Thanh Quan

Chương 248: Chương 248: Có người kêu oan. (2)​




Vì thế hắn để các giáo viên an bài bọn trẻ quay về phòng học, theo sau hắn ở trong phòng họp đối mặt bí thư đảng ủy hương, chủ tịch hương cùng vài chục ánh mắt chờ đợi, hứa hẹn sẽ do huyện bỏ vốn xây dựng lại trường học, nhất định sẽ xây dựng thêm an toàn khang trang, cấp cho các học sinh một hoàn cảnh học tập tốt nhất.

Sau hội nghị, Tần Mục đại biểu ban lãnh đạo huyện ủy cảm tạ các giáo viên vô tư kính dâng, làm việc cẩn trọng, đào tạo hi vọng tương lai cho tổ quốc. Những hành động này xem như làm văn vẻ bề mặt trong quan trường, nhưng Tần Mục cũng gợi lên cảm xúc, cầm bút viết mấy chữ “ Trường tiểu học Vân Hải hương”, khiến nhóm phóng viên cũng dùng hơn mười giây thời gian quay chụp lại hình ảnh này.

Đến cuối cùng, Tần Mục lại giảng giải một đường khóa cho các học sinh, cổ vũ nhóm học sinh phải học tập thật giỏi, tranh thủ trưởng thành, trở thành nhân tài lương đống cho quốc gia.

Cuối cùng La Đại Bằng cùng Nghiêm Khoan mới hoàn toàn yên lòng, tuy Tần Mục trẻ tuổi nhưng làm việc vô cùng tròn trịa, không giống một ít thanh niên mới ra đời, nghĩ trung ương là thứ nhất thì chính hắn là thứ hai, thấy chuyện gì cũng đòi nhúng một tay, không hề biết rõ tình huống bên trong thế nào đã khoa tay múa chân.

Ra khỏi trường học, Tần Mục nhìn đồng hồ nói:

- Thời gian còn sớm, hai vị cán bộ, trong Vân Hải hương còn có thứ gì đặc thù, nhanh lấy ra cho các đồng chí phóng viên xem qua, qua thời gian này sẽ không có cơ hội tốt như thế đâu.

Lời của Tần Mục khiến mọi người cười to, hình ảnh phó bí thư thân dân hòa ái liền lưu lại trong lòng bọn họ. Hà Tinh cười nói:

- Sau này còn có cơ hội, tối nay tôi mời chư vị đến Nguyệt Hải tửu gia trong huyện ăn bữa cơm, ngày mai chúng tôi phải quay về thành phố rồi.

- Hà tỷ!

Thanh niên đeo kính đột nhiên xen vào một câu, muốn nói gì đó nhưng bị Hà Tinh trừng mắt ngăn cản. Thanh niên kia thật không có ánh mắt, Tần Mục đã làm ra tư thế, bọn họ không thể không cho huyện Lan Trữ chút mặt mũi, lần này làm việc đã bại lộ dấu vết, cần cho mình lưu một đường lui, cũng tiện ngày sau khai thông với trong huyện.

La Đại Bằng cùng Nghiêm Khoan vội vàng cảm ơn ý tốt của các phóng viên, nhưng Vân Hải hương đang sải bước đi tới, sự tình công tác rất nhiều, không có thời gian đến trong huyện. Bọn họ cũng là người thông minh, biết các phóng viên chỉ cấp mặt mũi cho Tần Mục, cho nên bọn họ không cần đi theo làm rối loạn.

Ngay trên đường quay về, một phụ nữ trung niên mặc áo trắng đột nhiên từ bên đường chạy ra chặn ngang đường đi, phù một tiếng quỳ gối trước mặt Tần Mục gào khóc, vừa khóc vừa la lớn:

- Thanh thiên đại lão gia, oan uổng ah, oan uổng ah…

Khóe môi Tần Mục thoáng cong lên, đem ánh mắt nhìn qua hai người cán bộ. Vốn là chuyện thật đầy đặn, lại có người ngang ngược chen qua một đòn, bên trong nếu nói không có vấn đề, đánh chết Tần Mục cũng không tin tưởng.

Hai người nhất thời luống cuống, vươn tay kéo người phụ nữ kia. Nghiêm Khoan vừa lôi kéo nàng vừa quay đầu nhìn Tần Mục giải thích:

- Tần bí thư, đây là một người bị bệnh tâm thần trên trấn, thấy ai cũng kêu oan uổng, ngài đừng xem là thật.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Các vị xử lý một chút, tôi cùng vài vị đồng chí phóng viên đi lên huyện trước, không chờ các vị.

Nói xong lại ra dấu bằng mắt cho Hà Tinh. Ánh mắt này hắn thường dùng khi còn ở Tây Sơn thôn, Hà Tinh vô cùng quen thuộc, liền phối hợp Tần Mục mím môi cười nói:

- Chúng tôi xem như dính chút quang, lại đi nhờ xe của Tần bí thư một chút.

Tần Mục mỉm cười đi về phía trước, mặc cho hai người kia ở lại khuyên bảo dây dưa với người phụ nữ kia.

Đêm đó, ở trong tửu điểm xa hoa nhất huyện Lan Trữ, Tần Mục đại biểu huyện ủy chiêu đãi vài phóng viên đường xa mà đến. Tuy rằng Hà Tinh luôn ồn ào đòi đài thọ, nhưng ứng phó truyền thông là phí tổn quan hệ xã hội được công nhận, Tần Mục mới trực tiếp ký xuống tên mình.

Người quay phim mặt mày đầy râu là một người hào sảng, trong bữa ăn luôn cùng Tần Mục chạm ly, mà thanh niên đeo kính cũng ồn ào, hận không thể phóng ngã Tần Mục trên bàn rượu. Tần Mục ai mời cũng uống, tuyệt đối thống khoái. Tính cách của người Bắc Liêu phóng khoáng, người quay phim càng cao hứng, mới qua được nửa bữa tiệc đã từ Tần bí thư xưng hô thành Tần ca, khiến Hà Tinh che miệng cười không ngừng. Tửu lượng của Tần Mục người khác không biết, nhưng Hà Tinh phi thường rõ ràng, một đêm kia hắn không phải từng uống thật nhiều nhưng còn có tinh thần gây rối với nàng sao?

Trên mặt Tần Mục ửng đỏ, cạn một chén, cười to nói:

- Lão ca, không thể tiếp tục uống mãi, nếu lãnh đạm lãnh đạo của hai vị, tôi thì không sợ, cẩn thận quay về nàng cho hai người mang giày chật!

Người quay phim cười ha hả, nhìn nhìn thanh niên đeo kính. Hắn đã sớm ngã lăn trên bàn, đang ngủ khò khò. Người quay phim chớp mắt, lập tức thay đổi bộ dạng say mịt mờ mông lung, mơ hồ nói:

- Tôi chỉ sợ Tần ca ỷ vào tửu lượng lớn, muốn chuốc lãnh đạo của chúng tôi, đánh trước trận đầu. Hiện tại tôi sắp gục, anh cũng không kém hơn, liền…liền…

Còn chưa dứt lời hắn đã lật người, tuột luôn xuống bàn.

Tần Mục mỉm cười, tâm tư của người này hắn làm sao không biết, làm gì có người say nhanh như vậy, đóng phim truyền hình sao? Hắn cũng không nói phá, chỉ nhìn Hà Tinh nói:

- Tiểu Hà, thế này đi, tôi cho người phục vụ đưa bọn họ lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi, thế nào?

- Tiểu Hà ah, tôi phải phê bình cô đây.

Tần Mục ngồi xuống đối diện Hà Tinh, cầm đũa gắp đồ ăn:

- Tôi làm gì chọc cho cô chán ghét, uống rượu với tôi còn mơ hồ như vậy? Còn không ăn cơm đi, đủ cho một gia đình ở Tây Sơn thôn ăn nửa tháng đâu, không được lãng phí.

Hà Tinh xấu hổ đứng dậy chạy về hướng nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Hà Tinh rời đi, ý cười trên mặt Tần Mục dần phai nhạt xuống, ánh mắt biến thành sâu xa, thản nhiên thở dài. Buổi chiều người phụ nữ kia quỳ xuống đất cáo trạng, tuyệt đối không phải “bệnh thần kinh” như lời họ nói, sau lưng cất giấu vấn đề thật khiến người suy nghĩ sâu xa. Nhưng ở trước mặt phóng viên, Tần Mục tuyệt đối không thể biểu lộ ra khác thường, nếu bị hấp thụ ánh sáng truyền thông, huyện ủy Lan Trữ sẽ gặp khốn cảnh thế nào, công tác rốt cục làm được hay không, đây đều là vấn đề, mà cũng là nguyên nhân hắn ra vẻ như tin tưởng lời nói của hai người kia.

Vân Hải hương nơi biên cảnh, cũng không tường hòa như biểu hiện mặt ngoài ah.

Hà Tinh vào nhà vệ sinh hơn hai mươi phút, Tần Mục chờ mãi cảm thấy không ổn, liền đi ra tìm người phục vụ nhờ tìm kiếm. Người phục vụ gõ cửa nhà vệ sinh, làm Hà Tinh quýnh quáng kêu lên:

- Có người!

Người phục vụ không nói gì, nghe thanh âm liền ra ngoài báo cho Tần Mục biết kết quả. Tần Mục nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm, hắn còn phải quay về nhà khách, liền đứng ở cửa chờ Hà Tinh, muốn cáo biệt với nàng rồi rời đi.

Hà Tinh đi ra ngoài, cùng Tần Mục cáo từ sau đó quay trở lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.