Thanh Quan

Chương 250: Chương 250: Bánh ít đi, bánh quy lại. (2)​




- Chẳng khác gì ông cụ non, không vui chút nào, mẹ nói cho con nghe nha, con có biết hai người vợ của con đang làm gì không?

Trong giọng nói của Ông Văn Hoa mang theo chút vắng vẻ, đứa con từ nhỏ không ở chung với bà, loại cảm tình mẹ con thân thiết chỉ phải áp lực thêm vài năm lưu cho đời tiếp theo mà thôi.

- Xa như vậy, con không có thiên lý nhãn cũng không thể đoán ra đâu.

Tần Mục châm điếu thuốc, trước mắt xuất hiện hình ảnh hai tiểu mỹ nữ sinh hoạt dưới cây thước dạy học của một lão mỹ nữ thật thê thảm.

- Hì hì, nói cho con biết, hai người vợ của con thật đúng là thiên tài ah.

Không để ý tới thanh âm kháng nghị của Tần Mục, Ông Văn Hoa tiếp tục nói:

- Mấy ngày nay hai nàng đang gây họa trong thị trường chứng khoán Nhật Bản đâu, đã làm các chuyên gia bên Wall Street bị chấn trụ.

Tần Mục bật cười, không khỏi nói:

- Mẹ, hai nàng đi theo mẹ đều học xấu, mẹ xây dựng quỹ đầu tư từ lúc nào vậy?

- Trí nhớ của con thật kém, lần trước không phải mẹ đã nói với con sao?

Ông Văn Hoa thở phì phì nói:

- Chẳng lẽ con không đem lời của mẹ để trong lòng đi, chờ xem, chờ tới khi nào con kết hôn, xem mẹ có mang theo ba người vợ của con đến đại náo hôn lễ hay không.

Tần Mục tuôn mồ hôi lạnh, làm mẹ uy hiếp nhi đồng, còn giúp con trai nuôi dưỡng ba nhân tình bên ngoài, thật sự là vô cùng mới mẻ.

Tần Mục liền cầu xin tha thứ, hai mẹ con trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại. Tần Mục cầm điếu thuốc, trong lòng có chút vắng vẻ, liền cầm cặp công văn đi ra ngoài.

Bầu trời tháng chín vẫn còn có chút nóng nực, nhưng tới tháng mười thời tiết Bắc Liêu sẽ đột nhiên mát mẻ trở lại. Huyện Lan Trữ xây dựng rất có kế hoạch, những con đường được xây rõ ràng phương hướng vô cùng, kiến trúc nhà lầu ở những con đường chính đều được trong huyện quy hoạch thống nhất, thấy thế nào cũng lộ ra một cỗ thật đại khí.

Tần Mục mặc bộ áo Tôn Trung Sơn đi trong dòng người có cảm giác khác lạ. Người trong nước nhất là tỉnh Bắc Liêu rất biết thời trang, cũng rất biết tiêu tiền, chỉ cần là hình thức gì lưu hành luôn được các cô gái tỉnh Bắc Liêu theo thời đại trước tiên, bất kể là kiểu nam hay nữ đều đi trước thủy triều.

Quả nhiên, Tần Mục mới đi qua một con đường, chợt nghe bên cạnh có hai cô gái dùng khẩu âm Bắc Liêu nói:

- Nhìn xem, người thật không sai, nhưng quần áo trên người thật quê mùa.

- Đúng vậy, trong nhà nhất định là nghèo nàn, lấy bộ đồ của người già mặc gạt người thôi, ông cụ non.

Tần Mục không khỏi cười khổ, còn trẻ như vậy đã bị người gọi là ông cụ non, trong lòng quả thật khó chịu. Đúng lúc này di động của hắn chợt vang lên, vừa cầm ra liền nghe được hai cô gái kia kinh hô.

Không để ý tới lời nghị luận của hai nàng, Tần Mục đón nghe, bên trong truyền ra tiếng cười của Cận Thương Giang. Nguyên lai trên thành phố vừa mời dự họp buổi tọa đàm “Theo làn gió mới, nắm chặc giáo dục”, Cận Thương Giang gọi điện tới văn phòng cho Tần Mục không ai đón, vì vậy mới gọi qua điện thoại di động.

Tần Mục nói với Cận Thương Giang, hắn đang ở ngoài đường đi tìm hiểu địa lý huyện Lan Trữ, huyện Lan Trữ xây dựng thật không tệ lắm. Cận Thương Giang cười ha ha, dặn hắn phải nhanh chóng quen thuộc công tác một chút, bởi vì bản thân mình cũng rất quan tâm chuyện của hắn.

Tần Mục khách sáo cảm ơn, lại cúp điện thoại, chợt nghe hai cô gái bên cạnh nói:

- Nhé, còn nói cái gì mà bí thư bí thư, giả thật giống ah. Tiểu suất ca, tối nay mời chúng tôi uống rượu thế nào?

Tần Mục quay đầu cười, hai cô gái tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi, ăn mặc xinh đẹp, lại trang điểm rất đậm. Tần Mục muốn tìm hiểu chút ít vấn đề, đương nhiên không chỉ xem bề ngoài, lo lắng mình vẫn là khuôn mặt mới trong huyện nên cười nói:

- Tốt, nhưng mấy ngày nay tôi khá vội, chờ thêm vài ngày được không?

Một cô gái mặc quần lửng cười nói:

- Được, chỉ sợ anh là một người giàu có, không xem nhóm chị em vỉa hè như chúng tôi vào mắt thôi.

- Sao lại như thế đây?

Trên gương mặt thanh tú lộ ý cười chân thành, Tần Mục khoát tay nói:

- Làm sao liên hệ với hai cô, cho tôi một phương thức liên lạc chứ?

Cô gái kia không nghĩ tới Tần Mục thống khoái như vậy, suy nghĩ một thoáng liền đem số điện thoại nhà mình lưu lại cho Tần Mục, Tần Mục nói:

- Được, các cô dẫn đường, tôi trả tiền.

Hai cô gái cười vang, vẫn là cô gái nọ nói:

- Chúng tôi đương nhiên thích nhất là phòng ca vũ Hải Triều, đến lúc đó khẳng định giết đại dê béo như anh.

Nói xong lôi kéo bạn mình bỏ chạy, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Ba ngày sau, Cừu Tiểu Thiền ngồi xe lửa đi tới thành phố Đằng Long, vừa lúc Tần Mục tham gia xong hội nghị liền nhận được điện thoại của nàng, liền đón nàng quay về huyện Lan Trữ.

Vừa đi tới trong huyện Cừu Tiểu Thiền đã bắt đầu tán thưởng công tác xây dựng của người ta vượt hơn huyện Tây Bình bao nhiêu, những cô gái nơi này ăn mặc xinh đẹp ra sao, đường phố rộng rãi khang trang, khiến Tần Mục không ngừng cười khổ.

Xe con trực tiếp chạy thẳng tới bệnh viện, Tần Mục dặn tiểu Trịnh đi về trước, sau đó dẫn nàng đi thăm Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Thiền cũng không có vẻ sốt ruột với việc em trai bị thương, phỏng chừng là do cuộc sống trước kia làm ảnh hưởng tâm tình của nàng không ít mà thôi.

Quả nhiên đi vào trong phòng bệnh, Cừu Tiểu Thiền lạnh lùng hừ một tiếng, bắt đầu quở trách Cừu Tiểu Bằng. Vẻ mặt Cừu Tiểu Bằng bất đắc dĩ nhìn nàng, cũng không thể nói đây là do Tần Mục sắp đặt, đành nhìn Tần Mục xin giúp đỡ.

Tần Mục lần đầu tiên chứng kiến vẻ dữ dằn của Cừu Tiểu Thiền, liền cười nói:

- Cũng may nơi này không có người ngoài, cô xem xem, hai người đang muốn làm cho tôi bị chê cười sao?

Lúc này Cừu Tiểu Thiền chợt bừng tỉnh nhớ tới Tần Mục còn chưa rời đi, vành tai có chút nóng lên, vội vàng nhìn Tần Mục cười ngượng ngùng, tiếp tục nói:

- Hiện tại em đang ở bên cạn Tần bí thư, xem nhiều học nhiều, sao lại còn giống như tên côn đồ, lời của cha mẹ cùng chị nói em đều đã quên sao?

Cừu Tiểu Bằng thật sự không chịu được nữa đành kéo mền phủ kín đầu.

Lúc này Tần Mục mới khuyên Cừu Tiểu Thiền rời đi, chờ hai người đã đi Cừu Tiểu Bằng xem như suy nghĩ cẩn thận, nguyên lai làm tài xế cho lãnh đạo còn có một điều kiện là quýt làm cam chịu như thế đi.

Ăn cơm trưa xong, Tần Mục dẫn Cừu Tiểu Thiền đến huyện ủy đưa tin. Khi nàng mới xuất hiện trong đại viện huyện ủy, lập tức làm không ít người trẻ tuổi nhìn chăm chú, sôi nổi hỏi thăm thân phận của nàng. Biết được nàng là thư ký của phó bí thư mới đến, lập tức lôi kéo làm quen, xem thử có cơ hội tiếp cận vị mỹ nữ hào phóng mê người kia hay không.

Vừa lúc trong huyện cũng lo lắng cả Tần Mục lẫn Cừu Tiểu Thiền đều không phải người ở đây, vì vậy chuẩn bị cho hai người hai căn phòng ở ký túc xá sau đại viện. Phòng của Tần Mục là hai phòng ngủ một phòng khách, mà phòng của Cừu Tiểu Thiền chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.