Khi Tần Nguyệt Sơn cầm lấy tờ fax, hai tay liền run rẩy. Tần Mục châm điếu thuốc, nhìn hắn nói:
- Nguyệt Sơn, thời gian ngắn nhiệm vụ nặng, có lòng tin làm tốt chuyện này hay không?
Biểu tình trên mặt Tần Nguyệt Sơn vừa kích động lại cẩn thận, hắn đứng dậy, châm chước lời nói bảo đảm với Tần Mục. Tần Mục đề bạt hắn không phải chỉ xem hắn thuận mắt hoặc là cùng một họ, chỉ là gấp gáp tăng lên, phải làm ra thành tích. Do thái độ của Tần Mục có thể thấy được, tuyệt đối không chỉ đánh sấm thì xong, hắn còn cần mưa to đổ xuống mảnh đất Phổ Thượng này, xác lập quyền nói chuyện của hắn.
Cho nên nhiệm vụ này Tần Nguyệt Sơn thế nào cũng phải nhận lấy, không có quyền lực lựa chọn, cho nên lập lời bảo đảm xem như đập nồi dìm thuyền.
Đợi sau khi hắn rời khỏi, Tần Mục gật đầu, nói:
- Có lòng hăng hái có quyết đoán, có phong phạm năm đó của tôi.
Ba người đồng thời nở nụ cười, năm đó Tần Mục làm bí thư chi bộ thôn, bất kể chỗ nào cũng dám thống, nếu không có Bạch Quang Lượng, con đường của hắn sẽ thật gập ghềnh.
- Chúc mừng Tần bí thư.
Trương Thúy khẽ cười nói.
Tần Nguyệt Sơn sẽ làm như thế nào, đây không phải chuyện Tần Mục cần quan tâm, chung quy là trong việc chính trị để Trương Thúy đem sự tình quản lý thì tốt hơn. Đảng chính chia lìa, Tần Mục ở trên danh nghĩa nắm bắt công tác đảng, bên thành ủy lại trực tiếp lãnh đạo các khu khai phát, xem trọng các khu, bởi vậy vị trí bí thư đảng ủy mới biến thành phi thường xấu hổ.
Có lẽ chức vị bí thư khu đảng ủy chỉ là dùng mạ vàng, thậm chí Tần Mục ác ý nghĩ thế.
Đúng như lời nói của Tần Mục, thời gian khẩn trương nhiệm vụ lại nặng, trước nửa tháng James đến mỗi phút đều phi thường trọng yếu. Sáng nay Lưu Đại Hữu trực tiếp bày ra thái độ cứng rắn, sẽ làm ba khu khác cảnh giác. Mấy đội thi công gặp tai bay vạ gió, Tần Mục đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn họ bị kháng lôi. Đều là những người chỉ dựa vào sức lực đi kiếm tiền, Tần Mục chướng mắt nhất là loại tình huống này, hơn nữa Lưu Đại Hữu đã nói qua, đều là người thành thật bổn phận, làm việc rất thật tình.
Vừa lúc nhờ vào tình huống hiện tại mà kiểm tra gốc rễ của hai khu khác. Khi Lưu Đại Hữu đem hai phần ba số cư dân gây nháo thả ra, điện thoại của Tần Mục cũng trở nên bận rộn.
Đã thả người của hai khu kia, xem như Tần Mục đã bãi thái độ, hắn không muốn biến thành kẻ địch của hai khu khác, thậm chí trong điện thoại còn mơ hồ lộ ra thái độ hợp tác. Hiện tại khí thế của Tần Mục rất đầy đủ, vừa ban đầu lộ ra thái độ không thỏa hiệp, theo sau lại lặng yên thả người của họ, bên trong lộ ra ý tứ đã thật rõ ràng, Tần Mục chân chính muốn đối phó chính là đám người Ngôn Thừa Binh của khu Hoàng Dương.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai khu đồng thời tỏ thái độ như vậy, chỉ là đánh bài qua loa với Tần Mục. Tần Mục biết mình chỉ mới đến, muốn dung hợp chung một chỗ với nhóm địa đầu xà Châu Nghiễm hắn phải có thái độ khác, tranh thủ thời gian để làm việc. Chỉ cần nửa tháng! Tần Mục cúp điện thoại, âm u nghĩ đến. Nửa tháng thời gian có thể làm gì, không ai biết được, nhưng Tần Mục lại hiểu rõ ràng, chỉ cần có thể cho hắn nửa tháng thời gian thoải mái điều hành, Phổ Thượng nhất định có thể lấy một tư thế hoàn toàn mới xuất hiện trong mắt mỗi người.
Đứng bên cửa sổ trên lầu hai, Tần Mục nhìn mảnh đất hoang vu bên ngoài Phổ Thượng, cùng nhà ở thưa thớt phía nam, trong lòng có chút trầm trọng. Đội thi công đã được thả trở về, lại bắt đầu làm việc, có chút cư dân cách đó không xa chỉ trỏ, vạch ra cái khe này, khu Hoàng Dương rốt cục sẽ dùng đối sách gì đối phó chính mình?
Tần Mục đem hồ sơ nhân sự mở ra, bên trong ghi chép lý lịch của bốn đời bí thư cùng khu trưởng khu Phổ Thượng trước đó, rõ ràng đều có quan hệ sâu xa với thành phố.
Như thế xem ra hai năm qua Phổ Thượng không phát triển cũng có một tầng nguyên nhân sâu hơn, như vậy bước cờ của mình bước đi quả nhiên hung hiểm.
Tới gần giờ tan sở, thư ký của Hình Bảo Bình lại gọi điện thoại tới, mặc dù không tỏ ý đốc xúc nhưng làm cho Tần Mục biết được một sự thật, tin tức James sắp đến đã bị truyền ra trong thường ủy, ba khu khai phát khác cùng năm khu của thành phố đều cố gắng tranh thủ James đến địa bàn của họ tổ chức triển lãm thời trang. Đây là một vấn đề phi thường ác liệt, đã không chỉ còn là bốn khu đấu tranh nội bộ, ngay cả nội thành cũng tham gia vào, cho nên hiện tại Tần Mục đang nằm ở nơi đầu sóng ngọn gió, muốn điệu thấp đã không thể nào, hắn đang gợi lên tầm mắt hỏa lực ở khắp các nơi.
Hình Bảo Bình lại truyền tới ý tứ mượn sức, mặc dù kiểu mượn sức này có cảm giác phi thường yếu ớt, nhưng có Tần hệ sau lưng ủng hộ, Tần Mục tuyệt đối không tham vọng quá đáng có thể dựa vào Hình Bảo Bình là mình có thể đứng vững trong Châu Nghiễm. Mọi mặt ủng hộ mới là điều Tần Mục cần có, trọng lượng của Hình Bảo Bình vẫn chưa đủ. Hắn biết lúc này đi bái phỏng Hình Bảo Bình rất không ổn, Hình Bảo Bình có thể đem hắn biến thành quân cờ để sử dụng, nhưng trước khi Tần Mục làm ra thành tích, phải đi ôm đùi Hình Bảo Bình là chuyện phi thường kiêng kỵ.
Thu thập xong tâm tình, Tần Mục lái xe rời đơn vị đi thẳng về biệt thự. Vốn hắn đã nhờ Lưu Đại Hữu đi mua một bất động sản trong vùng, nhưng một mình hắn ở lại bên kia cảm giác không thoải mái, cho nên sau khi đến Châu Nghiễm hắn vẫn sống chung một chỗ với Vân Băng.
Vân Băng chuẩn bị bữa tối thật phong phú chờ Tần Mục trở về, còn ôn nhu giúp hắn thay dép lê. Điều này làm Tần Mục có chút được sủng ái mà lo sợ, kỳ quái hỏi:
- Hôm nay ngày mấy, vì sao em lại chuẩn bị thịnh soạn như vậy, hai người chúng ta ăn hết được sao?
Vân Băng chỉ cười nháy mắt, không nói rõ nguyên nhân. Trong lòng Tần Mục sinh nghi, lục soát cả nhà vài lần cũng không phát hiện có người nào, đầu đầy mờ mịt ngồi xuống bàn ăn.
- Đang có thai không nên uống rượu, Tần bí thư, em dùng nước trái cây thay rượu mời anh một ly.
Vân Băng bưng ly nước lên, cười híp mắt nói. Dáng tươi cười có vẻ như không bình thường, rốt cục nàng đang muốn làm gì?
Tần Mục lắc đầu, cau mày nói:
- Tiểu Băng, em đang muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói, làm ra bàn ăn lớn như vậy, thật quá mức lãng phí đi.
Nói thì nói như thế, nhưng hắn vẫn giơ chén rượu lên, dù sao nàng đã có con với hắn, chuyện gì cũng chiều theo nàng là được.
Hai người uống một chút, Vân Băng buột miệng cười, lắc đầu nói:
- Anh đó, ở trong quan trường thành thạo, nhưng lại không biết làm sao cự tuyệt phụ nữ. Em thật kỳ quái, vì sao anh lại không thích Doãn tiểu thư đây?
Tần Mục khoát tay, vừa nhắc tới người đàn bà kia hắn liền đau đầu. Vân Băng chỉ nhắc qua, lại rót chén rượu cho Tần Mục. Tần Mục cản động tác của nàng, cười nói:
- Tiểu Băng, em đừng chuốc rượu anh, con người của anh uống rượu xong sẽ không quản được chính mình, em có nhi đồng, không thể mạo hiểm.