Trong đại hội kế hoạch cùng khen thưởng cuối năm, Diệp Thạch Bình căn cứ theo chỉ thị của thành ủy, nhấn mạnh chính sách thân dân cùng công tác nhân tính hóa, cũng cường điệu vạch rõ, trong kế hoạch năm sau huyện ủy cần bố trí phòng chiêu đãi của bí thư cùng chủ tịch huyện, các phòng cơ quan cần thành lập phòng chiêu đãi của cục trưởng, các nhân viên cán bộ thỉnh thoảng cũng phải xuống nông thôn, đừng tiếp tục dùng lý luận mà báo cáo lên trên.
Trong hội nghị, Diệp Thạch Bình đưa ra kế hoạch “năm thứ nhất”, chính là trong một tháng cán bộ lãnh đạo chí ít có một ngày phải xuống dân gian hiểu biết ngôn luận của dân chúng, trong vòng một năm sản lượng giá trị kinh tế trong huyện phải lật lên mười lần, thi hành cải cách tài chính, toàn bộ chi phí tài chính phải công bố trên bảng cho dân hiểu rõ, thi công bốn quốc lộ cấp tỉnh, cuối cùng là thăng lên thành huyện cấp thị!
Những điều này từng là thiết tưởng mà Tần Mục đưa ra, Diệp Thạch Bình đem hạng mục “đả kích hoạt động phạm pháp địa phương” bỏ bớt, điểm này cũng không gì đáng trách. Đại hội này chẳng khác gì đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, không có mấy vị lãnh đạo phơi bày ra yếu điểm của mình trong hội nghị lớn như vậy. Loại chuyện này đặt trong ban lãnh đạo huyện nghiên cứu vẫn tốt hơn, Diệp Thạch Bình làm như vậy xem như thật ủng hộ sĩ khí của các thành viên ban lãnh đạo.
Một khi thăng lên huyện cấp thị thành công, chỉ cần cán bộ còn tại chức trong cấp bậc đã vô hình tăng lên nửa cấp, nửa cấp này thoạt nhìn như không có gì, nhưng cần tiêu hao ít nhất hai năm thời gian trong quan trường đến kinh doanh.
Tần Mục không nói lời nào, cho dù ý nghĩ của hắn bị Diệp Thạch Bình đạo văn nhưng Diệp Thạch Bình đương nhiên sẽ bánh ít đi bánh quy lại, dù sao đây là ý kiến mà Tần Mục đưa ra trong hội nghị ủy viên thường ủy. Diệp Thạch Bình có thể giấu diếm cán bộ dưới hương thôn, nhưng không thể giả vờ trong ban lãnh đạo huyện, nếu không sẽ khiến những ủy viên thường ủy ủng hộ hắn rét tâm, chuyện qua sông đoạn cầu nói ra thật làm người chê cười.
Vì vậy Tần Mục cũng không có gì phiền não, từ lúc ban đầu khi hắn nói ra ý tưởng của mình, hắn cũng đã thiết kế Diệp Thạch Bình. Nhưng ý tưởng của Tần Mục lại chính là ý nghĩ trải qua luận chứng thị trường, Diệp Thạch Bình càng có được trí tuệ chính trị thì càng dễ dàng nhượng bộ. Có được vài chục năm kinh nghiệm kinh tế thị trường, Tần Mục xuất ra những thủ đoạn cũng không hề tạo ra chút khí tức khói lửa, lại giống như nước chảy êm đềm qua cầu nhỏ, lại làm cho người ta dù muốn cự tuyệt cũng không làm được.
Ngày hôm sau trong hội nghị ủy viên thường ủy, Diệp Thạch Bình lại nhấn mạnh mọi chuyện đều phải lấy suy nghĩ thăng lên huyện cấp thị làm chuẩn, hết thảy trở ngại chuyện phát triển này đều phải toàn bộ diệt trừ. Trong hội nghị, Diệp Thạch Bình đưa ra ý kiến, trong vòng ba năm nếu huyện Thanh Thao không thể hoàn thành nhiệm vụ, bí thư huyện ủy như hắn sẽ từ quan mà đi. Loại khí thế đập nồi dìm thuyền lây nhiễm mọi người, mỗi người đều biết Diệp Thạch Bình đem tiền đồ của mình đặt vào chuyện này, huyện Thanh Thao nhất định sẽ phát sinh một hồi chấn động quan trường kinh thiên động địa.
Diệp Thạch Bình chọn lựa tại cuối năm nói việc này, chính là muốn nói với chư vị ủy viên, có đuôi sam đuôi nhỏ linh tinh gì đó thì phải nhanh chóng cất giấu kỹ, đừng đến lúc đó bị đồng chí bên chính pháp ủy tìm tới cửa, khi đó cho dù là hắn cũng nhất định phải chảy nước mắt mà chém người kia.
Bí thư chính pháp ủy Thường Phúc Thu nghe xong lời nói của Diệp Thạch Bình, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Tần Mục. Tần Mục vẫn thản nhiên uống trà, cúi đầu nhìn tay phải của mình. Bàn tay của hắn khoan dung mà kiên định, năm ngón tay gắt gao nắm chặt lại. Tần Mục lại khẽ gật đầu, ai cũng không nhìn ra được hắn đang đánh ám hiệu.
Trong lòng Thường Phúc Thu rùng mình, Tần Mục quả nhiên biết ý nghĩ của hắn. Mấy tháng trước một lần thử nghiệm trong văn phòng của Vạn Hữu Niên, làm cho hắn cũng không nhìn ra được phản ứng của Tần Mục. Nhưng trải qua mấy tháng thời gian, Thường Phúc Thu bỗng nhiên phát hiện, trước kia Diệp Thạch Bình chế định sách lược mất quyền lực Tần Mục căn bản đã không thành công, thậm chí việc giao tiếp quyền lợi vẫn do chính Diệp Thạch Bình tự tay đặt lên trước mặt Tần Mục.
Nhớ tới sự kiện Tần Mục bị giam vào trong cục công an lần kia, Thường Phúc Thu liền cảm thấy cả người rét lạnh, sự kiện kia không phải cũng do chính Tần Mục tự mình thiết kế đi?
Điểm này Thường Phúc Thu đã xem trọng Tần Mục, nhưng Tần Mục hạ quyết tâm chỉnh đốn hiện trạng bên giao thông cùng bên công an, không ai có thể ngăn cản. Chẳng qua hai quyền to này đang nắm trong tay Diệp Thạch Bình, bản thân Tần Mục chưa ổn căn cơ, nên bàn tay không thể vươn dài như vậy.
Trong vô hình Tần Mục đã đạt được thái độ ủng hộ của phó chủ tịch Hà Quang Viễn, bí thư chính pháp ủy Thường Phúc Thu, nếu đem ra trong hội nghị ủy viên thường ủy, chưa đầy nửa năm thời gian Tần Mục đã nắm ba phiếu trong hội ủy viên, đây không thể không nói chính là kỳ tích.
Sau khi hội nghị ủy viên chấm dứt, mấy ngày nữa tới thời gian nghỉ đông. Năm nay Tần Mục được ông nội đặc biệt cho phép hắn không cần quay về thủ đô, ra vẻ những hành vi trong mấy ngày gần đây của hắn đã rơi vào trong tai lão gia tử, biểu hiện của hắn làm lão gia tử vẫn cảm thấy thật hài lòng.
Nếu Cao Phái còn ở độ tuổi của Tần Mục, đã sớm bị đám người Diệp Thạch Bình ăn sạch không chừa cả xương cốt. Chỉ thị của lão gia tử thật tự nhiên, để Tần Mục trong khoảng thời gian nghỉ tết kinh doanh quan hệ trong thị trấn một chút, có một số việc trong thời gian nghỉ tết càng thật dễ dàng biểu lộ ra.
Cho nên khi Tần Mục xin phép trực ban trong ngày tết, làm cho Diệp Thạch Bình có chút ngoài ý muốn. Hắn liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Mục, thoáng gật đầu, không chút dấu vết nói:
- Bên thủ đô còn nên tranh thủ về xem.
Hai người là người nổi bật trong đời thứ ba của đại phe phái, nói chuyện riêng tư cũng không dùng nhiều ẩn dụ, Tần Mục cười nói:
- Trong nhà có cả đám người, tôi đi chỉ là thêm phiền mà thôi.
Tần Mục lộ ra một tín hiệu, hình như quan hệ giữa hắn cùng anh chị em trong nhà cũng không hài hòa. Diệp Thạch Bình gật gật đầu, đồng ý xin phép của hắn.
Chờ sau khi Tần Mục rời đi, Diệp Thạch Bình liền gọi điện thoại cho Diệp Thạch Lỗi, hỏi thăm phòng đốc tra năm sau có kế hoạch gì hay không. Diệp Thạch Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Thạch Bình, phòng đốc tra khởi động kế hoạch hạng nhất “Đánh giá quan chức công tác”, năm sau sẽ điều động một phần người đứng thứ ba trong địa phương tiến hành sát hạch chức năng, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, người bị đánh giá phẩm chất kém chỉ sợ sẽ bị lãnh đạo vấn trách.
Diệp Thạch Bình biết Tần Mục là vướng mắc của Diệp Thạch Lỗi, trầm ngâm chốc lát dặn dò Diệp Thạch Lỗi tốt nhất đừng gợi lên tâm tư làm trò gì đối phó Tần Mục. Diệp Thạch Lỗi cười nói hiện tại còn chưa bắt đầu rút thăm đâu, hắn cũng không biết rốt cục sẽ rút trúng ai.