Thanh Quan

Chương 1002: Chương 1002: Bắt lại, bắt lại hết cho lão tử. (2)




- Bảo vệ an toàn của công dân là trách nhiệm của tất cả mọi người, huống chi ngân hàng Châu Quảng chúng tôi vẫn luôn tuân theo tôn chỉ chính trực ngay thẳng, thân là hành trưởng, làm sao tôi có thể bàng quan.

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh vợ chồng Mạnh Khiết, bắt đầu thấp giọng an ủi.

Tên cảnh sát dẫn đội biết hiện tại không còn việc của mình, vung tay lên kêu dẫn người đi. Lúc này Tần Mục mới lạnh lùng mỉm cười, cất giọng nói:

- Chờ một chút.

Nửa đường xông ra một Trình Giảo Kim. Thời hành trưởng và tên cảnh sát dẫn đội thầm giật mình, đưa ánh mắt nhìn Tần Mục. Tần Mục vừa đi, vừa móc từ trong ngực ra thẻ công tác, dùng khẩu khí vô cùng nghiêm cẩn nói:

- Đồng chí cảnh sát, ngài khỏe chứ, tôi là bí thư đảng ủy khu quy hoạch Phổ Thượng của Châu Quảng, đây là thẻ công tác của tôi.

Tên cảnh sát dẫn đội cầm thẻ công tác của Tần Mục, thật tình xem qua, sau đó khom mình cúi chào. Tần Mục thầm nhủ trong lòng, bất kể tiên nhân chọc ra chuyện này là ai, hắn cũng phải mượn cơ hội này lột bộ mặt thật của hắn. Nếu không, chuyện này truyền đi mọi người sẽ chỉa mũi nhọn về phía khu Phổ Thượng. Mới vừa rồi mấy tên kia đã nói, cũng vì Mạnh Khiết mở thẩm mỹ viện ở Phổ Thượng khu, chặn đường sống của bọn họ, mới khiến bọn họ bí quá hoá liều. Chuyện như vậy càng truyền ra càng ảnh hưởng đến danh dự của Phổ Thượng, hơn nữa lúc này Tần Mục đang ở bữa tiệc đính hôn, cũng có không ít người nhìn thấy, nếu Tần Mục cứ trốn ở một bên, không nói lời nào, vậy thì Phổ Thượng càng không an toàn.

- Vị phu nhân này là nhà đầu tư ở Phổ Thượng chúng tôi, là bí thư đảng ủy Phổ Thượng, tôi cho rằng, vụ án này tôi có quyền lợi dự thính, đòi lại công đạo cho nhà đầu tư vào Phổ Thượng chúng tôi.

Giọng nói của Tần Mục lanh lảnh vang lên. Bản thân hắn vốn đã khôi ngô, hơn nữa còn mang theo phong thái của người làm quan, nhất thời có không ít người bị phong độ của Tần Mục hấp dẫn.

Tên cảnh sát dẫn đội lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn trộm Thời hành trưởng. Tần Mục khẽ nhếch miệng, hỏi:

- Các vị có thể liên lạc với lãnh đạo, tôi cũng thường xuyên tới bên Kỳ Lân này.

Sắc mặt của tên cảnh sát dẫn đội càng ngày càng khó coi, yêu cầu của Tần Mục có thể nói là theo lý thường, cũng có thể nói là đi chút cửa sau, bộ phận công an tra hỏi, không phải lãnh đạo trực hệ thì không thể dự thính, Tần Mục nói như vậy, chính là có chú ý muốn nhúng tay vào chuyện này.

Thời hành trưởng mỉm cười đi tới, khuyên nhủ:

- Tần bí thư, hân hạnh hân hạnh. Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, cũng không ai muốn, chi bằng chúng ta lưu lại chúc phúc đôi vợ chồng mới cưới, để đồng chí cảnh sát mau chóng trở về thẩm vấn, cho mọi người câu trả lời hợp lý.

Câu khuyên giải này cực kỳ khéo đưa đẩy, lấy vợ chồng Mạnh Khiết làm bia đỡ đạn.

Tần Mục mỉm cười lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên định:

- Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, hiện tại tôi chẳng những muốn dự thính, hơn nữa còn muốn tiến hành thưa kiện ba người này, bọn họ cầm đao xông vào nhà cướp bóc, phá hoại đồ đạc, uy hiếp nghiêm trọng tính mạng công dân, trong đó có người còn cầm vũ khí bị cấm, đã phạm mấy tội. Mấy hôm trước có người cầm đao đả thương người, chúng ta không thể để tình huống như vậy trình diễn trước mặt mọi người một lần nữa. Cho nên, tôi cho rằng, nên báo chuyện này lên thị ủy, lấy chuyện này làm điển hình, tiến hành hành động nghiêm khắc.

Tần Mục thật sự muốn nhằm vào mấy người này sao? Không phải, đây là hắn muốn buộc người đứng phía sau màn tỏ thái độ. Nếu báo cáo chuyện này lên thị ủy, kết hợp với chuyện đã xảy ra thời gian trước, vì bảo vệ hoàn cảnh đầu tư của Phổ Thượng, bất luận như thế nào Phương Chấn Bang cũng phải biểu thị thái độ. Biểu thị này bất luận là lớn hay nhỏ, người được thổi phồng nhất định là Phổ Thượng, còn người bị chèn ép chính là những người đang ghen tị với Phổ Thượng. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tần Mục nói ra mục đích của mình, chính là để cho người đứng sau màn kịch này phải đâm lao phải theo lao. Nhất thời, trong đại sảnh có một số người cảm thấy trong giọng nói của Tần Mục bao hàm chính khí nghiêm nghị, không tự kìm hãm được bắt đầu vỗ tay.

Lenno cũng ở đó dùng Anh ngữ phấn khích kêu to, mặc dù những lời Mạnh Khiết phiên dịch cho hắn không khí thế như thế.

Sắc mặt của Thời hành trưởng trở nên vô cùng khó coi, hạ thấp thanh âm nói:

- Tần bí thư, chuyện này cũng không phải là đại sự gì, giao cho sở cảnh sát xử lý là được rồi, chúng ta không nên gây ảnh hưởng tới không khí đính hôn của Mạnh tiểu thư.

Một giám đốc ngân hàng, chạy đến nhà Mạnh Khiết tham gia tiệc đính hôn, không cần phải nói cũng biết là người cho vay của Mạnh Khiết. Thi công ở Phổ Thượng, không có mấy trăm vạn thì không thể làm ra một công trình lớn, cho nên người của ngân hàng xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Tần Mục không cho rằng Thời hành trưởng là người đứng sau lưng chuyện này, nhiều lắm hắn chỉ là một cây thương mà thôi, làm ra bộ dáng đạt được thiện cảm của Mạnh Khiết là đã đạt được mục đích đến đây rồi. Nếu Tần Mục không ở đây, hắn làm tốt chuyện này, rất có thể sẽ đến gần với Mạnh Khiết, hơn nữa cho Mạnh Khiết vay một số tiền lớn, đến lúc đó hắn an bài người vào Phổ Thượng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Thời hành trưởng, phá hỏng tiệc đính hôn của Mạnh tiểu thư là chỗ sơ hở của bộ phận chính quyền chúng ta. Nhưng chính vì để chỗ sơ hở này không phát sinh lần nữa, chúng ta phải triệt để giải quyết chuyện này.

Thời hành trưởng và tên cảnh sát dẫn đội thầm mắng trong lòng, tên trẻ tuổi Tần Mục này làm sao lại giống như thuốc dán vậy, đã dính lên rồi là không rơi xuống nữa. Thời hành trưởng nhân cơ hội liếc mắt ra hiệu cho tên cảnh sát dẫn đội, tên cảnh sát kia lập tức trở nên cường ngạnh:

- Thật xin lỗi, Tần bí thư, dựa theo quy định, chúng tôi phải cự tuyệt thỉnh cầu dự thính của ngài. Nếu ngài phải báo án, có thể đi cùng chúng tôi đến cục công an, chúng tôi sẽ an bài chuyên gia ghi khẩu cung cho ngài.

Lúc này, cánh cửa biệt thự lại bị đẩy ra, Lưu Đại Hữu giơ súng lục trong tay, hùng hổ xông vào. Hắn liếc nhìn Tần Mục đang mặt đầy hàn khí, lập tức lớn tiếng quát:

- Tất cả mọi người không được nhúc nhích, Tiểu Hứa, khống chế những người cầm vũ khí trong tay!

Tần Mục có chút há hốc mồm, tên Lưu Đại Hữu này cũng không hỏi nguyên do, lại trực tiếp muốn bắt người. Trò này đúng là khôi hài, tên cảnh sát dẫn đội hét lớn:

- Ai dám, nơi này là Kỳ Lân khu.

Lưu Đại Hữu ung dung đi đến trước mặt tên cảnh sát dẫn đội, khuôn mặt tràn đầy sát khí. Hắn lẳng lặng nhìn tên cảnh sát dẫn đội hồi lâu, đột nhiên đá một cước vào bụng tên cảnh sát dẫn đội, khiến hắn lăn một vòng trên đất như hô lô.

- Tiểu hiệp cảnh cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ban đầu khi ngươi làm khó mẹ con mở cửa tiệm, lão tử đã muốn thu thập ngươi rồi.

Vừa nói, hắn chỉ vào mấy người khác và ba kẻ bắt cóc, quát to:

- Tiểu Hứa, lời nói của lão tử là đánh rắm sao, bắt lại, bắt lại hết cho ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.