Thanh Quan

Chương 427: Chương 427: Bẫy mỹ nữ. (1)




Diệp Thạch Bình thở dài, dặn Diệp Thạch Lỗi tự thu xếp ổn thỏa, năm nay hắn cũng không về thủ đô ăn tết, cần đến thành phố đi kết giao quan hệ. Cho dù hồng tam đại như bọn hắn có được hậu trường cường ngạnh hộ tống, nếu không theo quy củ trên quan trường, sớm muộn cũng bị đá ra khỏi cửa. Những vị lão lãnh đạo chỉ muốn cả nước đi về hướng ổn định, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho ăn chơi trác táng nắm giữ chính quyền một phương.

Tần Mục trở lại văn phòng ngồi chốc lát, cảm giác nhàm chán. Người đàn ông dù đã kết hôn nhưng vẫn đơn độc như hắn thế nhưng ở thời gian ngày tết phải trực ban tại văn phòng, thật sự có chút bực mình. Hai vị hồng nhan tri kỷ lại đi xa tận nước ngoài, cho dù muốn bay về hẹn hò với hắn chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cừu Tiểu Bằng mời Tần Mục đến huyện Lan Trữ ăn tết, bị hắn cự tuyệt, để Cừu Tiểu Bằng đón xe quay về Lan Trữ, dùng xe lam điểu đặt bên kia.

Tần Mục nhìn thấy Cừu Tiểu Bằng muốn nói lại thôi, liền cười nói:

- Tiểu Bằng, tôi hiểu tâm tư của cậu. Chị của cậu là một cô gái tốt, Tần ca dù không phải là một quan xấu, nhưng cô gái tốt cũng không nhất định phải xứng với quan tốt ah, ha ha…

Cừu Tiểu Bằng cũng không biết nên nói gì, Cừu Tiểu Thiền dặn hắn mời Tần Mục đi qua ăn tết, nhưng nếu Tần Mục đã rõ ràng cự tuyệt, nói rõ tâm tư của hắn không ở bên này, cuối cùng là chị hắn tương tư đơn phương mà thôi. Huống chi với nhân phẩm địa vị của Tần Mục, muốn loại phụ nữ nào không có, cho dù chị gái thật xinh đẹp, nhưng các cô gái xinh đẹp vây quanh Tần Mục còn ít sao?

Nhìn Cừu Tiểu Bằng cúi đầu đi ra ngoài, Tần Mục có chút chua xót nở nụ cười. Nếu nói trong lòng hắn không có Cừu Tiểu Thiền thì là lừa mình dối người. Nhưng nhìn Lưu Đan cùng Ngô Cúc, thấy tình huống hiện tại của hai nàng, Tần Mục thật sự không muốn tiếp tục dính dáng vào tình cảm của nữ nhân.

Tần Mục gọi điện tới thành phố, nói giao thừa muốn qua chỗ Lưu Đại Hữu, khiến Lưu Đại Hữu đau đầu. Nhưng Lưu Đại Hữu lại hỏi Tần Mục có phải muốn liên kết buôn bán với ai đó không, khiến Tần Mục liền cảnh giác. Nguyên lai kế hoạch mở internet của nhóm người Vân Băng đã thực hiện, đang xin giấy phép kinh doanh với ngành công thương. Bởi vì internet là lần đầu tiên xuất hiện trong nước, kinh động cả lãnh đạo cục công thương, sau đó Lưu Đại Hữu nghe Trương Thúy nói hình như trong việc này Tần Mục cũng chen chân vào.

Từ trước tới nay vốn thật hào phóng nhưng Lưu Đại Hữu chợt ấp úng ngập ngừng, ngượng ngùng hỏi:

- Tiểu Tần, chú có thể cho huấn luyện thêm một người, là vậy…

Ngày ba mươi, trong đại viện huyện ủy đã không còn vài người. Tần Mục ngồi trong phòng làm việc, nhàm chán xem tiểu thuyết. Lật vài trang, một cảm giác cô độc dâng lên, đang định đi ra ngoài một chút lại nhận được một cuộc điện thoại không nghĩ tới.

Lão bản sau màn của khách sạn Tranh Vanh, tiểu thư Vân Băng mời Tần Mục tham dự buổi tiệc cuối năm của khách sạn Tranh Vanh. Tần Mục nghe thật thú vị, nghĩ nghĩ mình cũng nhàn rỗi, vì vậy đáp ứng, lái Audi đi thẳng qua khách sạn.

Vân Băng mặc áo bông nhỏ màu trắng nhạt, tuy rằng nhìn không rõ dáng người nhưng tăng thêm vài phần phong thái giai nhân băng tuyết xinh đẹp, quần jean, trong mùa đông có vẻ khác hẳn. Nàng tự mình đứng ngoài cửa chờ Tần Mục, khi hắn đi tới lại nhận ra một mặt thanh nhã khác của nàng.

- Ôi!

Hình ảnh thập phần lãng mạn diễn ra, Tần Mục vừa từ trong xe bước xuống, Vân Băng mỉm cười đi xuống bậc thang đón hắn. Có lẽ tuyết rơi dầy khiến sườn dốc còn hơi đóng băng, đôi giày cao gót của Vân Băng giẫm lên thân thể chợt lảo đảo ngã nhào vào ngực Tần Mục, làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Ngay một khắc này cameras trong tay một người ẩn núp gần bên nhanh chóng lóe lên, một màn này liền bị lưu giữ lại.

Khuôn mặt thất thố của Vân Băng thoáng hồng lên, hoảng hốt vội giãy khỏi tay Tần Mục, nhưng hương khí trên người nàng lại làm thần kinh hắn căng thẳng. Đã nửa năm thời gian Tần Mục sinh hoạt như nhà tu khổ hạnh, cho dù là một người đàn ông không bình thường cũng đã sắp sửa không còn nhẫn nhịn được.

Vân Băng không để lại dấu vết dùng khóe mắt liếc sang gần bên, sau đó thật tùy ý vén tóc, giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa phát sinh qua. Tần Mục cũng ra vẻ hồ đồ, hai người một trước một sau đi vào khách sạn.

Người kia nhìn thấy Tần Mục đi vào trong khách sạn, chạy tới một ngóc ngách lấy di động nhỏ giọng gọi:

- Hưng thiếu, Tần Mục đã mắc câu rồi.

Triệu Gia Hưng nhận được điện thoại, cười nói với người bên cạnh:

- Lỗi thiếu, tôi làm việc ngài yên tâm, đừng nói là một Tần Mục, cho dù là anh của ngài cũng không phải vấn đề lớn.

Người đối diện với hắn chính là người từng có ma sát với Tần Mục, hiện tại đảm nhiệm khoa trưởng phòng đốc tra tỉnh Bắc Liêu Diệp Thạch Lỗi. Hắn cười nói với Triệu Gia Hưng:

- Người đàn bà tên Vân Băng kia vẫn có chút bối cảnh. Nhưng nếu tôi ra tay, chút chuyện này vẫn có thể làm được, nếu như Hưng thiếu có hứng thú, hừ!

Hắn nói chuyện mang theo hương vị từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được thân phận của Triệu Gia Hưng ở trong mắt hắn chẳng đáng kể chút nào.

Triệu Gia Hưng cười khan vài tiếng, giơ chén rượu nói:

- Lỗi thiếu, buổi biểu diễn đêm giao thừa này lập tức sẽ bắt đầu, không biết Lỗi thiếu có hứng thú xem hiện trường trực tiếp hay không?

Diệp Thạch Lỗi khoát tay, khinh thường nói:

- Con nhỏ Vân Băng kia cũng không quá đáng tin, đến lúc đó cho thêm hai nữ nhân khác đi qua, tôi cũng không tin hòa thượng đã dính tinh hỏa còn có thể nhanh như vậy thoát ra?

Triệu Gia Hưng cười mỉa, nói:

- Nếu muốn tìm nữ nhân như Vân giám đốc, thủ hạ huynh đệ thật sự cũng không khả năng tìm được mặt hàng như thế.

Diệp Thạch Lỗi xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Ai bảo anh tìm nữ nhân như Vân Băng, đối phó loại người như Tần Mục, tìm vài đứa có vẻ trong sạch là xong.

Tần Mục đúng thật nổi danh giữ mình trong sạch, không đi câu lạc bộ đêm thường xuyên như Diệp Thạch Lỗi, vì vậy trong vòng luẩn quẩn công tử ca, Tần Mục còn lấy được thanh danh “phu quét đường”.

Ánh mắt Triệu Gia Hưng sáng lên, vội vàng lấy di động phân phó thủ hạ bắt đầu làm việc. Diệp Thạch Lỗi uống một ngụm rượu, nhìn Vân Băng bây giờ đã khác hẳn lúc còn ở nước ngoài, giống như càng nhiều phong vị nữ nhân.

Khóe môi Diệp Thạch Lỗi nhếch lên dáng tươi cười tà mị đắc ý, giống như đã chứng kiến được Tần Mục hoàn toàn chui vào trong tay của mình, từ đó về sau mặc hắn an bài.

Bọn hắn ở trong một phòng khách quý trong khách sạn Tranh Vanh bố trí cạm bẫy đối phó Tần Mục, bản thân Tần Mục lúc này đã cảm thấy được tình huống có chút không bình thường.

Sau khi hắn cùng Vân Băng đi vào đại sảnh khách sạn, không nhìn thấy có một nhân viên khách sạn nào xuất hiện, điều này liền lộ ra một tia quỷ dị. Hắn nhìn thấy Vân Băng tiếp tục đi tới, liền cười nói:

- Vân lão bản, tôi đến tham gia buổi tiệc cuối năm của các vị. Sao vậy, một vị chủ tịch huyện như tôi đối mặt người lao động dưới cơ sở bình thường thậm chí ngay cả tư cách gặp mặt một lần cũng không có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.