Trên mặt Vân Băng vẫn còn đỏ hồng xấu hổ, nghe Tần Mục hỏi như vậy, diễn cảm cũng có chút không tự nhiên, lại như cố ý nở nụ cười, nói:
- Chủ tịch huyện đương nhiên có đãi ngộ riêng của chủ tịch huyện thôi.
Tần Mục cảm thấy biểu tình cùng thần sắc nói chuyện của Vân Băng khác hẳn ngày thường, cảm giác mẫn tuệ liền cảm nhận ra sự tình không ổn. Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, khẽ cười nói:
- Cái gì mà chủ tịch huyện, tôi xuất thân từ nhân dân, ở chung một chỗ với bọn họ tôi mới cảm thấy trong lòng thoải mái.
Nụ cười của hắn không chút hương vị, thậm chí còn mang theo giọng điệu lạnh băng, làm trong lòng Vân Băng dao động.
Ở trong lòng Vân Băng, Tần Mục là một thanh niên hiểu được phong hoa tuyết nguyệt cùng tư tưởng tiểu tư. Một người có thể thuận miệng nói ra phẩm chất của cà phê hơn nữa còn chú ý tới phim ảnh tương quan với nó, đối với người trong quan trường quốc nội hiện tại mà nói là chuyện phi thường khó được. Hắn không bài ngoại, không mang ánh mắt tiêu cực nhìn xem sản nghiệp của xã hội tư bản, thậm chí còn kéo tới không ít đầu tư cùng thanh danh cho thành phố Đằng Long. Một người đàn ông như vậy, so với người yêu du học tại Ireland của nàng càng thêm ưu tú xuất sắc.
Tần Mục nhìn thấy sắc mặt Vân Băng có chút tái nhợt, giống như đã bị mình nói tới trong lòng, liền cười nói:
- Vân lão bản, thoạt nhìn cô còn chưa đem tôi xem thành bạn bè thôi. Nếu như vậy tôi có thể cho rằng lần này cô gọi tôi tới là có ý đồ riêng đây? Hoặc là ở một địa phương nào đó mà tôi nhìn không thấy, có người đang giơ máy quay phim hoặc cameras chuẩn bị đem tình cảnh hai người chúng ta gặp mặt quay chụp xuống hay không đây?
Tần Mục chỉ là suy đoán, nhưng Vân Băng vừa nghe câu nói sau cùng của hắn thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân thể có chút lảo đảo muốn ngã, vươn một tay vịn vào bàn, một tay còn lại đỡ lên huyện thái dương. Điều này làm cho Tần Mục hoàn toàn khẳng định ý nghĩ của chính mình, nhìn chung quanh, đại sảnh trống rỗng không có bất luận bóng người nào, thậm chí cả dấu hiệu theo dõi cũng không có.
Tần Mục nhất thời hiểu được vì sao Vân Băng lại có vẻ mặt như thế, chỉ sợ khi nãy nàng té ngã ngoài cửa cũng có ý đồ riêng. Nếu người khác hạ bộ cho mình, mình không giẫm xuống chỉ sợ thật có lỗi với đối phương.
Hắn chậm rãi lấy gói thuốc, lại hướng Vân Băng ý bảo một chút.
Vân Băng cúi đầu không thấy được động tác của Tần Mục, nhưng trên môi đã hiện lên dáng tươi cười không rõ hương vị.
Tần Mục châm thuốc lá, phun ra một ngụm khói dày đặc, dùng ánh mắt khảo cứu nhìn Vân Băng, chậm rãi nói:
- Vân lão bản, chúng ta nói trắng ra. Thân phận của cô tôi có thể suy đoán đại khái, nhưng lá bài tẩy của tôi chỉ sợ cô không biết rõ. Nói đi, lấy địa vị của cô, người có thể uy hiếp cô không nhiều lắm. Người có thể khống chế cô chỉ sợ cũng phải do chính cô cam tâm tình nguyện.
Thân thể Vân Băng lại run lên, chậm rãi ngồi xuống, khóe môi chợt hiện lên dáng tươi cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ nói:
- Anh vẫn luôn trầm ổn như vậy sao?
Tần Mục lắc đầu, trong lòng bắt đầu cấp tốc tính toán cạm bẫy hôm nay vì sao xuất hiện. Từ loại tình huống này phân tích, bên trong chí ít phải có người trong đại viện huyện ủy, biết hắn một mình lưu lại trực ban. Như vậy đã liên lụy ra vấn đề, thân phận của Vân Băng như vậy, người của đại viện huyện ủy vốn không thể chọc tới, nếu như nói có thể uy hiếp được Vân Băng thì càng không thể nào. Hiện tại hắn có thể trực tiếp gọi điện cho Cận Thương Giang hỏi thẳng thân phận của Vân Băng, nhưng làm như vậy chỉ là hạ sách. Đồng dạng, đối phương dùng nữ sắc gài bẫy mình, thủ đoạn cũng không có chút cao minh.
Đột nhiên một tên người hiện lên trong đầu Tần Mục, hắn gật gật đầu, biểu tình như định liệu trước:
- Triệu Gia Hưng hẳn là tham dự đi.
Sắc mặt Vân Băng hơi đổi, nhưng không lên tiếng, chỉ ra vẻ trấn định cầm bình trà rót một chén, lẳng lặng uống một hớp.
Tần Mục gật gật đầu, đã có xác nhận, dù hắn có tâm tư xử lý Triệu Gia Hưng nhưng vì chuyện phát triển của huyện Thanh Thao nên chưa gióng trống khua chiêng xử lý hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại quá kích động, một đứa con trai của cục trưởng cục giao thông nho nhỏ đã dám chuyển móng vuốt với chủ tịch huyện, thật sự là có chút chán sống. Đừng nói là hắn, dù là lão tử của hắn, Tần Mục nếu thật sự cần liên hợp chính pháp ủy xử lý cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Không đúng! Sắc mặt Tần Mục ác liệt, Triệu Gia Hưng nhiều nhất chỉ là một ăn chơi trác táng địa phương mà thôi, ở trong huyện Thanh Thao có lẽ còn nói được vài câu, nhưng muốn sai khiến Vân Băng thì còn kém thật xa, sau lưng của hắn còn có người khác. Tần Mục ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Vân Băng giả vờ làm thái độ thản nhiên, lại nhìn ra cửa sổ nói nhỏ:
- Tôi vốn nghĩ chúng ta đã là bạn bè.
Vân Băng uống hớp trà, thanh âm vẫn khàn khàn, có chút trào phúng nói:
- Giữa đàn ông cùng đàn bà không có bạn bè chân chính.
Những lời này nói ra rất có tính triết lý. Tần Mục nhún vai, dụi tắt tàn thuốc, đứng lên nói:
- Được rồi, hiện tại bản thân tôi thật tò mò là ai có hứng trí đưa ra vấn đề khó khăn như vậy cho tôi. Vân lão bản, nếu chúng ta không phải bạn bè, rốt cục cần đem xuất diễn này diễn cho xong thôi, hiện tại mời cô dựa theo kịch bản tiếp tục diễn xuống đi.
Nói xong Tần Mục vươn tay phải làm ra tư thế phản khách vi chủ với Vân Băng.
Cảm giác Tần Mục mẫn tuệ, chỉ một chút đã đem cạm bẫy nhìn thấu. Đây không phải hắn luôn có tính cảnh giác, chủ yếu là vì Vân Băng cũng là người đặc biệt, một khi phải làm chuyện gì mà trong lòng không tình nguyện, sẽ biểu lộ ra ngoài thật rõ ràng.
Nhưng cú ngã của nàng bên ngoài khách sạn thật không giống như muốn làm ra vẻ đâu. Tần Mục đi theo sau Vân Băng, nhìn thân hình uyển chuyển của nàng, thản nhiên suy nghĩ.
- Tới rồi.
Thanh âm Vân Băng không có chút cảm tình phập phồng, đi tới trước một phòng khách quý đẩy cửa ra đi vào trước.
Tần Mục đứng ở cửa, trong mắt toát ra biểu tình buồn cười. Cả gian phòng trang trí màu hồng, tôn lên một thân quần áo trên người Vân Băng, thật đúng là khổ tâm xây dựng bầu không khí.
Hai tay Vân Băng khoanh trước ngực, chân mày hiện lên tia do dự, nhìn Tần Mục đứng ngay cửa, sâu kín nói:
- Anh đi đi, không cần phải mạo hiểm như vậy.
Tần Mục nở nụ cười, một chân bước vào phòng, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện điều gì không ổn, lúc này mới đi tới bàn trà ngồi xuống. Tự hắn rót trà, nhẹ nhàng nói:
- Muốn nói trong quan trường không có kẻ thù, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nhưng tôi thật hiếu kỳ là ai có thể mời được đại giá của Vân lão bản.
Vân Băng giống như chấp nhận hành vi của Tần Mục, khóe môi hiện lên ý cười trào phúng, thanh âm mang theo mơ hồ cùng nhẹ nhàng:
- Tôi vốn cho rằng anh khác với bọn họ, hiện tại xem ra anh cũng lâm vào vòng vây danh lợi.