Dựa theo chế độ cấp bậc tăng lên, nếu Tần Mục không đến thì bên ủy ban huyện nhất định sẽ thuộc về Điền Phúc Lượng, Tần Mục xem như trực tiếp ngăn chặn đường thăng quan của hắn, tự nhiên nhìn Tần Mục thật chướng mắt. Hơn nữa Diệp Thạch Bình ngầm đồng ý cô lập Tần Mục, làm cho hắn cũng không quá băn khoăn.
Chỉ cần có người phát ra nghi vấn, chuyện lớn như vậy nhất định cần đưa ra hội nghị thường ủy biểu quyết. Diệp Thạch Bình không tỏ thái độ, đến lúc đó mỗi người đều có băn khoăn, phần kế hoạch kia xác định vững chắc sẽ chìm xuống đáy biển. Nhưng nếu Diệp Thạch Bình nói một câu “đáng giá mạo hiểm”, xem như đã quyết định, đến lúc đó khi biểu quyết mọi người sẽ có khuynh hướng ý kiến của Diệp Thạch Bình.
Bất đồng duy nhất nếu như hội nghị thường ủy thông qua, phần kế hoạch này do chủ tịch huyện đề nghị, bí thư huyện ủy xét duyệt tán thành, hội nghị thường ủy biểu quyết chấp hành, công lao của Tần Mục sẽ bị bôi xóa rất nhiều, nhưng phiêu lưu của Diệp Thạch Bình cũng biến thành đứng ở đầu tiên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Diệp Thạch Bình, gánh nặng này hắn có dám gánh vác hay không? Nếu gánh vác, tương đương đem thu nhập tài chính trong huyện ở ba năm tới đem ra mạo hiểm.
Tần Mục nhẹ giọng cười một tiếng, dùng bút viết ba chữ Điền Phúc Lượng trong văn kiện của mình, sau đó trên gương mặt thanh tú lộ ra biểu tình như hồi ức, chậm rãi nói:
- Mấy ngày trước tôi quay về huyện Lan Trữ thăm hỏi thôn mình cắm điểm trước kia.
Diệp Thạch Bình sửng sốt, Tần Mục từng cắm điểm trong thôn, việc này hắn thật không ngờ. Mọi người biết Tần Mục nói vậy khẳng định có mục đích của chính mình, liền dựng thẳng tai nghe xem thanh niên kia có ngôn luận gì khiến người sợ hãi.
- Tôi nhìn thấy cô con dâu của chủ cho thuê nhà ngày trước, hiện tại đã là mẹ của hai đứa bé.
Hắn khoát tay, cười nói:
- Tôi không có nói với nàng việc làm trái kế hoạch hóa gia đình, nhà bọn họ vốn đã có dấu hiệu kiếm được tiền, lại bởi vì sinh thêm đứa bé mà lâm vào khốn cảnh bần cùng. Lúc ấy tôi nhìn thấy con lớn nhất của nàng, mặc một bộ quần áo rất rộng rãi thùng thình, nhìn thấy thật vô cùng khó chịu.
Tần mục ngừng một chút, uống ngụm trà tiếp tục nói:
- Tôi hỏi nàng, vì sao may quần áo cho con lớn không may vừa người một chút, nếu con lớn mặc chật, có thể cho con nhỏ mặc thôi. Nàng nói với tôi một câu khiến tôi kinh ngạc thật lâu.
Tần Mục đem bút đặt lên bàn, khẽ nói:
- Nàng nói con lớn một bộ, con nhỏ một bộ, quần áo của hai đứa con luôn may lớn như vậy. Hiện tại toàn gia đều chỉ vội vàng tìm cách kiếm tiền, con nít lại nhanh lớn, ai có công phu cả ngày lo đi may quần áo cho con.
Tần Mục nói xong lời này cũng không tiếp tục giải thích, ý tứ ẩn chứa bên trong chỉ cần là người có chút ánh mắt phát triển đều có thể hiểu được. Hiện tại toàn bộ ánh mắt trong huyện đều nhắm lên việc tăng lên cấp bậc hành chính, mọi sự đều căng thẳng, làm gì cũng phải từng bước đúng mực. Toàn bộ tài chính lại cần dùng kế hoạch hoàn mỹ sử dụng, địa phương cần dùng tiền thì quá nhiều. Duy nhất một lần đem đường mở thành quốc lộ cấp tỉnh, không chỉ là năm năm sau không cần đi xây dựng thêm, cho dù là hai mươi năm sau cũng không cần u sầu vì chuyện làm đường. Huống chi nếu đại quyết đoán thi công bốn con đường này, như vậy tương lai phát triển đều có thể mang đến lợi nhuận ẩn hình không nhỏ.
Ánh mắt mọi người dần dần thay đổi. Điền Phúc Lượng cảm giác lời của mình giống như bảo thủ, liền mở miệng bổ cứu:
- Thiết tưởng là tốt, nhưng chuyện góp vốn tôi muốn giữ lại ý kiến cá nhân, thật quá mạo hiểm.
Tần Mục cầm lên văn kiện, cười nói:
- Cho dù không góp vốn xây dựng, nhưng mấy hạng mục trước chúng ta đều có thể làm thôi, đây là một lần thử nghiệm cho chính sách huệ dân cùng tinh thần văn minh của ban lãnh đạo huyện chúng ta, cũng là một lần quyết tâm. Diệp bí thư, ngài xem thế nào, nếu không truy cầu biểu quyết?
Diệp Thạch Bình liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu, cảm thấy được ánh mắt người thanh niên kia sáng ngời đến đáng sợ. Phần kế hoạch nếu thực hiện được ba hạng mục đầu tiên, làm cho dân chúng đạt được phục vụ tri kỷ, chỉ sợ bên chính phủ chỉ cần lộ ra ý hướng xây đường nhưng thiếu tiền, các dân chúng đã tự nguyện bộc phát nhiệt tình quyên tiền không ít.
Tần Mục đúng là hảo thủ chơi tâm lý chiến. Diệp Thạch Bình cầm văn kiện suy nghĩ một chút, quyết định:
- Việc dỡ bỏ tường vây rất đáng thử xem một lần. Chúng ta làm trước một bước này, nhìn xem phản ứng, sau đó tiếp tục thảo luận cũng không muộn.
Bắt đầu từ trung tuần tháng mười, mãi cho tới cuối năm, huyện Thanh Thao gióng trống khua chiêng làm một việc, chính là dỡ bỏ toàn bộ tường vây quanh đơn vị cơ quan đại viện huyện ủy, toàn bộ bảo vệ chung quanh cũng bị hủy bỏ hoàn toàn.
Cơ quan ở trong mắt dân chúng bình thường chẳng khác gì xâm nhập hầu môn đại viện, sau khi dỡ bỏ tường vây có chút âm trầm kia, nhân viên cơ quan ở trong mắt dân chúng đã không còn tràn ngập cảm giác thần bí, bọn họ cũng không cao cao tại thượng, mà là chẳng khác gì người thường có mắt có mũi, cũng cần ăn uống cần nghỉ ngơi.
Sau khi tường vây bị dỡ bỏ, Diệp Thạch Bình cũng cảm giác được bầu không khí sáng sủa hơn rất nhiều, đặc biệt phê chỉ thị cho cục xây dựng trồng thanh tùng thay thế bức tường vây ngày trước, hiển lộ rõ ràng quyết tâm “Hoàn lỗi lỗi vu dân gian, thệ thanh thanh chi thệ ngôn” ( trả lại thanh bạch cho dân gian, thề hồi phục một bầu trời trong sáng) của chính phủ.
Hành động này cũng khiến thành phố Đằng Long chú ý, hao phí không ít tiền tài dỡ bỏ trụ cột xây dựng, điều này làm cho bí thư thành ủy Vạn Hữu Niên ra lệnh tạo thành một nhóm đoàn thể tinh anh đi tới huyện Thanh Thao khảo sát, kết quả đăng báo làm Vạn Hữu Niên như có điều suy nghĩ. Thế là ở trong đại hội báo cáo tổng kết toàn thành phố cuối năm, Vạn bí thư đặc biệt điểm danh Diệp Thạch Bình đi lên diễn thuyết động cơ cùng ý tưởng của huyện Thanh Thao vì sao dỡ bỏ trụ cột tường vây, đây là chuyện làm Diệp Thạch Bình thật sự bất ngờ.
Vạn Hữu Niên nghe xong Diệp Thạch Bình báo cáo, đã làm phát biểu tổng kết trong hội nghị. Hắn cường điệu cải cách kinh tế đều lấy dân làm gốc, lấy sự thật làm cơ sở, không thể mù quáng phát triển, cũng không thể mù quáng xây dựng, chỉ có thiết thực xem trọng mạch máu sinh tồn của nhân dân mới có thể làm quan tốt, mới có thể làm tốt công việc của mình.
Diệp Thạch Bình diễn thuyết cũng là một tín hiệu, rất nhiều huyện sau khi tan họp trở về lập tức mô phỏng theo thực hiện của huyện Thanh Thao, đem tường vây cao cao dỡ bỏ, không còn tạo cảm giác u ác tính kiểu phong kiến “Vừa vào nha môn sâu như biển” quanh quẩn trong lòng của nhân dân. Trong thực hiện hành động dỡ bỏ tường vây, Tần Mục thật sự nắm vững tâm tư của nhân dân.
Diệp Thạch Bình cầm theo danh hiệu ”Người tiên tiến trong công tác” quay về huyện Thanh Thao, danh dự này tuy rằng không tạo nên bao nhiêu tác dụng trong chính đồ của hắn, nhưng xem như thêm gạch thêm ngói, làm tâm tình của Diệp Thạch Bình rất tốt.