Thanh Quan

Chương 412: Chương 412: Tiềm quy tắc trong giới giải trí. (2)




Dương Yết là ngôi sao ca nhạc mà Tần Mục thích nhất, hiện tại hắn đã là nhân vật số hai của huyện Thanh Thao, đương nhiên sẽ không để Dương Yết phải dấn thân vào trong hố lửa, vì vậy đưa mắt quan sát, một khi chính Dương Yết lộ ra biểu tình do dự, hắn cũng không cần phải xen tay vào việc này. Dù sao mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống cho chính mình, Tần Mục cũng không phải là chúa cứu thế.

Sắc mặt Dương Yết nhất thời trắng xuống, cắn chặt môi, kiên định nói:

- Phùng tiểu thư, số tiền kia tôi không lấy, tôi còn chưa nghèo tới loại tình trạng này.

Tần Mục gật gật đầu, xem ra Dương Yết vẫn đáng giá cho mình trợ giúp. Đúng lúc này Cừu Tiểu Bằng nổi giận đùng đùng đi vào, đem cặp công văn trong tay ném lên bàn, tức giận nói:

- Tần ca, thật tức chết tôi.

Tần Mục mỉm cười, để Cừu Tiểu Bằng bình tĩnh lại, quay đầu nói với Dương Yết:

- Dương tiểu thư, tôi muốn mời cô ăn một ly kem được chứ, không biết có được vinh hạnh hay không. Chỉ một lần, năm mươi vạn.

Sắc mặt Dương Yết càng trắng bệch, nàng biết Tần Mục có tiền, cũng biết Tần Mục nghe được hai người nói chuyện, nhưng không nghĩ đến cả Tần Mục cũng đem nàng xem thành loại người này.

Người phụ nữ khinh miệt liếc xéo Tần Mục, châm chọc nói:

- Năm mươi vạn nhân dân tệ, không phải tiền âm phủ, anh nghĩ anh nói ra thì thôi sao?

- Ai, cô nói chuyện kiểu gì vậy.

Cừu Tiểu Bằng vốn đang nghẹn một bụng tức giận, vừa nghe Phùng tiểu thư nói như thế lập tức vỗ bàn đứng bật lên. Trong tiệm kem chỉ có bốn người bọn họ, cũng không cần sợ hãi làm ảnh hưởng tới hình tượng.

Phùng tiểu thư lấy ra di động, xem ra cũng có chút tiền nhàn rỗi, bấm dãy số, sau đó nũng nịu nói vào điện thoại:

- Hưng thiếu, có mấy người muốn cướp mua bán của ngài, ngài xem nên làm sao bây giờ?

Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng đưa mắt nhìn nhau, Phùng tiểu thư này còn có chiêu thức ấy? Chỉ vài câu xung đột đã gọi điện thoại kêu người? Tần Mục lờ mờ hồi ức lại chuyện kiếp trước, khi đó một lời nói không hợp đã lập tức liên lạc huynh đệ, hắn không khỏi cười nói:

- Tiểu Bằng ah, thật là thú vị!

Cừu Tiểu Bằng không rõ Tần Mục nói vậy là có ý gì, nhưng cảm giác trong lòng có chút không yên. Chỉ mới vài ngày thôi, chủ tịch huyện lại bị uy hiếp, nói ra ngoài thật sự vô cùng mất mặt.

- Tần ca, hãy để tôi gọi thêm vài người bên huyện Lan Trữ tới đây?

Cừu Tiểu Bằng nhỏ giọng nói.

- Cậu nha, đi theo tôi thời gian dài như vậy đừng làm mất mặt.

Tần Mục lắc đầu, híp mắt quan sát bộ dạng phát tao của Phùng tiểu thư, không khỏi có chút nôn mửa.

- Chúng tôi đang ở một tiệm kem tại phố hoàng kim, Hưng thiếu, khi nào ngài tới đây?

Phùng tiểu thư tiếp tục dùng thanh âm nũng nịu nói xong, lại dùng khóe mắt liếc hai người Tần Mục.

Tần Mục nhìn Dương Yết vẫy tay, bản thân ngồi nhích sang vị trí bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, nếu Dương Yết không muốn cùng Phùng tiểu thư thông đồng làm bậy, phải nhanh chóng đi qua, như vậy hắn có khả năng giúp đỡ nàng.

Dương Yết cắn môi, nhìn dáng vẻ Phùng tiểu thư đắc ý đặt điện thoại lên bàn, liền giải thích:

- Phùng tiểu thư, yêu cầu của cô tôi thật sự làm không được, thật xin lỗi.

Nói xong cũng không đợi Phùng tiểu thư lên tiếng, liền cầm túi xanh chạy tới ngồi bên cạnh Tần Mục.

Tần Mục cười nói:

- Mặc dù là năm mươi vạn, nhưng cũng không thể cho cô, số tiền này là tiền bồi dưỡng cô đi, tôi cũng muốn làm giải trí.

Ánh mắt Dương Yết sáng lên, đang định nói chuyện, Phùng tiểu thư khoanh tay trước ngực khinh thường nói:

- Là nhà công ty nào, nói ra nghe một chút, tỉnh Bắc Liêu còn chưa có nhà nào dám gọi nhịp với chúng tôi.

Tần Mục cười không nói gì thêm, quay đầu hỏi Cừu Tiểu Bằng chuyện người phụ nữ trung niên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải gióng trống khua chiêng như thế. Phùng tiểu thư thấy Tần Mục không thèm để ý tới lời của mình, đem bà ta xem như vô hình, há mồm muốn mắng nhưng nghĩ lại vẫn khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn ba người Tần Mục chờ đợi viện binh của mình.

- Tần ca, vừa rồi tôi hỏi thăm một chút, việc này thật sự làm người ta khó chịu.

Cừu Tiểu Bằng vừa ăn kem vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tần Mục nghe qua.

Nguyên lai khi khu phố hoàng kim chưa khai phát, nơi này từng là một mảnh đất dân cư. Vì hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, người khai phát đồng ý cấp cho dân chúng nơi này lời hứa, đợi sau khi phố hoàng kim được xây dựng hoàn thành, mỗi gia đình sẽ có được một gian mặt tiền làm bồi thường. Nếu như muốn đem cho thuê, sẽ đạt được chính sách ưu đãi miễn trừ tiền thuê nhà ba năm.

Tần Mục nghe tới đó gật đầu nói:

- Chính sách này tốt lắm, thật hợp lòng dân, xem ra người lãnh đạo huyện Thanh Thao vẫn có ánh mắt phát triển.

Dương Yết nghe giọng điệu làm ra vẻ của Tần Mục, bộ tịch như chỉ điểm giang sơn, tạm thời thả lòng nỗi lo lắng trong lòng, khẽ cười một tiếng chậm rãi nói:

- Anh xem anh, mới bao nhiêu tuổi nói chuyện chẳng khác gì ông cụ bốn năm mươi.

Cừu Tiểu Bằng tiếp lời:

- Nếu được như vậy là tốt rồi, vấn đề là ở nơi này.

Nói xong hắn lại ăn muỗng kem, căm giận nói:

- Tiểu tử đó ra tay thật độc, đến hiện tại ngực còn đau.

Tần Mục khoát tay ý bảo hắn tạm thời nén giận, đem chính sự nói cho xong tính sau.

Phùng tiểu thư ở bên cạnh nghe, trên mặt luôn lộ vẻ khinh thường. Nghe tới cuối cùng cảm thấy không thú vị, đưa tay xem đồng hồ, cũng không chú ý ly kem đã tan chảy.

Cừu Tiểu Bằng nói đến phần sau, có chút căm phẫn. Nguyên lai khi cư dân nơi này có được cửa hàng, quyền sở hữu cũng không thuộc về họ mà là bị người khai phát hứa hẹn cho sử dụng miễn phí năm mươi năm, đây rõ ràng là có hành vi lừa gạt cư dân. Nhưng Tần Mục biết đây cũng là một loại quy định của quốc gia, cũng không quá mức để trong lòng.

Cừu Tiểu Bằng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Mục, không biết nên nói tiếp hay dừng lại, ăn muỗng kem, ngồi một chỗ bực tức. Tần Mục hỏi:

- Vậy xong rồi? Vì sao không nói tiếp, tại sao lại đánh nhau?

Cừu Tiểu Bằng thở dốc một hơi, môi mấp máy tiếp tục nói:

- Cửa hàng mở ra chưa được mấy năm, người đầu tư bắt đầu đòi thu tiền thuê nhà.

Tần Mục nhíu mày, nói:

- Ah, đó đúng là một vấn đề.

Nói xong cũng không tiếp tục phát biểu ý kiến, nhìn dãy cửa hàng ngoài cửa sổ, dưới kinh tế thị trường, luôn luôn sẽ có những chuyện không hợp lý, điều này phải cần có quan viên địa phương biết chừng mực, vừa không thể đánh tan sự tích cực của người đầu tư, vừa phải giữ gìn quyền lợi cho nhân dân, còn phải tích góp chiến tích trong khe hẹp này, thật sự là một chuyện khó khăn.

Cừu Tiểu Bằng thấy Tần Mục không hỏi thêm, không nói tiếp, nhu nhu ngực tiếp tục ăn kem, có thể thấy được hắn vẫn còn bực tức vì bị người xô đẩy.

Lúc này Phùng tiểu thư hừ một tiếng, chen miệng nói:

- Xem như số anh gặp may, khu vực này đều do Hưng thiếu khai phát, muốn gọi nhịp với hắn xem hắn có chỉnh chết anh hay không.

Cừu Tiểu Bằng vừa nghe, cơn tức lại nổi lên, lập tức lấy di động gọi đi:

- Cương ca, con đường hoàng kim ở huyện Thanh Thao là do ai khai phát, khí thế lại lớn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.