Thanh Quan

Chương 429: Chương 429: Bẫy mỹ nữ. (3)




Tần Mục thở dài, thưởng thức nước trà, cảm giác ấm áp chảy qua cổ họng, làm cho hắn lại có cảm giác vài phần phiền muộn. Vừa vào quan trường thân bất do kỷ, có một số việc cũng không phải dựa vào tâm tình thì có thể làm gì thì làm, nếu muốn đi được xa được cao, cần thiết vẫn phải lui nhường một bước.

Vân Băng cười một tiếng, vô cùng phiền muộn đi tới bên cửa sổ, chỉ vào phòng ngủ bên cạnh nói:

- Anh không phải muốn xem ai ở sau màn xúi giục sao, đem tôi kéo qua gian phòng đó, sẽ có người đứng ra.

Trong thanh âm giống như có chút cam chịu.

Tần Mục lắc đầu, đặt chén trà xuống một bên, hai tay đặt sau đầu, giống như một đứa bé đang chơi trò vô lại, nhưng ngôn ngữ trong miệng lại thật sắc bén:

- Vân lão bản không cần phải làm ra hi sinh lớn như thế, tôi xem chuẩn bị chân chính còn chưa đi ra đâu.

Nói xong Tần Mục đứng bên cạnh Vân Băng, nhìn ra thời tiết đìu hiu bên ngoài, thản nhiên nói:

- Nếu tôi cùng hắn chính diện giao phong, chỉ sợ Vân lão bản sẽ có chút khó xử, dù sao cô vẫn là đối tác kinh doanh của tôi.

Thân thể Vân Băng chấn động, không thể tin được nhìn lên Tần Mục. Xem biểu hiện vừa rồi của hắn, nhất định muốn đem người kia đào ra, nhưng bây giờ Tần Mục lại biến chuyển lời nói thật làm người không biết nên nghĩ thế nào.

Tần Mục thở dài, lắc đầu cười khổ nói:

- Chung quy sẽ lưỡng bại câu thương.

Nhìn Vân Băng, Tần Mục không cần phải nói quá mơ hồ, rõ ràng nói thẳng với nàng chính mình vẫn chưa muốn tiếp xúc nhiều với người đứng sau lưng sai khiến, ở trình tự hiện tại, vô luận là Tần Mục hay là người kia, nếu kéo da mặt xuống tranh đấu tôi chết anh tổn thương, rất có thể sẽ bị người khác nhặt được tiện nghi. Hiện tại Tần Mục đã hiểu rõ kỹ xảo của đối phương, kịch vui này chính là người kia đạo diễn. Nhưng Tần Mục cũng không muốn làm cương với phái hệ của Vân Băng, câu ám chỉ kia nói với nàng, vẫn nên gọi người kia đến, cùng nhau đối mặt đem hiểu lầm xử lý rõ ràng.

Vân Băng lộ ra biểu tình như cười lại như khóc, một tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn bên ngoài.

Thanh âm tiếng pháo lẻ tẻ vang lên, không khí ngày tết càng lúc càng gần, trong lòng Vân Băng nổi lên từng đợt gió lạnh.

- Đông đông đông…

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một thanh âm mềm mại nũng nịu tới cực điểm chợt vang lên:

- Ông chủ, cần nói chuyện phiếm không?

Tần Mục xì một tiếng bật cười, xuất diễn này còn phải tiếp tục diễn đi xuống. Trên mặt Vân Băng lại dị thường phấn khích, Diệp Thạch Lỗi cũng không nói cho nàng biết còn có chiêu số tiếp theo, chỉ dặn nàng làm ra một ít hành vi động tác mờ tối với Tần Mục. Vốn nàng có chút hảo cảm với Tần Mục, hơn nữa nghe yêu cầu của người yêu ngày xưa, nàng giống như một con lật đật, nội tâm mẫn cảm lại có cảm giác muốn phóng thích.

Nhưng bây giờ Diệp Thạch Lỗi dùng chiêu thức đó, làm Vân Băng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Diệp Thạch Lỗi xem nàng là gì? Cho dù tình cũ khó quay lại, nhưng nàng cũng hiểu được giữa mình cùng Diệp Thạch Lỗi khó trở lại với nhau, hiện giờ hắn lại làm như vậy, là xem nàng cũng giống như những nữ nhân khác, dựa vào thân thể thanh xuân dùng cơm sao?

Nghĩ đến đây sắc mặt Vân Băng tái nhợt, giương giọng nhìn ra ngoài hô:

- Có mang áo mưa đến sao?

Thanh âm kinh hô nũng nịu bên ngoài truyền đến, sau đó là thanh âm tiếng giày cao gót nhanh chóng rời đi. Tần Mục bị câu nói dũng mãnh của Vân Băng chấn trụ, nhìn không ra tính nàng yếu ớt nhưng lại thốt ra được thanh âm kinh lôi như thế, thật có hào khí của cân quắc anh hào.

Vân Băng lắc đầu, phảng phất như muốn giãy thoát khỏi chuyện gì, sâu kín nói:

- Diệp Thạch Lỗi!

Tần Mục cũng không ngoài ý muốn, Diệp Thạch Lỗi cũng tới tỉnh Bắc Liêu, Tần Mục biết sớm hay muộn phải gặp mặt hắn. Nhưng hắn lại dùng thủ đoạn không lên được mặt bàn như vậy, điều này làm Tần Mục có chút ngoài ý muốn. Hắn chậm rãi ngồi trở lại ghế dựa, gõ nhẹ lên mặt bàn, nói:

- Vân lão bản, chuyện này tôi hi vọng dừng tại đây, tôi có thể xem như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Vân Băng không để ý tới lời nói của Tần Mục, đẩy cửa phòng ngủ, bên trong toát ra màu vàng nhạt ấm áp.

Tần Mục gật gật đầu, nói:

- Đúng là có hạ một ít công phu, biết tôi thích màu sắc này.

Vân Băng lắc đầu, khí chất cao quý mờ ảo tăng thêm vài phần quyến rũ động lòng người, tản ra tóc dài, trong ánh mắt lộ ra sắc thái khác thường, thanh âm mềm mại đáng yêu:

- Như thế nào, anh không muốn tương kế tựu kế một chút sao?

Vân Băng đột nhiên chuyển biến làm Tần Mục không kịp thích ứng, hắn nhíu mày thanh âm mang theo mát lạnh:

- Vân lão bản, đã quá mức!

Vân Băng lắc đầu, giống như từ bỏ một ít băn khoăn, bước nhanh vài bước nằm xuống chiếc giường lớn xa hoa.

Đúng lúc này di động của Tần Mục chợt vang lên, hắn vừa nghe điện thoại liền tức giận, là do nhân viên trực ban của ủy ban huyện gọi tới. Nhân viên lo lắng hô to trong điện thoại:

- Tần chủ tịch, đã xảy ra chuyện, có một người phụ nữ đang đứng ngay cửa lớn đại viện tưới xăng lên người!

- Anh không thể ngăn cản nàng?

Thanh âm Tần Mục có chút cuống.

- Nàng là phụ nữ, tôi sợ…

- Sợ cái gì? Có việc còn tôi đây, ngàn vạn lần không cho nàng đụng tới lửa!

Chuyện này phát sinh quá đột nhiên, Tần Mục cảm giác mình giống như tiến vào một vòng luẩn quẩn càng lớn hơn nữa.

Bên kia vâng vâng dạ dạ đáp ứng, Tần Mục cúp điện thoại nhìn thoáng qua Vân Băng, tiếc nuối nhún nhún vai nói:

- Vân lão bản, nhìn cô thật mê người, nhưng tôi không hi vọng người hợp tác của mình không biết tự trọng như vậy!

Vân Băng cắn nhẹ một lọn tóc, trong dáng vẻ tiều tụy mang theo vẻ phóng đãng, nàng cười lạnh, như có thâm ý nói:

- Tần Mục, con người của anh đúng là không phải người của thế giới này.

Tần Mục sửng sốt, tâm tư muốn rời khỏi lập tức lại bị ép xuống, lẳng lặng dựa vào cửa nhìn bộ dạng chua xót của nàng, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, tự giễu cười nói:

- Đúng vậy, cứ xem là thế đi.

Nói xong hắn đi ra ngồi xuống bàn trà, lấy di động gọi mấy cuộc điện thoại, dặn bên công an phái nhân viên chạy qua ủy ban nhìn xem một chút, khống chế người phụ nữ tưới xăng mang về cục công an. Tần Mục nghiêm lệnh không được vũ nhục nhân cách hay dùng thủ đoạn bạo lực, cần lấy khuyên bảo là việc chính.

Vào thời điểm này, lưu thủ tại đơn vị đều là nhân viên không được trọng dụng, nghe chủ tịch huyện tự mình gọi điện thoại tới, tự nhiên không dám lãnh đạm.

Tần Mục cúp điện thoại, trong lòng nặng nề. Chuyện này phát sinh thật cao ngất, lại giống như sớm có dự mưu, chính hắn phải tự hỏi kỹ lại một chút.

Vân Băng vẫn ngồi bên giường nghe Tần Mục gọi điện thoại, chờ sau khi hắn gọi xong, vẻ mặt nàng đã khôi phục thản nhiên, vuốt tóc hỏi:

- Bên ủy ban có chuyện gì sao?

Ngữ khí nói chuyện không giống như một cô gái đang gài bẫy Tần Mục, mà đã khôi phục sự quan tâm của bạn bè. Tần Mục gật đầu, châm điếu thuốc nói:

- Cũng nên cho Diệp Thạch Lỗi đi qua đi. Giữa tôi và hắn kỳ thật cũng không có thù gì lớn, chỉ do chính hắn không chịu thả ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.