Hữu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Lưu đại ca, theo Tần Mục tôi đi dạo, chuyện gì cũng thay đổi rất
nhanh. Như vậy đi, đi tới khu khai phát một chút, rời xa vòng tròn bão
tốt trước đi.
Lưu Đại Hữu nở nụ cười khổ, bằng quan hệ của hắn vàTần Mục, Tần Mục rốt
cuộc đã ra tay. Nhưng mà Tần Mục chỉ có thể nhượng xuất vị trí ở khu
phát triển ba tấc đất này mà thôi, về phần trong cục thành phố, Tần Mục
không thể và cũng không muốn nhúng tay.
Tiễn chân Lưu Đại Hữu, Tần Mục lại điện thoại cho Đức gia. Đức gia chính là củ gừng, hắn là người có máu mặt, đám đầu trâu mặt ngựa ở Cửu Giang
lúc này đang bận rộn chuyện nhà máy, không có gây cho Tần Mục nhiễu loạn gì. Nhưng mà đã giải đọc được ý của Phương Chấn Bang, Tần Mục đứng cùng trận tuyến của Phương Chấn Bang thì tự nhiên không thể ra tay đứng
nhìn. Trên mặt quan thì hắn bo bo giữ mình, nhưng mà sau lưng vẫn phải
làm chút chuyện.