Thanh Quan

Chương 414: Chương 414: Bạn bè. (1)




Người này mới nhậm chức chủ tịch huyện đã lập tức bị bắt giam trong cục công an suốt một đêm, còn do cục trưởng cục công an Viên Xuân Bách cơ hồ quỳ lên đem người tiễn ra ngoài. Việc này hiện tại còn chưa bình ổn, thái độ Tần Mục luôn vô cùng khó hiểu, hiện tại còn chọc ra chuyện như vậy, cả bốn công an đều muốn chết.

Tần Mục khẽ cười nói:

- Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy vị Phùng tiểu thư này mưu toan dùng phương thức hợp đồng khiến vị Dương tiểu thư đây phải làm một ít việc trái lương tâm, tôi nghĩ làm như vậy đã vi phạm pháp luật, có phải nên bắt nàng đến phòng thẩm vấn nghiên cứu tìm hiểu một chút? Tôi cùng Dương tiểu thư đều có thể làm nhân chứng.

Phùng tiểu thư vừa nghe mũi nhọn chuyển về hướng mình, lập tức kéo đầu lĩnh lưu manh nũng nịu kêu lên:

- Cửu ca, anh xem…

Người đã ba bốn mươi tuổi còn có thể phát ra thanh âm nũng nịu của thiếu nữ, nhất thời làm Tần Mục nổi da gà.

- Mẹ nó, xem ra không cho tiểu tử này một chút bài học nhìn xem, mày thật không biết mã vương gia có ba con mắt.

Tên lưu manh hét lớn một tiếng, rút một con dao bấm, đi vài bước về phía trước muốn động thủ với Tần Mục.

Nhưng hắn vừa đi tới bên người Nhạc cảnh quan, Nhạc cảnh quan biến sắc vươn tay phải tát tới, theo sát là một cú đá vào chân phải lão Cửu, khiến hắn lảo đảo.

Ánh mắt lão Cửu toát ra ánh lửa, vẻ mặt khó tin kêu lên:

- Lão Nhạc, anh điên rồi! Tôi là lão Cửu!

Nhạc cảnh quan đang muốn tìm cách thay đổi ấn tượng của Tần Mục, lập tức nhìn ba công an khác ra lệnh:

- Ý đồ hành hung hại người, bắt lại!

Còn đang ngẩn người, ba công an bị lời này của Nhạc cảnh quan làm hồi phục lại, lập tức quát lên đem lão Cửu khống chế. Không những gương mặt lão Cửu đầy mờ mịt, ngay mấy người khác cũng vây tới, Phùng tiểu thư thét to:

- Các anh bắt lầm người, bắt lầm người!

Dương Yết bị cảnh tượng này làm mờ mịt, ngồi nơi đó không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Đúng vậy! Toàn bộ bắt lại!

Nhạc cảnh quan lại quát to một tiếng, động thủ còng tay Phùng tiểu thư. Lão Cửu vừa giãy dụa vừa điên cuồng kêu lên:

- Nhạc Bằng Phi, tao xem mày không còn muốn làm đội phó hình trinh nữa, hãy xem Hưng thiếu làm sao thu thập mày!

Nhạc cảnh quan Nhạc Bằng Phi hung hăng đạp hắn một cước, cả giận nói:

- Không há mồm không ai đem anh trở thành câm điếc!

Tần Mục lạnh lùng cười, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói:

- Chúng ta đi.

Không làm ra chỉ thị gì, hắn trực tiếp mang theo Cừu Tiểu Bằng cùng Dương Yết rời đi.

Nhạc cảnh quan nhìn Tần Mục đi ra, thở dài nói:

- Lão Cửu, anh là vương bát đản, hại khổ tôi rồi!

Tần Mục làm như chưa từng phát sinh chuyện gì rời khỏi tiệm kem, hướng cửa hàng bên cạnh đi tới.

Vừa rồi đoàn người vây xem đã tan, cửa hàng cũng đã bị đóng lại. Tần Mục đi tới gần nhìn xem, ngoài cửa đã bị dán giấy niêm phong, quay đầu nhìn Cừu Tiểu Bằng nói:

- Cậu đến cục công thương, để đám người kia qua xem xem, tôi ở đây chờ.

Cừu Tiểu Bằng rời đi, trong lòng có chút mơ hồ. Tần Mục rõ ràng là muốn truy cứu việc này, giúp mình ra khẩu ác khí, hắn cân nhắc làm sao đi qua cục công thương tiếp tục giả vờ uất ức.

Dương Yết nghe Tần Mục nói chuyện chẳng khác gì một đại nhân vật, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình kinh hoảng mà nghi hoặc, nhìn Tần Mục nhỏ giọng nói:

- Tần lão bản, ngài đây là…

Tần Mục mỉm cười không nói gì, Nhạc cảnh quan cùng ba công an đã mang theo nhóm người Cửu ca đi ra ngoài. Họ mang còng tay không đủ, nhưng mấy tên du côn cũng không dám gây sức ép, ngoan ngoãn theo họ đi lên xe.

Nhạc cảnh quan nhìn thấy lực chú ý của Tần Mục dời qua bên đây, âm thầm kêu khổ một tiếng, nhưng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng chạy tới hội báo:

- Tần chủ tịch, người đã bắt xong.

Tần chủ tịch! Dương Yết vừa nghe liền hiểu được, ngay cả những người bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng rối loạn. Không quan tâm vị này là chính hay phó chủ tịch, dù sao chức vị bày biện rõ ràng nơi này, một lời nói đủ đè chết bọn hắn. Sắc mặt đám người Cửu ca cùng Phùng tiểu thư trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Tần Mục bị người vạch rõ thân phận, cũng không thèm để ý, gật đầu nói:

- Các anh còn có công tác phải làm, đi nhanh lên.

Nói xong lại ra dấu bằng mắt cho Dương Yết, chậm rãi đi dọc theo con phố. Dương Yết liếc mắt nhìn Nhạc cảnh quan, lại nhìn nhìn Phùng tiểu thư, khoác túi xách lên vai chạy chậm đuổi theo Tần Mục.

Trên trán Nhạc cảnh quan chảy ra mồ hôi lạnh, Tần Mục lại không cho chỉ thị, còn muốn họ rời đi, nói rõ chuyện này hắn muốn đích thân xử lý. Hắn lau mồ hôi lạnh quay về, Cửu ca còn kêu lên:

- Lão Nhạc, lão Nhạc, con mẹ nó tôi không biết đó là chủ tịch huyện gì ah.

Nhạc Bằng Phi đi qua túm cổ áo Cửu ca, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão Cửu, đừng trách tôi không trượng nghĩa, việc hôm nay anh xem như xong rồi.

Dứt lời gọi mọi người lên xe. Hắn tự mình lái xe mang theo Cửu ca cùng Phùng tiểu thư đi trước.

Dương Yết nghe thanh âm máy xe phát động phía sau, trong lòng xoay chuyển, rốt cục miễn cưỡng cười hỏi Tần Mục:

- Tôi nghe bọn hắn gọi anh…gọi anh là Tần chủ tịch?

Tần Mục mỉm cười, không trả lời, tiếp tục đem lực chú ý đặt ở việc xây dựng con phố hoàng kim.

Không thể phủ nhận con đường này xây dựng rất có quan niệm tiêu phí hiện đại. Cả con đường đều dùng gạch trải thành chỉnh tề, vài bước sẽ có băng ghế cho khách nghỉ ngơi. Từng ngã tư giao xoa lại có các pho tượng đủ loại hình thái trưng bày cố định, cho dù làm hạng mục du lịch phong cảnh cũng có thể thao tác được.

Ở bên cạnh có tòa lầu màu trắng ba tầng, còn có chút phong cách kiến trúc đỉnh nhọn của Châu Âu, hương vị ngoại quốc đều có đủ. Nếu trong huyện bỏ chút công phu tuyên truyền xuống, không khó trở thành một khu mua sắm dấu hiệu của thành phố Đằng Long.

Dương Yết đi theo phía sau Tần Mục, nhìn thấy Tần Mục chỉ lo quan sát, làm như không nghe thấy lời nói của nàng, chỉ đành âm thầm sinh oi bức. Nội tâm của nàng kỳ thật đã thừa nhận Tần Mục là một chủ tịch huyện, nhưng nếu muốn nàng thừa nhận một thanh niên còn trẻ tuổi như vậy đã là người chưởng quản dân sinh, xây dựng kinh tế của một huyện, tận sâu trong cảm giác làm nàng cảm thấy thật buồn cười.

Hai người chậm rãi đi tới cuối đường, Tần Mục xoay người nhìn Dương Yết mỉm cười, khiến trong lòng nàng nhảy loạn, chỉ nghe Tần Mục chậm rãi hỏi:

- Dương tiểu thư, cô còn có nghi vấn gì?

Đoạn đường này đi tới, trong lòng Dương Yết như sóng gió ba đào, giờ phút này nghe Tần Mục hỏi như vậy liền gật đầu nói:

- Tôi chỉ muốn hỏi một chút, năm nay anh bao nhiêu tuổi vậy?

Tần Mục không tưởng được một cô gái có phong thái như nàng lại hỏi một câu ngây thơ như vậy, không khỏi cười nói:

- Vĩnh viễn đừng xem sự tình quá đơn giản. Dương tiểu thư, chúng ta chia tay tại đây đi, tối mai tôi thật chờ mong buổi biểu diễn phấn khích của cô.

Những lời này cũng tương đương như lời thừa nhận thân phận, khiến Dương Yết đưa tay che miệng, phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.