- Lưu đại đội bị quả đào bạc quả táo vàng nhiệt náo đau đầu, không biết đổi thành quả đào vàng quả táo bạc có dễ chịu hơn một chút hay không?
Lưu Đại Hữu lại rít sâu vài hơi thuốc thở dài nói:
- Chỉ sợ phải quay về lô trùng mà tạo.
Quả nhiên Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu mới đến Châu Nghiễm không lâu nên chưa quen thuộc những mối quan hệ rắc rối phức tạp nơi này. Có những lời này của Lưu Đại Hữu là được, Văn Nhập Hải đánh rắn tùy côn, cười giải thích:
- Kỳ thật cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đem bên ngoài quả đào bao tầng vàng, bên ngoài quả táo bao lớp bạc, chẳng lẽ người khác còn nhất định muốn đem quả cây kia đánh nát mà xem?
Lưu Đại Hữu nhất thời lâm vào trầm tư. Cách nói của Văn Nhập Hải cũng là một loại phương án giải quyết. Nhưng làm sao thay đổi tầng da này thật sự rất khó chịu. Đây là do nhân sự không rõ tạo thành, cần có thời gian lắng đọng lại. Hắn nhìn Văn Nhập Hải, chậm rãi gật đầu nói:
- Như vậy đi, tối mai đừng tổ chức tiệc tùng gì. Tần chủ nhiệm bận rộn công tác không thời gian, nếu đã định tiệc rượu không đi thật uổng phí, tôi nghĩ anh đến đi, con người của tôi thích nhất tìm người uống rượu. Trước kia thường xuyên cùng Tần bí thư ở chung một chỗ, nhưng từ khi hắn cai thuốc lá, ai, thật ngượng ngùng đi tìm hắn.
Máy hát vừa mở ra, hai người bắt đầu hữu hảo. Chờ khi Văn Nhập Hải rời khỏi, lý lịch của Lưu Đại Hữu cũng đã bị hắn mò gần hết. Nếu Tần Mục cần một người địa phương làm trung khuyển của hắn, Văn Nhập Hải không ngại tự mình đi làm, chỉ cần có thể xoay người, đem hành động vũ nhục của vợ cũ ném ngược trở lại, hắn không ngại mình phải đảm đương vai trò gì.
Đợi sau khi Văn Nhập Hải quay về nhà, ánh mắt ngây thơ của đứa con làm cho hắn có động lực đối với tương lai, cắn răng thầm thề với con mình, nhất định cho con vượt qua ngày tháng chỉ cần đưa cơm đến há mồm là được.
Sáng sớm hôm sau Văn Nhập Hải đã bị Tần Mục gọi vào trong văn phòng, ném cho hắn một phần văn kiện. Bên trong văn kiện có vài chỗ đã được Tần Mục đánh dấu, đó là những điểm trương mục không rõ ràng. Những tài khoản này đều do chính cục trưởng tự mình nắm bắt, Tần Mục đưa cho mình là có ý tưởng gì? Trong lòng Văn Nhập Hải tràn đầy nghi hoặc, quay về ghế của mình lật xem vô cùng chuyên chú.
Hắn phát hiện những điểm Tần Mục vạch ra đều là những địa phương có vấn đề rất lớn. Tỷ như tiêu phí công quỹ cục cán bộ, mỗi tháng lên tới mấy vạn nguyên, đây quả thật là chuyện khó thấy. Văn Nhập Hải càng xem càng kinh hãi, Tần Mục đánh dấu còn làm ra đánh giá, bên trong có những lời lẽ hết sức sắc bén. Đợi sau khi Văn Nhập Hải xem xong toàn bộ văn kiện, trên trán cùng sau lưng đã thấm mồ hôi, Tần Mục rõ ràng cho mình một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Vốn nghĩ đến chuyện của Lưu Đại Hữu đã là vấn đề khó khăn, ai ngờ chỗ sắc bén nhất lại nằm ở nơi này. Hôm qua mới ám chỉ cho Tần Mục biết trong tay mình có sổ sách, nhưng chuyển qua hôm nay Tần Mục đã trực tiếp đem mũi nhọn nhắm ngay cục trưởng. Chẳng phải Văn Nhập Hải có sổ sách sao? Thứ này không đưa ra ánh sáng thì không gọi là nhược điểm, Tần Mục không cần loại người luồn cúi, nghĩ trong tay có nhược điểm của lãnh đạo liền đắc chí, hắn cần chính là dám đánh dám liều, dám lấy tiền đồ của mình ra phiêu lưu. Trong lòng Văn Nhập Hải hung hăng bị nhéo lên, Tần Mục rõ ràng muốn cho mình đi đối phó cục trưởng, chức cục trưởng cục cán bộ, rơi trong tay người khác còn phiền buồn chán, rốt cục Tần Mục nghĩ như thế nào?
Khối xương cốt cứng rắn này chính mình dù sao cũng phải cắn, đây không phải cho phép lựa chọn, đây là khẳng định phải làm! Văn Nhập Hải liều mạng cắn răng, ngồi trên ghế suy nghĩ cả buổi, rốt cục quyết định, hiện tại chính là trận huyết chiến của mình, đừng nói cục trưởng, dù bảo mình đi qua bên văn phòng mời đầu tư ứng phó, mình cũng phải bất cứ giá nào. Mình căn bản không lo lắng mình có khả năng biến thành súng ống dùng một lần duy nhất, mà bản thân mình cũng nên trực tiếp lựa chọn bỏ quên ý nghĩ kia.
Suốt một ngày Văn Nhập Hải ngồi trên ghế viết viết vẽ vẽ, cho dù Trương Á từng đi qua hai lần nhưng hắn cũng làm như không thấy nàng, khiến cho nàng hưng trí bừng bừng đến tìm lại mất hứng mà quay về.
Đợi đến ngày anh xoay người, anh sẽ cầu hôn với em! Văn Nhập Hải hung hăng siết chặt nắm tay, đem những gì mình tỉ mỉ ghi chép bỏ vào ngăn kéo khóa lại.
Tần Mục chú ý tới Văn Nhập Hải toàn tâm toàn ý, không khỏi mang theo vẻ hài lòng gật đầu.
Đã vào năm 98, nhâm mệnh chính thức của Tần Mục được đưa xuống vào cuối tháng mười hai. Có điều châm chọc chính là văn phòng căn cứ thực nghiệm lại phân phối ở tòa lầu ba tầng ngày trước khu Hoàng Dương cấp cho khu Phổ Thượng mượn dùng, điều này làm Tần Mục chỉ phải bật cười. Biến động nhân sự của hắn thật sự khó lường, rất nhiều người đều không biết rốt cục thân phận Tần Mục thế nào, nhưng trong cán bộ trung tầng Châu Nghiễm, không ai muốn đắc tội hắn.
Mỗi khi đến ngày Tết dương lịch, trong đơn vị đều phi thường bận rộn. Thứ nhất nương ngày Tết dương lịch tăng thêm liên hệ sâu sắc với lãnh đạo, thứ hai sau năm mới khẳng định sẽ có biến động nhân sự, vị trí hài lòng thì lưu lại, không hài lòng phải thay đổi địa phương tốt hơn, những điều này toàn bộ đều nhờ quan hệ đi lại mà đến.
Nhưng năm nay Châu Nghiễm lần đầu tiên trải qua một Tết dương lịch dị thường quạnh quẽ. Bởi vì cuối tháng mười hai, Châu Nghiễm đã xảy ra ba sự kiện khiến quan trường Châu Nghiễm chấn động không nhỏ.
Chuyện thứ nhất, trùm thương nhân Kim Bình Quốc tuyên bố, bởi vì tuổi tác đã cao, hồi tưởng lại những hành động lông bông mình làm thời còn trẻ, cảm giác cuộc sống tồn tại trong xã hội này mình phải giúp đỡ hồi báo xã hội, cho nên mời buổi họp báo, tỏ vẻ đem câu lạc bộ Kim Mã của mình đưa vào phòng đấu giá từ thiện tiến hành đấu giá, toàn bộ tài chính có được sau đấu giá tặng cho bộ môn chính phủ gia tăng điều kiện cùng chất lượng sinh hoạt của lão cán bộ, mặt khác Kim Bình Quốc còn tỏ vẻ, sẽ dồn sức lực vào hoạt động giúp đỡ nhi đồng thất học mà toàn tỉnh đều vô cùng chú ý.
Kim Bình Quốc làm như vậy trực tiếp khiến cho các vị cán bộ về hưu có đào mận đầy thiên hạ gia tăng ấn tượng cực cao.
Lúc này trong Châu Nghiễm lại truyền ra tiếng gió, nói cục công an thành phố muốn điều tra Kim Bình Quốc, chẳng những là Lưu Đại Hữu, toàn bộ quan chức của cục công an thành phố đều bận rộn tối mày tối mặt. Vì sao? Bởi vì những cuộc điện thoại cầu tình liên tục gọi đến, những vị cán bộ về hưu luôn ở nhà, đang rỗi rảnh muốn ngốc người, hiện giờ bỗng nhiên chui ra một thương nhân quan tâm cuộc sống chất lượng sinh hoạt của họ, vì sao không làm cho họ mừng rỡ như điên. Bọn họ tích cực hành động, dùng những mạng lưới quan hệ còn sót lại của mình đến nói cho những người tiếp nhận vị trí ngày xưa của họ, đừng tưởng rằng lão lãnh đạo lui xuống rồi thì người đi trà lạnh, gốc rễ chúng ta vẫn còn, nếu ngồi lên vị trí của chúng ta xong rồi lại phủi mông, kiểm toán tra tham ô, vậy các anh nghĩ lầm rồi.