Thanh Quan

Chương 914: Chương 914: Không làm một tiếng lôi.




Theo khí thế quái gở truyền đến bên khu Hoàng Dương, Tần Mục phỏng chừng lần này ba khu cùng nhau phát động rất có thể do khu Hoàng Dương liên hợp. Kể từ đó, trong lòng Tần Mục đã có tính toán, phân phó Lưu Đại Hữu sàng chọn, nếu không có liên hệ gì với khu Hoàng Dương, chỉ lấy chút khẩu cung sau đó thả người.

Ánh mắt Trương Thúy sáng lên, viết lại trong vở, thoáng gật nhẹ đầu. Tư tưởng chỉ đạo của Tần Mục đã thật rõ ràng, chỉ đấu tay đôi, không thể cùng cả ba nhà làm kẻ địch.

Kỳ thật đấu tranh với khu Hoàng Dương, bản thân Tần Mục cũng không thích.

Trên quan trường, kiểu đấu khí phách này thật không sáng suốt, khu Hoàng Dương đã bỏ tiền tài, tự nhiên không chịu buông tay với Phổ Thượng, nhưng tài lại không rơi xuống trong tay Tần Mục, Tần Mục đương nhiên không cho bọn hắn mặt mũi, đây làm cho lâm vào vòng luẩn quẩn quái dị, khiến hai bên không thể không đối chọi gay gắt.

Hơn nữa hiện tại Tần Mục vừa mới nhậm chức, ngay trong địa bàn của hắn không ai nhảy ra nhăn mặt với hắn, lại có địa bàn khác nhảy tới đùa giỡn, đây chẳng khác gì tát vào mặt hắn. Cho dù là một tượng đất vừa đến nhậm chức gặp loại chuyện này cũng đã phi thường không cam lòng, huống chi trong máu Tần Mục luôn ẩn chứa tính hiếu chiến, đây là ngạo khí của Tần gia truyền xuống, cũng không cách nào xóa bỏ được.

Đơn giản bố trí kế sách khu sói nuốt hổ, Tần Mục đưa mắt nhìn qua Tần Nguyệt Sơn. Trong tư liệu người này hai mươi chín tuổi, nhưng nhìn bề ngoài hơn ba mươi, giống như một ông cụ non, còn mang kính thật quê mùa, thoạt nhìn phi thường ổn trọng.

Trương Thúy nói hắn có thể nhận được trọng dụng, mà lúc này Tần Mục đang muốn làm việc, nên muốn nói chuyện với hắn. Tần Mục lại đang cần một người xung phong phía trước, không phải người có tư tưởng ổn trọng, trong lòng tính toán một chút, châm điếu thuốc, hòa ái hỏi hắn:

- Nguyệt Sơn, đã đến Châu Nghiễm vài năm rồi?

Tần Nguyệt Sơn nghe cách nói chuyện của Tần Mục thật bình thản, đẩy nhẹ kính mắt, nói mình đã ở Châu Nghiễm năm năm. Tần Mục gật gật đầu, thở ra ngụm khói thuốc, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, chậm rãi hỏi:

- Đối với tiền cảnh Phổ Thượng có ý kiến gì hay không? Cứ viện nói, đang ngồi đều là lãnh đạo của anh, anh phải chuẩn bị ứng phó sát hạch.

Những lời này của Tần Mục có chút không ổn, nếu lão bánh quẩy trên quan trường chắc chắn sẽ không hỏi ra một câu nôn nóng như vậy. Nhưng Tần Nguyệt Sơn vừa mới được đề bạt, Tần Mục cần một thuộc hạ xung phong phía trước, Lưu Đại Hữu mạo hiểm ra mặt một chút là được rồi, chuyện khác hắn không thể tiếp tục tiến tới. Cho nên Tần Nguyệt Sơn có ý nghĩ của riêng mình hay không trực tiếp quan hệ đến bước bố cục tiếp theo của Tần Mục. Có bước cờ của James, Tần Mục có một số việc thật dễ dàng thao tác.

Tần Nguyệt Sơn không trốn tránh ánh mắt chăm chú của Tần Mục, điểm này làm Tần Mục phi thường hài lòng. Vâng vâng dạ dạ co đầu rụt cổ không phải chuyện tốt, biểu hiện của Tần Nguyệt Sơn làm Tần Mục bước đầu nhận định, người thanh niên kia cũng có ý nghĩ của chính mình.

- Tần bí thư, vậy tôi xin nói thẳng.

Tần Nguyệt Sơn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói. Tần Mục đưa ánh mắt cổ vũ, làm sống lưng hắn thoáng đứng thẳng lên.

- Hoàn cảnh địa lý của Phổ Thượng phi thường ưu việt.

Tần Nguyệt Sơn bắt đầu nói, từng bước giảng thuật chuyện xảy ra trong hai năm qua. Tần Mục có thể nhìn ra, ý tưởng của thanh niên này thật có chút nổi bật, ánh mắt nhìn người của Trương Thúy quả nhiên không tầm thường, ban đầu còn ở thôn Tây Sơn, đem hai vợ chồng nàng buộc trên người mình, thật sự cần bao nhiêu dũng khí cùng quyết đoán.

Ngón tay Tần Mục gõ nhẹ lên bàn có tiết tấu, ngưng thần nhìn Tần Nguyệt Sơn. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhau cười, ra vẻ Tần Mục lại có được thêm một nhân tài.

Tần Nguyệt Sơn nói xong, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Tần Mục. Những lời này hắn từng nói qua, nhưng những bí thư cùng khu trưởng tiền nhậm đều gạt sang một bên, căn bản không cho hắn cơ hội phát huy. Hắn thật sợ hãi, sợ lần này Tần Mục chỉ là sấm lớn mưa nhỏ, không có quyết tâm thực hiện đến cuối cùng.

- Như vậy tôi cho anh một sát hạch.

Tần Mục dụi tắt tàn thuốc, hai tay chống lên bàn, từ từ nói:

- Nếu, tôi chỉ nói nếu, hiện tại có một cơ hội, có một nhân vật có chút danh khí trên thế giới, nghĩ muốn ở lại Phổ Thượng chúng ta chừng một tuần, anh sẽ làm như thế nào?

Tần Mục không nói thẳng ra, hiện tại Tần Nguyệt Sơn chưa phải là người của hắn, dù muốn đề bạt nhưng vẫn cần khảo sát.

Ánh mắt Tần Nguyệt Sơn sáng lên, trầm ngâm chốc lát nói:

- Loại tình huống này của Phổ Thượng chúng ta, Tần bí thư, tôi nghĩ tôi sẽ thuyết phục một ít danh nhân Châu Nghiễm cùng chung lĩnh vực với người đó cùng nhau hướng thành ủy tạo áp lực.

Tạo áp lực? Tiểu tử Tần Nguyệt Sơn này cũng dám đem hai chữ kia đặt trên miệng? Không khỏi có chút không ổn trọng. Tần Mục cau mày, ho khan một tiếng không đánh giá. Hắn quay nhìn Trương Thúy khẽ lắc đầu, Tần Nguyệt Sơn vốn không phải là kẻ lỗ mãng, nhưng lại không hiểu rõ ngôn ngữ trong quan trường, vẫn nên rèn luyện thêm mới được.

Ánh mắt Trương Thúy híp lại, nàng xem trọng Tần Nguyệt Sơn, hơn nữa tiến cử cho Tần Mục, nếu Tần Nguyệt Sơn không biết nhìn xa, nàng cũng mất mặt với Tần Mục.

- Đừng nói chuyện tuyệt đối như vậy, anh cẩn thận cách nói chuyện cùng suy nghĩ của mình.

Trương Thúy biết mình nhất định phải nói chuyện, bằng không Tần Mục không có được đáp án hài lòng, bản thân nàng cũng rơi vào tình huống khó xử.

Tần Nguyệt Sơn nhìn ra Tần Mục có chút không vui, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của mình, trong lòng liền hô to không xong, vì sao lại đem cả ý nghĩ trong lòng trước kia nói ra, đây là tối kỵ trên quan trường. Hắn vội vàng giải thích:

- Chúng ta hẳn nên liên hệ với nhân sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực đó cùng nhau hô hào tầm quan trọng cùng có lợi của Phổ Thượng, làm cho những người lãnh đạo nghe được thanh âm chấn hưng của Phổ Thượng. Một khu vực có thể bồi dưỡng ra một truyền kỳ, cơ hội phát triển của Phổ Thượng bày ra trước mắt, có những vị lãnh đạo thành ủy, cùng các ngành nghề ủng hộ, mới có thể giúp cho công tác chúng ta thuận lợi triển khai.

Cách thay đổi ngôn ngữ phía chính phủ, Tần Mục nghe xong giãn mày, dùng ngón tay hư điểm Tần Nguyệt Sơn, biểu tình trên mặt thật bí hiểm. Động tác này vừa là cổ vũ vừa cảnh cáo, ý tưởng là tốt, nhưng nói chuyện phải phi thường thận trọng, nếu loại ngôn luận vừa rồi ở trong trường hợp khác, đời này của Tần Nguyệt Sơn xem như đã xong.

Tần Nguyệt Sơn xem hiểu thủ thế của Tần Mục, mồ hôi liền chảy xuống. Tần Mục hài lòng nở nụ cười, Tần Nguyệt Sơn cũng biết sợ hãi, thủ thế như vậy đã làm hắn hoảng hốt, nói rõ hắn vẫn thật tôn trọng mình.

Trầm ngâm chốc lát, Tần Mục lấy ra tờ fax trong cặp công văn đưa cho Trương Thúy. Trương Thúy xem xong, thở mạnh một hơi dài, đại biểu nỗi kinh ngạc trong lòng, sau đó lại đưa cho Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu lại không có mẫn tuệ cao như vậy, nghi hoặc gãi đầu, muốn trả lại cho Tần Mục, Tần Mục lại chỉ chỉ Tần Nguyệt Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.