Tần Mục biết hắn gọi điện thoại cho Quý Chí Cương, loại tin tức này cũng không phải Tần Mục không thể tra xét ra, nhưng Vạn Yến tập đoàn hiện tại chính là xí nghiệp hạng nhất hạng nhì ở tỉnh Bắc Liêu, Quý Chí Cương quen biết rộng rãi, nói không chuẩn còn có thể từ trong miệng hắn nghe được tin tức nho nhỏ, vì vậy Tần Mục cũng không ngăn cản.
Phùng tiểu thư nhăn mày, cân nhắc trong Đằng Long còn có người nào được xưng là “Cương ca”, nghĩ mãi không có, cũng lơ đễnh, bĩu môi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Quý Chí Cương vừa nói cho Cừu Tiểu Bằng nghe tin tức mình biết trong điện thoại. Tần Mục điều nhiệm đến huyện Thanh Thao, hắn là quân cờ của Tần Mục trên thương trường, đương nhiên tìm hiểu đủ tin tức đồn đãi ở trong huyện Thanh Thao, Tần Mục nếu không cần dùng thì thôi, khi cần đến hắn nhất định sẽ cung cấp manh mối.
Cừu Tiểu Bằng vừa nghe vừa gật đầu, sau khi cúp điện thoại nhỏ giọng nói với Tần Mục:
- Triệu Gia Hưng, con trai của cục trưởng cục giao thông.
Ánh mắt Tần Mục híp lại, vị công tử gia kia hắn cũng đã nghe qua, nghĩ tới thân ảnh bà cụ đơn độc quỳ gối trên đường, trong lòng chợt căng thẳng, chậm rãi nói:
- Có một số việc, nên hoàn trả.
Cừu Tiểu Bằng biết Tần Mục sẽ không dễ dàng nói ra lời này, nhưng nếu đã nói ra xem như đã hạ quyết tâm, phỏng chừng Tần Mục tính toán hạ thủ đoạn trên người Triệu Gia Hưng, làm cho quan trường huyện Thanh Thao nhận thức rõ về hắn.
Còn đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới thanh âm tiếng còi xe kêu vang. Tần Mục gật gật đầu, cười nói:
- Con đường hoàng kim là đường dành riêng cho người đi bộ, không ngờ còn có người làm trái với quy định này, thật đúng là để cho tôi mở rộng tầm mắt đâu.
Phùng tiểu thư ở bên cạnh cười nhạo:
- Hưng thiếu là ai, con đường hoàng kim này do hắn khai phát, ở trong này hắn định đoạt.
Tần Mục nở nụ cười, nụ cười phi thường vui vẻ. Từ trong giọng nói của Phùng tiểu thư rõ ràng nghe ra được thế lực của Triệu Gia Hưng ở đây, dùng từ bọn rắn độc hình dung cũng không quá lời, thậm chí còn có thể xưng là đầu rắn.
Vài thanh âm tiếng phanh xe vang lên, cửa tiệm kem bị người “bang” một tiếng mạnh mẽ đẩy ra, theo sát là tiếng hô ồn ào:
- Phùng tiểu thư, Hưng thiếu đã nói, ai dám động tới nữ nhân của hắn hôm nay sẽ cho thấy máu.
Tần Mục không cần quay đầu lại đã biết người kia là lưu manh thủ hạ của Triệu Gia Hưng. Theo sau có mười mấy người tiến vào, ánh mắt Cừu Tiểu Bằng sắc bén liền nói với Tần Mục:
- Còn có người mặc đồng phục.
Phạm vi cửa hàng không lớn, tên lưu manh cầm đầu nghe được lời nói của Cừu Tiểu Bằng, ha ha cười nói:
- Hiểu được là tốt rồi.
Trong tiệm chỉ có vài người, bóng lưng Dương Yết thướt tha uyển chuyển, hắn tự nhiên biết người ngồi ở bàn này chính là quá giang long mà Phùng tiểu thư đã nói dám đoạt nữ nhân của Hưng thiếu.
Hắn đi tới bên cạnh bàn của Tần Mục, vung bàn tay “ba” một tiếng vỗ mạnh lên bàn, chỉ vào Cừu Tiểu Bằng nói:
- Biết thức thời thì lập tức cút nhanh lên, không thức thời sẽ bắt mày vào cục công an, cho mày ăn cơm tù vài ngày.
Phùng tiểu thư đứng bên cạnh hắn, nhìn Dương Yết khuyên nhủ:
- Dương tiểu thư, tôi chỉ vì tốt cho cô, có một câu của Hưng thiếu cô muốn nổi danh muốn giàu có ở trong Đằng Long đều dư sức, có ai không nể mặt cô đâu, muốn không hồng cũng khó khăn.
Dương Yết cúi thấp đầu, làm nghệ sĩ nàng sợ nhất là đụng phải lưu manh có thủ đoạn có thế lực như bây giờ. Cừu Tiểu Bằng biết Tần Mục muốn mượn cơ hội hành sự, liền châm điếu thuốc dựa lưng sau ghế, nói:
- Khẩu khí còn lớn ah, cục công an đồn công an đều là nhà của anh mở ra, nói nhốt người liền nhốt người sao?
Tần Mục cười lắc đầu, trải qua thêm nửa năm lịch lãm, Cừu Tiểu Bằng càng thêm thông minh lanh lợi, rõ ràng đoán được tâm tư của mình muốn đem chuyện này làm lớn, nếu không chỉ cần hắn tỏ rõ thân phận là xong, cần gì bày ra bộ dạng như thế.
- Nhé a, khẩu khí vẫn còn lớn.
Trên mặt tên kia lóe lên vẻ hung ác, chỉ vào Dương Yết quay đầu nhìn ba bốn người mặc đồng phục nói:
- Các vị đại ca, người này chính là nghệ sĩ mà Phùng tiểu thư ký hợp đồng, hiện tại bị hai người kia hiếp bức, mời các anh chủ trì công đạo.
Khi nói câu này ra vẻ nho nhã, cũng không biết là học với ai.
Phùng tiểu thư ở bên cạnh cũng chen miệng nói:
- Không sai, tôi có thể làm chứng.
Một gã công an đi tới nhìn Cừu Tiểu Bằng làm ra vẻ chính nghĩa nói:
- Tiên sinh, hiện tại có người khiếu cáo các anh phi pháp hiếp bức Dương tiểu thư tiến hành sinh ý da thịt, xin theo chúng tôi đi một chuyến đi.
Cừu Tiểu Bằng đứng dậy, phản bác nói:
- Hiện tại tôi khiếu cáo bọn hắn tiến hành đe dọa tôi, đem bọn hắn cùng mang đi đi.
Nói xong đưa tay chỉ chỉ đám lưu manh.
Ánh mắt Dương Yết lộ ra biểu tình hoảng sợ, cho dù thế lực của Cừu Tiểu Bằng có lớn, cũng không nên theo chân bọn hắn đối kháng. Nếu bọn hắn đi cùng, nói rõ có quan hệ, nếu khiến bọn hắn nổi giận chỉ sợ không có kết quả tốt.
Cừu Tiểu Bằng lộ ra bộ dạng lưu manh, bốn công an đều nở nụ cười. Tên kia đỏ bừng mặt, nhìn Cừu Tiểu Bằng hung tợn nói:
- Tiểu tử, mày nhất định phải phóng chút máu mới chịu phục có phải hay không?
Gã công an khuyên nhủ:
- Lão Cửu, được rồi, để huynh đệ này đào ít tiền giải thích là được thôi.
Tần Mục ở một bên càng nghe càng khó chịu, lạnh lùng cười nói:
- Quan uy thật lớn, giải hòa cũng rất có giá!
Hắn vừa nói lập tức đem không khí thoáng hòa hoãn đẩy lên đối chọi gay gắt, tên kia lập tức kêu lên:
- Nhé, nơi này còn cất giấu một tôn đại thần đâu. Đũng quần nhà ai không cài tốt, đem mày lộ ra đây?
Những lời này mang theo tính vũ nhục thật lớn, trên mặt Tần Mục lộ ra tia sát khí, gật đầu nói:
- Tốt lắm, tốt lắm!
Nói xong chậm rãi đứng dậy, đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn lại nói với mấy gã công an:
- Bây giờ nên làm gì, các vị có phải đã biết hay không?
Vừa rồi Cừu Tiểu Bằng luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, Tần Mục lại luôn nhìn ra bên ngoài, không ai thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Giờ phút này hắn đứng lên, trên gương mặt thanh tú hiện lên sát khí lạnh băng, ánh mắt sau kính màu trà như một lưỡi dao sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm gã công an cầm đầu.
- Vênh váo thật lớn, dám nói chuyện như vậy với Nhạc cảnh quan!
Tên lưu manh cười ha hả, mấy tên côn đồ khác cũng ồn ào.
Phùng tiểu thư đem cánh tay tựa lên vai tên lưu manh, trong lời nói có gai:
- Cửu ca, anh nói vì sao con ngựa này còn không học khôn đây?
Mấy tên lưu manh hi hi ha ha, nhưng lại không nhìn thấy không những sắc mặt Nhạc cảnh quan đột nhiên từ cười híp mắt biến thành đôi môi run run xanh mét, dù là ba người khác cũng giống như bị rắn độc cắn một cái, thần tình thật khó xem.
Tần Mục mới đến huyện Thanh Thao hai ba ngày, nếu nói là cán bộ cơ sở còn chưa gặp qua Tần Mục, không biết được mặt mũi hắn thì còn chấp nhận được, nhưng từ trên xuống dưới trong cục công an đều biết rõ hắn.