Thanh Quan

Chương 367: Chương 367: Bút máy ký tên




Thế nhưng mà Tần Mục căn bản chưa từng nghiên cứu nhân vật và thế cục của Triều Tiên, hắn mờ mịt nhìn qua Duẫn Chiếu Cơ, bút máy trên tay duỗi về phía trước, rất có phong độ nói ra:

- Như vậy chúng ta nên tìm nơi ngồi nói chuyện thôi.

Phát sinh chuyện trên giới tuyến hai nước sẽ ảnh hưởng tới buôn bán. Duẫn Chiếu Cơ bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn qua giới tuyến hai nước và trong ánh mắt mang theo mị hoặc, nàng chỉ vào một chỗ và nói:

- Ngay ở chỗ này?

Tần Mục cười rộ lên, bởi vì vừa thấy trên tay Duẫn Chiếu Cơ có vòng tay hổ phách. Loại vòng tay hổ phách này kiếp trước hắn đã từng mua một lần rồi, giá cả cũng không rẻ, vì vậy Tần Mục từ cử chỉ của Duẫn Chiếu Cơ suy đoán ra, chiếc xe BMW màu xanh ngọc là của nàng.

Cho nên Tần Mục nghiêng đầu nhìn qua cửa hàng, chậm rãi nói ra:

- Chúng ta bàn ở chỗ này, chỗ này cũng có thể đi bàn chuyện đấy.

Con mắt Duẫn Chiếu Cơ chớp động vài cái, cười rộ lên, khiến Cừu Tiểu Thiền trợn mắt. Tần Mục nói tiếp:

- Có lẽ nên đi tới đại viện chính quyền huyện Lan Trữ bàn đi.

Tần Mục không e ngại biểu lộ thân phận của mình, Duẫn Chiếu Cơ ở Triều Tiên là nhân vật cao tầng, cho dù không phải cũng là người có thể nói chuyện trước mặt cao tầng. Hắn đang lo tìm không thấy điểm đột phá ở Triều Tiên, Duẫn Chiếu Cơ chẳng khác gì đưa gối lúc buồn ngủ, cơ hội này Tần Mục tự nhiên phải nắm chặt.

Tần Mục vừa nói như vậy Duẫn Chiếu Cơ bình thản hơn rất nhiều, chậm rãi nói:

- Quan Trung Quốc sao?

Tần Mục cười rộ lên, nhưng mà bút máy trên tay không có buông xuống. Hắn vốn nhìn Duẫn Chiếu Cơ, lại nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Tiểu Bằng, xuất giấy chứng minh cho Doãn tiểu thư xem.

Cừu Tiểu Bằng ứng một tiếng sau đó mang giấy chứng minh đưa cho Duẫn Chiếu Cơ xem. Duẫn Chiếu Cơ nhíu mày và hời hợt nhìn qua giấy chứng minh, nói:

- Giấy chứng minh công tác nói rõ vấn đề gì?

Những lời này nhiều ít mang theo giọng điệu quan trường, Tần Mục đã thành công đem hấp dẫn lực chú ý của Duẫn Chiếu Cơ, liền chậm rãi buông cánh tay, đặt bút máy vào túi, rồi mới lên tiếng:

- Vấn đề rất rõ ràng rồi, nhưng mà Doãn tiểu thư không cảm thấy được.

Thấy Tần Mục thu hồi bút máy, lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc thì cảm thấy chán ghét.

Tần Mục chỉ vào đoàn xe phía ngoài, sau đó chậm rãi nói ra:

- Mỗi lần đều tự mình lựa chọn hàng hóa thì quá tốn thời gian rồi, nếu như đoàn xe của chúng tôi mang theo vật tư qua bên kia, có phải giảm được chuyện phiền toái này hay không?

Tần Mục nói mấy chữ "Bên kia" rất nặng, con mắt Duẫn Chiếu Cơ ngưng tụ. Nàng cũng là người hiểu rõ Triều Tiên, Tần Mục ám chỉ thì nàng nghe rõ ràng, nhất là Tần Mục mang theo nụ cười tự tin, làm cho nàng cảm giác được Tần Mục xác thực có kế hoạch lớn.

- Có lẽ nơi này không phải nơi nói chuyện.

Duẫn Chiếu Cơ cười rộ lên:

- Hôm nay quen anh đúng là không tệ nếu như anh không cầm bút máy chỉa vào tôi.

Trong lời nói có ý không có tâm tư trao đổi với Tần Mục.

Tần Mục mỉm cười nói ra:

- Nếu như cô thích nói chuyện như vậy thì tùy thời có thể tìm tôi, tôi làTần Mục.

Tần Mục biết rõ Duẫn Chiếu Cơ sau khi trở về sẽ điều tra thân phận của mình. Nếu như nàng địa vị đủ cao thì còn biết rõ gia thế của hắn, nếu như địa vị của nàng chưa tới bước đó lại có thể lái xe tiến vào lãnh thổ Trung Quốc thì chỉ sợ năng lực cũng không nhỏ. Như vậy luôn có thể đàm phán với nữ nhân này, Tần Mục tin tưởng vững chắc là kế hoạch của mình rất hoàn hảo.

- Kỳ thật bút máy này tôi dùng để ký tên!

Duẫn Chiếu Cơ đang định rời đi thân hình vì câu này của Tần Mục mà cứng lại. Nàng không thể tin được xoay người lại nhìn chằm chằm vào Tần Mục.

Duẫn Chiếu Cơ lúc này tức giận rời đi.

Cừu Tiểu Thiền đi theo sau lưng Tần Mục và nhìn thấy sánh mắt của Duẫn Chiếu Cơ hiện ra hung quang thì trong nội tâm lập tức run lên, thân thể không tự chủ được nép sát Tần Mục.

Tần Mục nói tới những chuyện giao dịch trong khu chợ này cũng tiến vào trong lòng Duẫn Chiếu Cơ cùng Cừu Tiểu Thiền, ý tứ hoàn toàn khác nhau. Nhưng với Cừu Tiểu Thiền mà nói thì tâm tư lo lắng cho Tần Mục biến thành Tần Mục đang liếc mắt đưa tình với Duẫn Chiếu Cơ. Nàng cũng không muốn nghĩ, Tần Mục này có mình là mỹ nhân trước mặt, tại sao lại hứng thú với nữ nhân Triều Tiên không biết thân phận? Nàng suy nghĩ lâm vào bàng hoàng cùng xoắn xuýt, trong lòng có nhiều suy nghĩ càng ngày càng suy diễn.

Sau khi từ phiên chợ quay về, Tần Mục lập tức đề nghị Trần Đông Thăng tổ chức hội nghị thường ủy bàn về chuyện kiến thiết phiên chợ hữu nghị giữa hai nước. Từ sau chương trình tiêu điểm, Trần Đông Thăng vẫn chờ đợi lo lắng, ban thanh tra kỷ luật thẩm tra đang điều tra hắn và hắn lo lắng mất ngủ thật lâu. Ai ngờ ban thanh tra kỷ luật tới chỉ nói chuyện với Tần Mục, nhanh chóng trở lại tỉnh thành, không qua vài ngày thì cơn gió bão quét qua thường ủy đã tan biến, đây không phải là do may mắn. Vì thế với lời của Tần Mục thì Trần Đông Thăng vãn suy nghĩ kỹ, nghe Tần Mục đề nghị thì Trần Đông Thăng cân nhắc một chút và tự hỏi:

-Tài chính nơi nào có? Hiện tại huyện Lan Trữ làm mấy công trình lớn cho nên tài chính vô cùng căng thẳng, nếu như lại làm thêm kế hoạch thì có chút giật gấu vá vai.

Hắn không có cự tuyệt đề nghị của Tần Mục, hắn dùng ngữ khí thương lượng nói ra, nói rõ không phải mình phóng địa vị thật cao, cũng không phải người qu sông đoạn cầu Tần Mục muốn làm chiến tích thì cho hắn làm, trong đó cũng có phần của hắn cơ mà.

Tần Mục hiểu tâm tư của Trần Đông Thăng, hắn hiện tại đang bắt đầu nuôi dưỡng dòng chính, tự nhiên sẽ không độc chiếm công lao. Hắn nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, mịt mờ nhắc nhở:

- Nếu kiến thiết tốt phiên chợ đó, chúng ta sẽ có được thị trường cả Triều Tiên, cái này chẳng khác gì chúng ta đầu tư ra nước ngoài. Xây dựng phiên chợ tốt thì thương nhân và lợi nhuận tiến vào càng nhiều. Hôm nay tôi đã đi qua bên kia xem một chút, cả con đường chất đầy xe vận tải, có thể thấy được nhu cầu của bên kia lớn như thế nào.

Con mắt Trần Đông Thăng lập tức tỏa sáng, Tần Mục suy nghĩ vấn đề khác với quan viên bình thường. Nói gần nói xa chính là chuẩn bị dùng chính sách thương hộ góp vốn, đây quả thật là mở thị trường tiên phong. Trần Đông Thăng vừa định gật đầu thì nghĩ tới một chuyện, có chút bận tâm hỏi:

- Làm như vậy có tính là sai lầm nguyên tức hay không, dù sao có khuông quy định và đầu tư nha.

Tần Mục lại uống một ngụm trà, lúc này ánh mắt nhìn qua Trần Đông Thăng, chậm rãi nói ra một lời.

- Không có nếm thử thì không có sai.

Tần Mục nói:

- Triều Tiên cùng Trung Quốc xưa nay môi hở răng lạnh, thời điểm chúng ta trải qua con bão cải cách, bọn họ lại bế quan toả cảng. Chuyện này cấp cho chúng ta suy nghĩ tốt, nếu bọn họ tin tưởng chúng ta, vì sao chúng ta không khiến tín nhiệm này tăng thêm thật nhiều?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.