Đây là các cán bộ về hưu nương theo chuyện của Kim Bình Quốc tỏ tư thế, báo cho thế nhân họ đã về hưu, vậy người đi thì nợ dứt, nếu trở mặt mọi người đều sẽ rất khó xem.
Điện thoại cục công an thành phố vang dội cả ngày, cuối cùng cục trưởng lại phát hỏa với Lưu Đại Hữu, phi thường nghiêm khắc hỏi là ai gọi Lưu Đại Hữu đi điều tra Kim Bình Quốc. Cục trưởng dùng khẩu khí phi thường bội phục đem hành động quyên tặng từ thiện chí công vô tư của Kim Bình Quốc phóng đại, Kim Bình Quốc nháy mắt từ một thương nhân từ đen chuyển trắng biến thành nhân vật nổi bật. Không có biện pháp, có nhiều lãnh đạo cũ cầu tình cho hắn, không nể mặt nhà sư cũng nể mặt phật tổ, không ai gánh nổi những vị lão nhân gia kia gây sức ép. Hơn nữa dù ngày trước Kim Bình Quốc làm chút chuyện sai, nhưng biết sai lại có thể sửa đổi, còn tích cực dấn thân vào ngành giáo dục từ thiện, điều này khiến cho Châu Nghiễm đạt được thanh danh thật tốt trong cả nước, đây là điều mà có tiền cũng không mua được. Nhân vật điển hình như vậy, chính phủ luôn áp dụng bảo hộ, lúc này đi điều tra Kim Bình Quốc, là thêm phiền hay gây ngột ngạt?
Lưu Đại Hữu bị trách mắng một trận, nhưng trong lòng luôn vui vẻ. Dù là Trương Thúy khi nghe được chuyện này, vẻ mặt cẩn thận dặn Lưu Đại Hữu, thanh niên tên Văn Nhập Hải thủ đoạn đủ chua cay, có thể làm cho Kim Bình Quốc đem một nửa gia sản quyên ra ngoài, không có tâm tư tráng sĩ đứt cổ tay, đập nồi dìm thuyền làm không được. Hơn nữa gần đây chỗ dựa vững chắc của Kim Bình Quốc trong thành ủy không được thế, bằng không hắn làm sao cam tâm lựa chọn như vậy. Nếu không có ô dù, người như hắn nói ngã liền ngã, nếu muốn yên ổn lâu dài trên vị trí, không cần lựa chọn điều gì khác, chỉ cần biết nghe lời là được.
Mà sau khi Tần Mục biết được tin tức này, lập tức mời dự họp trong văn phòng căn cứ thực nghiệm mới thành lập, minh xác tỏ thái độ Kim Bình Quốc là một thương nhân có lương tâm, là một thương nhân mô phạm của xã hội. Lo lắng đến phẩm chất cùng danh dự kinh doanh của hắn, Tần Mục định đem việc xây dựng mảnh đất trống bên Phổ Thượng toàn bộ giao cho công ty kiến trúc của Kim Bình Quốc.
Chính phủ cần chính là mặt mũi, Kim Bình Quốc tặng bánh nóng thật lớn cho chính phủ Châu Nghiễm, tự nhiên không thể để cho hắn thiệt thòi. Mảnh đất trống kia dựa theo khu vực nhà máy hơn vạn người lưu ra tới, chỉ cần làm xong công trình này, gia sản Kim Bình Quốc chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm vài phần. Vì thế Kim Bình Quốc đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Lưu Đại Hữu cùng Văn Nhập Hải, bày tỏ lòng cảm kích tự đáy lòng.
Đương nhiên trong chuyện này thu hoạch lớn nhất vẫn là Văn Nhập Hải, bởi vì năng lực ứng biến cùng trình độ lòng dạ ác độc được Lưu Đại Hữu tán thưởng, nói tốt vài câu về hắn với Lưu Đại Hữu. Lời hay nói ngay trước mặt Tần Mục, Tần Mục cười khoát tay, trêu chọc Lưu Đại Hữu:
- Lưu đại ca, tiểu tử này rốt cục cho anh mê dược gì, có thể làm cho anh mở miệng nói hộ trước mặt tôi đây? Tôi nói anh biết, văn phòng của tôi không phải địa phương bình thường, trù tính chung cho bốn khu khai phát, nếu ra điểm sai sẽ dễ dàng xảy ra sự cố.
Hắn đẩy đưa nói đùa vài câu với Lưu Đại Hữu, liền cầm bản lý lịch của Văn Nhập Hải. Ở trong lòng của hắn có thể dùng người này, hơn nữa có một ít chuyện mẫn cảm có thể giao cho hắn đi làm. Văn Nhập Hải không phải muốn làm trung khuyển cho mình sao, mấy ngày nay ép hắn cũng đã đủ rồi, đã có thể thả ra cắn người.
Ở trong lòng Tần Mục, việc trù tính chung cho bốn khu khai phát thật sự rất loạn, lúc này nên làm ra chút điều chỉnh theo đại xu hướng. Đây là công việc đắc tội với người, Tần Mục chỉ có thể ra lệnh mà không thể tự mình thực hiện, như vậy tác dụng một một đầu chó điên cắn người không nên liền biểu hiện đi ra. Bên cạnh lãnh đạo không nhất định đều là trung thần, một vài phim truyền hình biểu diễn thật khoa trương, kỳ thật bên người lãnh đạo mới là khu vực mà diễn biến đầy đủ nhân sinh bách thái.
Văn Nhập Hải có chút lo lắng lau mồ hôi, hắn đã suy nghĩ hết lòng làm xong hai chuyện, thành tích mọi người đều thấy rõ. Nếu Tần Mục bởi vì biểu hiện tiều tụy của hắn hôm đó mà bỏ qua hắn, vậy chỉ có thể oán trách trời không thuận lòng người.
Ngón tay Tần Mục chậm rãi lướt trên bản lý lịch, cau chặt mày. Trong lòng Văn Nhập Hải treo cao, chỉ sợ thấy Tần Mục lắc đầu.
Nhưng lời sau đó của Tần Mục làm cho hắn chỉ muốn tìm người phát tiết một phen:
- Nhập Hải, Lưu đại ca đã cam đoan giúp anh, chỗ tôi còn chức vụ khoa trưởng khoa sự vụ còn chưa có người, có lòng tin đảm nhiệm hay không?
Đã được rồi sao? Đã được rồi! Văn Nhập Hải dị thường kiên định gật đầu.
Tần Mục ân một tiếng, viết một hàng chữ bên ngoài bản lý lịch của Văn Nhập Hải, sau đó ký tên của mình. Văn Nhập Hải tiếp nhận, nhìn chữ ký phiêu dật của Tần Mục, nhịn không được có cảm giác muốn chảy nước mắt.
- Có chuyện gì nhanh chóng xử lý tốt, chờ sang đầu năm phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào trong công việc.
Tần Mục mang giọng điệu giáo dục nói:
- Nhập Hải, biến cố gia đình không phải lý do, tôi cho anh hai tháng thời gian điều chỉnh.
Văn Nhập Hải a một tiếng, cảm giác được dụng ý của Tần Mục, hắn đang nhắc nhở mình, thủ hạ của hắn chính là binh giỏi, không phải loại người cà lơ phất phơ không lý tưởng.
Văn Nhập Hải được đền bù tâm nguyện, rốt cục nhảy ra khỏi trói buộc của cục cán bộ, bên trong còn có một nguyên nhân khác.
Trong lúc Kim Bình Quốc quyên tặng tài chính cho cục cán bộ về hưu, trong nha môn nước trong này đã lộ ra một bí mật thật lớn. Ở bên chỗ ban kỷ luật thanh tra, có người dùng thư nặc danh đem việc cục trưởng Đỗ Thành Bằng cắt xén tài chính của lãnh đạo về hưu phản ứng lên trên. Tuy rằng thư nặc danh thật khó thể tin, nhưng số liệu liệt kê trong thư thậm chí còn chi tiết đến mức ngày nào tháng nào khoản tiền nào bị giữ lại bao nhiêu. Điều này không thể không làm ban kỷ luật thanh tra xem trọng, bởi vì giờ phút này ánh mắt toàn thành phố đều tập trung vào việc quan tâm chất lượng sinh hoạt của lão cán bộ, có chút người là môn sinh của họ không ngừng nhảy nhót, ở thời điểm này không thể xảy ra chuyện gì khiến cho họ nắm được nhược điểm. Vì vậy ban kỷ luật thanh tra dùng tốc độ nhanh nhất triệu tập Đỗ Thành Bằng đến điều tra, hơn nữa thông qua một ít con đường hiểu được thư nặc danh kia do nhân viên trong cục cán bộ Trương Á cung cấp.
Đối với thẩm vấn của ban kỷ luật thanh tra, Trương Á thú nhận không chút e dè, đồng thời bên ban kỷ luật còn điều tra được bằng chứng của Trương Á có thể tin tưởng, bởi vì Trương Á là con riêng của phó cục trưởng Diêm Bỉnh Khoan, có thể lý giải vì sao nàng có được tài liệu này. Vì vậy bên ban kỷ luật thanh tra muốn đem sự tình khống chế trong phạm vi ảnh hưởng nhỏ nhất, Đỗ Thành Bằng lấy lý do vấn đề tuổi tác mà trực tiếp về hưu, Diêm Bỉnh Khoan bước lên vị trí cục trưởng.