Thanh Quan

Chương 1003: Chương 1003: Không ai dám động. (1)






- Hồ đồ, thật đúng là hồ đồ! Tần Mục có tư cách gì dẫn người đến Kỳ Lân khu chúng ta bắt người, còn bắt hiệp cảnh của Kỳ Lân khu?

Khu trưởng Kỳ Lân khu Đại Húc Thăng đập bàn, phát bão tố trong cuộc họp.

Lưu Đại Hữu làm liều, trực tiếp bắt tất cả đám người kia đến Phổ Thượng. Tần Mục ở hiện trường, thái độ hoàn toàn cam chịu, căn bản không ngăn cản Lưu Đại Hữu, cũng không để ý phản ứng phía bên Kỳ Lân.

Tin tức truyền rất nhanh, nếu Tần Mục chào hỏi Kỳ Lân khu, sau đó đi ngang qua sân khấu, Đại Húc Thăng thật sự sẽ không tức giận như vậy. Trước đó vài ngày cảnh lực ba khu còn mới hợp tác, giúp danh tiếng của Tần Mục tăng cao, nhưng trong nháy mắt đã không nhận người, chuyện ủy khuất như vậy Đại Húc Thăng không nhịn được, bộc phát tức giận.

Bí thư khu Trương Văn Quang cau mày, thấp giọng nói:

- Tần bí thư không giống người làm việc không để ý trước sau, trong chuyện này có phải có ẩn tình gì không?

Trong bốn khu quy hoạch, cũng chỉ có Tần Mục là dị số nắm trong tay toàn bộ khu, các bí thư đảng ủy khác cũng chỉ là phụ thuộc khu trưởng mà thôi.

- Lão Trương à, anh quá thiện tâm rồi. Tần Mục là người có dã tâm, rõ ràng muốn giẫm lên vai chúng ta bò lên.

Đại Húc Thăng biết mình nói hơi thái quá, rầu rĩ ngồi xuống, đốt một điếu thuốc.

Hai năm qua ở Kỳ Lân khu Trương Văn Quang làm ăn cũng không tệ, nhưng hỏa khí lại bị rơi rớt. Hắn mỉm cười nhìn Đại Húc Thăng, ngược lại nói với những nhân viên khác nói:

- Mọi người đừng để ý đến chuyện này, trong đây hẳn có chút hiểu lầm, mau đi làm việc đi.

Hai vị đại lão không thống nhất ý kiến, những người khác cũng không muốn ngồi ở đây chịu bão tố, những lời này của Trương Văn Quang nhất thời khiến bọn họ trút được gánh nặng, rối rít rời khỏi phòng họp.

Nhìn trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Văn Quang châm một điếu thuốc, ý tứ sâu xa nói:

- Lão Đại, hỏa khí của anh lúc nào mới có thể áp xuống? hiện tại danh tiếng của Tần Mục đang lên như diều gặp gió, anh ở đây gây chuyện ồn ào, nói không chừng lúc nào đấy truyền tới tai hắn thì sao.

Đại Húc Thăng trừng mắt, cả giận nói:

- Tôi sợ hắn sao? Tôi nói lão Trương anh tính tình quá mềm yếu, không thích hợp với Kỳ Lân chúng ta. Anh xem, một cục trưởng công an trong khu cũng dám chạy đến Kỳ Lân khu chúng ta giơ móng vuốt, chính là mấy ngày hôm trước chúng ta quá nhường nhịn bọn họ, nên bọn họ làm tới cưỡi trên đầu chúng ta!

Đại Húc Thăng vốn nổi tiếng là người tính tình nóng nảy, có một lần ngân sách tài chính chưa cấp xuống, hắn dám chạy đến cục tài chính đập bàn. Nếu không có Trương Văn Quang tính cách âm trầm ngăn cản, cũng không ai biết hắn có thể thọc ra chuyện gì.

- Lão Đại!

Tính cách mềm yếu của Trương Văn Quang là do ai tạo thành, còn không phải do vị trí bí thư đảng ủy khu mài thành hay sao? Hắn nghe Đại Húc Thăng luôn miệng nói hắn mềm yếu, cũng có chút tức giận:

- Vậy thì sao, hay chúng ta dẫn người đến chỗ bọn họ cướp người?

Câu nói này lập tức đè áp hỏa khí của Đại Húc Thăng, từ trước đến nay hai người vốn phối hợp rất ăn ý, mỗi lần Đại Húc Thăng nổi giận, cũng là Trương Văn Quang chế giễu lại, sau đó nói lên hậu quả, để Đại Húc Thăng tự ý thức được khuyết điểm trong đó, Trương Văn Quang lại kiên trì giải thích.

- Tần Mục là người làm việc rất có suy nghĩ, lại lấy đại cục làm trọng, điểm này chúng ta biết rất rõ.

Trương Văn Quang gảy tàn thuốc, trầm giọng nói:

- Đừng nói người giống như hắn, cho dù tôi chạy đến Phổ Thượng cũng không làm được chuyện không thông báo với chính quyền địa phương mà dám dẫn người vượt giới bắt người.

Đại Húc Thăng gật đầu, giải thích của Trương Văn Quang rất hợp lý. Trương Văn Quang tiếp tục nói:

- Quan hệ giữa chúng ta và Phổ Thượng cũng không căng thẳng, có thể nói đang trong thời kỳ thân thiết, căn cơ của Tần Mục ở Châu Quảng không phải rất ổn sao, việc gì hắn phải có tâm ý không tốt nhằm vào chúng ta.

Đại Húc Thăng tiếp tục không nói gì, Trương Văn Quang xuất thân từ thư ký, tư tưởng cẩn thận, hắn nói như vậy, Đại Húc Thăng cũng cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng.

Trương Văn Quang lại châm điếu thuốc thứ hai, rít một hơi thật dài, chậm rãi nói:

- Chuyện này, tôi thấy căn nguyên của vấn đề xuất phát từ chỗ Mạnh Khiết, nếu không chúng ta qua đó xem sao?

Đại Húc Thăng vỗ bàn, nói:

- Một nữ nhân không có năng lực gì, chỉ dựa vào danh nghĩa quyên tiền cho Phổ Thượng thì có gì phải đến.

Đại bộ phận công nghiệp nặng của Kỳ Lân khu thuộc về xí nghiệp nhà nước, Đại Húc Thăng cũng có chút ít quan hệ. Trương Văn Quang biết điểm này, mặc dù Đại Húc Thăng ngày thường nhìn người khác đầu tư cái này đầu tư cái kia rất thèm muốn, nhưng bản chất vẫn là loại quan viên truyền thống, tư tưởng coi trọng xí nghiệp nhà nước rất ngoan cố. Đại Húc Thăng nói như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của Trương Văn Quang, hắn cười nói:

- Cho dù là dân chúng bình thường, gặp phải chuyện như vậy chúng ta cũng nên đến an ủi một chút, cũng không tốn công sức gì, mau đi thôi.

Đại Húc Thăng do dự trong chốc lát, đứng dậy chỉ vào Trương Văn Quang nói:

- Anh đấy, ở Kỳ Lân khu quản tôi muốn chết rồi, còn nghiêm hơn mụ già nhà tôi.

Trương Văn Quang ha ha cười nói:

- Xem anh kìa, bà xã mới hơn 40 tuổi đã gọi là mụ già, cái miệng của anh đúng là không biết giữ nhà.

Bên Kỳ Lân khu có ý kiến là chuyện rất chắc chắn. Lúc này Tần Mục đã đi làm trước giờ, ngay trong đêm trực tiếp tơi biệt thự làm việc của Phổ Thượng. Lưu Đại Hữu mặt xanh mét đi theo phía sauTần Mục, đang nổi giận đùng đùng đi tới phòng họp.

Gần đây thế phát triển của Phổ Thượng rất tốt, mấy công trường đồng thời khởi công, công việc rất nhiều, ngày nào cũng có bốn năm người trực ca đêm, bọn họ nhìn sắc mặt của Lưu Đại Hữu, bất giác đều lo sợ đưa mắt nhìn nhau.

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Lưu Đại Hữu thật giống như quả bóng da xì hơi, ngồi phịch xuống ghế, khoát khoát tay nói với Tần Mục:

- Tiểu Tần à, lần này cậu hồi kinh, có mang theo lương thảo tới không, tôi sắp nghẹn chết rồi.

Đối với một người hào sảng như hắn, phải bày ra bộ mặt sợ hãi xanh mét thật sự là khó khăn.

Tần Mục cười ha ha, đi tới bàn làm việc mở một cánh cửa tủ, lấy từ bên trong ra một bao thuốc gấu mèo đặc biệt, ném cho Lưu Đại Hữu, cười nói:

- Trong phòng tôi có, anh còn không tự mình vào lấy?

Ánh mắt Lưu Đại Hữu nhất thời sáng bừng, giống như nhìn thấy mỹ nữ, cầm bao thuốc trên tay, rầu rĩ nói:

- Chớ có nói đùa, tôi tự tiện vào phòng của cậu, là phạm vào nguyên tắc rồi.

Hắn nói rất thật tình, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, nhưng ở đây có nhiều cặp mắt quan sát như vậy, Lưu Đại Hữu tất nhiên sẽ không làm chuyện như vậy.

Hai người trầm mặc một hồi, Tần Mục liền hỏi:

- Anh nói xem, chuyện hôm nay có thể nhìn ra cái gì?

Lưu Đại Hữu lắc đầu nói:

- Thấy không rõ lắm, nhưng mấy con thỏ chết nhát kia đã bị chúng ta túm cổ, sớm muộn gì cũng có thể hỏi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.