Thanh Quan

Chương 249: Chương 249: Bánh ít đi, bánh quy lại. (1)​




Cùng lúc đó, Trần Đông Thăng đang ngồi sau bàn trong phòng ngủ, cau mày nghe tiểu Trịnh báo cáo, viết tên Tần Mục lên giấy, dùng bút đánh dấu chéo bên cạnh, sau đó lại vẽ một dấu chấm hỏi thật lớn.

- Tiểu Trịnh, hôm nay vất vả cậu, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi đón Tần phó bí thư đâu.

Trần Đông Thăng ngẩng đầu nói.

Đợi cho tiểu Trịnh rời đi, Trần Đông Thăng cầm điện thoại bấm dãy số, chờ bên kia có người đón nghe, hắn bày ra giọng quan nói:

- Alo, Nghiêm chủ tịch hương sao? Tôi là Trần Đông Thăng bên huyện ủy, ông nói cho tôi nghe một chút chuyện xảy ra hôm nay.

Trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu người ngủ không yên. Tần Mục quay về nhà khách nhìn lên trần nhà suy nghĩ thật lâu, đem thế lực phân bố của huyện Lan Trữ sắp xếp lại trong hồ sơ của mình.

Rạng sáng hôm sau, Tần Mục đã đến khách sạn đưa tiễn ba người Hà Tinh. Trước khi đi, khi bắt tay Hà Tinh dùng ngón út khều nhẹ lòng bàn tay của hắn, khiến hắn phải dùng sức nhu mạnh bàn tay của nàng.

Đưa tiễn Hà Tinh, Tần Mục khẽ thở dài đi tới bệnh viện. Cừu Tiểu Thiền đã lên xe lửa, không cần phải nói đây là yêu cầu đầu tiên hắn đưa ra với Tần hệ. Nhân viên làm việc trong ngành chính phủ tại tỉnh Tây Túc còn chưa tới một năm mà muốn điều động sang tỉnh khác, đối với người khác mà nói là chuyện khó khăn, nhưng đối với Tần hệ mà nói phi thường thoải mái, chỉ có chút chuyện bé xé ra to mà thôi. Mặt khác thân phận Cừu Tiểu Thiền không khỏi có chút mẫn cảm, Tần Mục chỉ muốn tìm hiểu xem thái độ của một ít nhân viên quan trọng trong Tần hệ đối với chuyện lần này. Kết quả làm cho hắn thật hài lòng, nếu không Cừu Tiểu Thiền ít nhất phải đợi thêm mười ngày nửa tháng mới có thể đi qua.

Nhìn thấy Tần Mục đã đến, Cừu Tiểu Bằng giãy dụa muốn ngồi lên, Tần Mục ngăn cản hắn, nói cho hắn biết Cừu Tiểu Thiền rất nhanh sẽ đến, đảm nhiệm chức thư ký cho hắn trong huyện Lan Trữ. Dựa theo cấp bậc chức vị của Tần Mục, không đủ để có thư ký, nhưng mặt trên lên tiếng, công tác giáo dục lại cần một nữ thư ký ôn nhu tồn tại, cho nên công tác của Cừu Tiểu Thiền lại được ổn định xuống.

Nhưng tình huống như vậy đã được thông báo với trong huyện, vì vậy trong buổi sáng họp hội ý, ánh mắt Chu bí thư cùng Hà chủ tịch nhìn Tần Mục đều có chút quái dị.

Tần Mục vẫn thản nhiên, đem những gì mình thị sát được trong trường tiểu học Vân Hải hương báo lại, cũng đem chuyện mình đã hứa hẹn nói ra. Trong ngày hôm qua Tần Mục đã nhường nhịn trong buổi họp, không hề dị nghị chuyện Chu Văn Bân phân chia công tác, đã cho hắn đầy đủ mặt mũi. Lúc này Chu Văn Bân cũng không tiện gây khó khăn cho Tần Mục, nếu không ý đồ hắn muốn gạt bỏ Tần Mục càng thêm rõ ràng, nhất định sẽ khiến những ủy viên thường ủy khác bất mãn.

Sắc mặt Tần Mục vẫn bình thản hội báo xong, liền dựa ra sau ghế bưng trà uống. Chu Văn Bân ho khan một tiếng, tổng kết nói:

- Ý tưởng của Tần phó bí thư rất tốt. Chúng ta đều là người lớn tuổi, không hiểu rõ nhu cầu của người trẻ tuổi, Mao chủ tịch cũng từng nói qua, tri thức chính là lực lượng, chúng ta nhận thức vẫn chưa đủ ah.

Làm một phen kiểm điểm xong, bí thư huyện ủy trực tiếp ký tên, đem tài chính của huyện chi ra mười vạn nguyên sửa chữa phòng học cho trường tiểu học Vân Hải hương.

Mười vạn nguyên, vào cuối năm 92 là một con số trên trời, cũng chỉ có huyện Lan Trữ mới dám há miệng nói ra. Tần Mục mỉm cười, ghi chép lại trong bút ký bổn.

Nhưng Chu Văn Bân đánh nhịp như vậy khiến trong mắt những ủy viên khác có chút kỳ quặc. Cho dù Chu Văn Bân không cự tuyệt Tần Mục, cũng phải xuất ra thái độ làm khó hắn một chút, cho hắn biết ai mới là người tác chủ trong huyện Lan Trữ. Ngày hôm qua Tần Mục cho Chu Văn Bân mặt mũi, hôm nay Chu Văn Bân trả lại cho hắn một lần, ánh mắt mọi người nhìn Tần Mục mang theo vẻ quái dị, mà Lôi Bằng lại mang theo dáng tươi cười như có suy nghĩ gì.

Chứng kiến biểu tình của mọi người, Chu Văn Bân cảm thấy rùng mình, cảm giác thái độ của mình hình như xảy ra vấn đề, nhưng đúng ngay lúc này Tần Mục lại mang theo ngữ khí hưng phấn nói:

- Vậy xem như đám trẻ ở Vân Hải hương thật có phúc, tôi cũng không làm bọn nhỏ bị mất lòng tin.

Tần Mục giống như chân tâm thật ý cao hứng, nhưng ở ngay trong hội nghị đem những lời này nói ra, cũng giống như Tần Mục cố ý làm như thế.

Lôi Bằng nhướng mày, nhìn Tần Mục đang loay hoay ghi chép, giống như đang quy hoạch điều gì đó, trong lòng thoáng sản sinh cảm xúc bất mãn, thầm nghĩ vì sao Tần Mục làm việc lại không biết thu liễm như thế, lại dám vui vẻ ra mặt như vậy, chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Không chỉ riêng có Lôi Bằng, cơ hồ mỗi vị ủy viên thường ủy đều sản sinh ý tưởng tương tự. Đúng vậy, Tần Mục thật giống như một đứa trẻ không biết thu liễm! Nghĩ tới điểm này, mọi người mới nhất thời nhớ tới lý lịch của Tần Mục cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn là một đứa bé mà thôi.

Rất rõ ràng Chu Văn Bân cũng ý thức được điểm này, nét mặt mới trầm xuống lại biến thành hòa hoãn, giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, khóe môi hiện lên ý cười, nhìn quanh các ủy viên, chậm rãi hỏi:

- Hôm nay còn có chuyện gì không, nếu không thì mọi người tan họp đi.

Trong lòng mọi người đều sản sinh tâm tư, không có chuyện trọng yếu không cần tiếp tục đem ra thảo luận, như vậy cuộc họp buổi sáng xem như đã xong.

Chu Văn Bân đứng lên muốn rời đi, chợt xoay đầu nói với Tần Mục:

- Tần phó bí thư, lần này chuyện sửa chữa trường tiểu học phi thường trọng yếu, là thái độ của huyện ủy kiên quyết ủng hộ sự nghiệp giáo dục, bên Vân Hải hương anh phải trông coi kỹ càng một chút ah.

Tần Mục gật đầu đáp ứng, tỏ vẻ nhất định sẽ theo chặt chẽ, Chu Văn Bân mới hài lòng rời khỏi phòng họp.

Sau khi trở lại văn phòng, Tần Mục xem báo chí một lúc, sau đó tiếp điện thoại, do Ông Văn Hoa gọi tới.

Nghe được thanh âm của Tần Mục, Ông Văn Hoa thật hưng phấn hô:

- Con trai, con đã tìm cho mẹ được hai đứa con dâu tốt.

Một câu không đầu không đuôi nhất thời làm Tần Mục suy sụp. Hắn biết mẹ nói tới Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan, nhưng hai cô gái này một là tình nhân mối tình đầu của hắn nhưng chưa từng phát sinh qua chuyện gì, một là tình nhân hiện tại của hắn, mẹ nói như vậy thật đúng là không có chút kiêng nể.

Ông Văn Hoa không nghe hắn nói chuyện, biết hắn lại nghiêm mặt, đắc ý nói:

- Tiểu Mục, con mới bao nhiêu tuổi, không hề có chút sức sống của người trẻ tuổi, sao chẳng khác gì một lão đầu tử vậy, khi nào đi qua Mỹ, mẹ giới thiệu cho con hai cô gái tóc vàng ngực lớn mông lớn thử xem sao.

Tần Mục tuôn mồ hôi, mẹ thật sự quá khai phóng, tuy rằng không khí bên Mỹ là như thế, nhưng cũng không đến nỗi tuyên bố thẳng thắn ngoài miệng như vậy đi? Hắn vội vàng ho khan một tiếng nói:

- Mẹ, có chuyện gì nói nhanh, con còn công việc ở đây đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.