Thanh Quan

Chương 247: Chương 247: Có người kêu oan. (1)​




Khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Mục phát biểu cuộc nói chuyện ngắn gọn, khen ngợi các nhân viên công tác trong Vân Hải hương, tuy rằng xuất hiện chút sự kiện, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đối với năng lực công tác của mọi người cấp lời khẳng định, cũng tỏ vẻ trong khoảng thời gian mình đảm nhiệm chức vụ, nhất định phối hợp cùng các cán bộ đem sự nghiệp giáo dục của Vân Hải hương phát triển ngày càng tốt hơn.

Đôi mắt Hà Tinh sáng ngời nhìn Tần Mục, nhỏ giọng than thở một câu:

- Từ khi nào đã ăn nói tốt như vậy, làm sao còn là kẻ cứng đầu ngây ngốc ở Tây Sơn thôn.

Nói xong lời này nàng chợt giật mình, giống như trong lời nói của mình chất chứa cảm tình mờ tối vô tận, vội vàng cắn môi cúi đầu.

Tần Mục phát biểu xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, theo sau lại tới trình tự mời rượu lãnh đạo. Tần Mục cùng La Đại Bằng, Nghiêm Khoan cạn chén, sau đó nói tửu lượng của mình không tốt nên không thể uống quá nhiều. Cùng uống rượu với nhân viên cơ sở sợ nhất chính là hào khí, bị mọi người thay phiên mời mọc dù là hắn cũng bị uống gục, huống chi buổi chiều hắn còn có chính sự cần làm, tự nhiên không chịu uống quá nhiều.

Mọi người thấy Tần Mục cự tuyệt nên cũng không miễn cưỡng. Tần Mục mới đến huyện Lan Trữ, bên dưới còn chưa hiểu rõ hắn, tự nhiên không dám đem thủ đoạn ngày thường tận dụng, cho nên buổi cơm chỉ dùng gần một giờ đã xong.

Sau khi ăn xong, Tần Mục đề nghị đi bộ đến trường tiểu học nhìn xem, La Đại Bằng có chút khó xử nói nơi này còn cách ba cây số, để lãnh đạo đi bộ có vẻ như không được tốt lắm.

Tần Mục uống hớp nước trà, nói:

- Ăn cơm rồi đi bộ một chút có lợi cho tiêu hóa. Hơn nữa vài vị đồng chí phóng viên cũng muốn ghi chép một ít phong cảnh nhân tình của Vân Hải hương, chúng ta làm cán bộ cần tích cực phối hợp mà thôi. Đến lúc đó ở trong truyền hình thành phố tuyên truyền cho các vị một chút, chuyện tốt này dù đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu.

La Đại Bằng còn định nói gì đó, Tần Mục liền khoát tay đứng dậy, gọi mấy người Hà Tinh cùng đi. La Đại Bằng nhìn thấy phó bí thư đã quyết tâm muốn đi, liền cùng chủ tịch hương Nghiêm Khoan trao đổi ánh mắt. Theo sau La Đại Bằng liền đảm đương người hướng dẫn, đi trước người Tần Mục bắt đầu giới thiệu ưu thế địa lý trong hương.

Mấy người Nghiêm Khoan đi ra khỏi đại viện ủy ban hương, lập tức ngồi xe máy xuyên đường nhỏ đi tới trường học trước, mở một hội nghị ngắn gọn, nhắc mọi người chú ý công việc, sau đó liền vội vàng quay về cất xe, cuối cùng chạy bộ đuổi theo nhóm người Tần Mục.

Mà Tần Mục giống như cũng không gấp gáp đi tới trường tiểu học, ngược lại hưng trí bừng bừng vừa đi vừa dừng, vừa nghe La Đại Bằng giới thiệu vừa nói với Hà Tinh:

- Hà phóng viên, các vị cũng không nên luôn chú ý tới mặt hắc ám của xã hội, cũng phải nhìn rõ xem sau khi cải cách mở ra đã mang tới thay đổi thật lớn cho chúng ta thế nào. Cũng giống như sự sống, làm gì có đạo lý luôn bằng phẳng, luôn sẽ có chút va chạm mâu thuẫn mà thôi. Nếu luôn tính toán những mâu thuẫn này, ngày tháng của chúng ta cũng không vui vẻ, tiến trình chủ nghĩa xã hội của chúng ta chẳng lẽ không phát triển sao? Cô nói có phải đạo lý này hay không?

Lời nói của Tần Mục thật giản dị, nhưng tràn ngập triết lý. Dùng cách nói dễ hiểu diễn giải làn sóng cải cách kinh tế, làm cho người ta nghe được suy nghĩ sâu xa, La Đại Bằng vỗ tay nói:

- Tần bí thư rốt cục là người làm công tác văn hóa, lời này người thô lỗ như tôi thật nói không nên lời.

Tần Mục nhếch môi cười, nếu La Đại Bằng là người thô lỗ, không biết làm sao nói ra được lời vỗ mông ngựa như thế. Hà Tinh gật gật đầu, nói khẽ với phóng viên vài câu, ngẩng đầu đáp:

- Lời của Tần bí thư đối với ngành phóng viên chúng tôi mà nói chứng thật là hiểu biết chính xác. Khi tôi trở về đài truyền hình, sẽ trù hoạch đồng thời cải cách chuyên đề về những biến hóa trong cải cách, hi vọng đến lúc trở lại huyện Lan Trữ Tần bí thư đừng cự tuyệt chúng tôi ngoài cửa thôi.

Tần Mục cười xua tay, nói:

- Đương nhiên sẽ không. Có dư luận giám sát, mới có lợi cho quyết sách của chúng tôi, người không phải vạn năng, lão thủ trưởng cũng từng nói, chúng ta đang sờ soạng đá qua sông, đúng hay không?

Tần Mục đưa ra hai nghi vấn liên tục lại làm mọi người hoặc nhiều hay ít đều hiểu được, đây là nghệ thuật nói chuyện của người làm lãnh đạo. Vốn là tư tưởng của chính Tần Mục, nhưng hắn dùng ý tưởng của mọi người đến dẫn đường, sau đó hỏi ngược trở về, còn có chút hương vị như không phải mình đã nói ra.

Đáy mắt La Đại Bằng hiện lên tia nghi hoặc, nháy mắt biến mất không nhìn thấy, chỉ vào một kiến trúc màu trắng hai tầng phía trước nói với mọi người, gia đình này trước kia nghèo đến đi xin ăn, nhưng chủ nhà cần cù siêng năng, từ khi cải cách mở ra cho tới nay ra ngoài làm việc vài năm, trở về mua được nhà trong trấn, còn xây một ngôi nhà khác cho con của mình.

Tần Mục gật gật đầu, vừa cảm thán chủ nhà siêng năng chăm chỉ, còn khen ngợi năng lực lãnh đạo trong hương, có thể làm tư tưởng của nhân dân phát sinh chuyển biến. Nghe xong phó bí thư khen ngợi, trên mặt La Đại Bằng tràn ngập ý cười.

- Tần bí thư…

Nghiêm Khoan mồ hôi đầm đìa chạy tới, hai tay lau lên quần, lại vươn tay bắt tay Tần Mục, miệng đầy xin lỗi:

- Trấn trên có một cuộc tranh cãi cần nhanh chóng xử lý nên tới chậm, Tần bí thư rộng lượng bỏ qua cho.

Tần Mục bắt chặt tay hắn, từ vết chai liền biết được người này hàng năm xuống đồng mới có thể lưu lại, trong lòng chợt động, trừng mắt làm ra vẻ cả giận nói:

- Lão Nghiêm ah, đây là muốn đánh mặt tôi sao? Chuyện của hương thân đương nhiên quan trọng hơn, còn muốn tôi rộng lượng, ông không muốn tôi đến đây nữa phải không?

Mọi người đều cười to, đều nói Tần bí thư nói chuyện dí dỏm, bình dị gần gũi. Tần Mục giống như khởi lên hưng trí, để La Đại Bằng hỏi xem chủ nhà kia có nghỉ trưa hay không, hắn nghĩ muốn tới trò chuyện một chút. Đối với hành động của Nghiêm Khoan, trong lòng Tần Mục hiểu rõ nhưng hắn không nói ra, đây là biện pháp ứng phó kiểm tra kiểu cũ, hắn nghe nhiều nên hiểu được. Cho nên hắn mới cấp cho Nghiêm Khoan một cơ hội, có thời gian xử lý công việc bên kia. Nếu quả thật cần truy cứu trách nhiệm của bọn họ, hắn cũng đã không đến ủy ban hương làm gì.

Cứ như vậy từ ủy ban hương đi tới trường tiểu học chỉ ba cây số, nhưng Tần Mục dùng hơn một giờ mới đến. Nhưng dọc đường cũng làm tiêu tan nỗi bất an trong lòng La Đại Bằng cùng Nghiêm Khoan.

Bên trong trường tiểu học, Tần Mục nhìn thấy một nhóm trẻ con được các giáo viên tập trung lại, hướng hắn hô to: Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Điều này làm trong lòng hắn kích động, thế hệ như bọn họ chẳng qua chỉ có trách nhiệm xây dựng, mà quốc gia cần đi tới trụ cột vững vàng mạnh mẽ, vẫn phải nhờ vào những đứa trẻ phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.