Tần Mục nói ra một lời này, loại luận điệu này phải hơn mười năm nữa mới thuận lý thành chương, hôm nay sớm bày ra không thể nghi ngờ là thời cơ và cũng là mạo hiểm. Nhưng Tần Mục không có lùi bước, thị trường hàng hóa cần nhu càu khổng lồ, Triều Tiên không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Hắn ngừng dừng một chút, trong giọng nói mang theo vài phần ước mơ, cũng mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa:
- Chúng ta thành lập quan hệ với hai thành phố Mỹ, lại thành lập quan hệ với Triều Tiên thì huyện Lan Trữ thậm chí thành phố Đằng Long sẽ thành trọng điểm các thành phố phía đông, mà là hấp dẫn toàn bộ ánh mắt các nơi.
Trần Đông Thăng đột nhiên hít khí lạnh. Hắn biết rõ Tần Mục tâm lớn, cũng biết Tần Mục có thói quen nhìn vấn đề bằng đại cục, nhưng chưa từng có tưởng tượng qua Tần Mục nhìn lại vượt qua thời đại. Trần Đông Thăng ngồi không yên, đi lên vài bước tới chỗ vách tường, chỉ vào bản đồ.
Trần Đông Thăng:
- Tần bí thư, ý anh là...
Tần Mục đứng lên, bưng ly trà tới trước mặt và lấy phích nước rót đầy. Trần Đông Thăng vẫn không nhúc nhích nhìn động tác của Tần Mục, chỉ sợ Tần Mục gạt suy nghĩ của hắn đi.
Sau khi rót nước xong thì Tần Mục chậm rãi nói:
- Suy nghĩ này cần tinh thần mạo hiểm, nhưng mà thủ trưởng nam tuần đã khuyên bảo chúng ta phải dùng cảm thăm dò và dũng cảm đối mặt thực tế, không phải sợ ngã, chúng ta có thể đứng lên mà.
Trần Đông Thăng lập tức nói:
- Tôi hiện tại tổ chức hội nghị thường ủy, nhưng mà vấn đề phát triển chúng ta bàn lại sau.
Tần Mục có chút gật gật đầu, vượt quá Trần Đông Thăng dự kiến nói ra:
- Chuyện này tôi không tham gia, tôi muốn đi vào trong thành phố. Lã Vọng buông cần, tôi phải đi đường của mình.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện này người khởi xướng là Trần Đông Thăng, Tần Mục không tham dự. Trần Đông Thăng, Lý Trung Nguyên, Tần Mục ba người vẫn duy trì hiện tượng thế chân vạc ở mặt ngoài, loại hoàn cảnh vi diệu này không nên phá hư. Vì vậy Tần Mục không tham gia chính là thành lập quyền uy cho Trần Đông Thăng, cũng nói rõ công lao này sẽ là của Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên.
Không có phong hiểm thì không có hồi báo, Trần Đông Thăng vẫn kiên định quyết định của mình và đặt quan đồ của mình lên người Tần Mục, nhưng bây giờ phải đưa ra quyết định trọng đại. Thành công thì bằng ánh mắt phát triển chiến lược của Trần Đông Thăng thì cho dù không tiến vào chức vụ thường ủy của thành phố thì hắn cũng là thường ủy dự khuyết, nếu thất bại thì hắn sai lầm mang tính nguyên tắc, mất chức về nhà là khó tránh khỏi. Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tần Mục thì Trần Đông Thăng dùng sức vỗ bàn, giống như gào thét nói:
- Liều!
Vì vậy nhân viên ở gần văn phòng bí thư huyện ủy Trần Đông Thăng cũng nghe được tiếng tru lên khàn giọng, không bao lâu sắc mặt tái nhợt đi tới văn phòng phó thư kí Tần Mục, ngay cả hội nghị thường ủy buổi chiều cũng không tham gia, lập tức đi về nhà.
Trần Đông Thăng cùng Tần Mục bất hòa càng được chứng thực, tin tức này truyền vài tai của người trong thành phố. Hắn cầm lấy điện thoại sau đó gọi đi, cười mỉm nói ra:
- Lão Hồ ah, chuyện của anh đã làm thỏa đáng, Tần Mục trong thời gian này muốn tăng lên.
Trong điện thoại cũng truyền ra tiếng tán dương.
- Rốt cuộc vẫn là lõ Tạ có biện pháp, Tần Mục này đúng là quá liều lĩnh rồi.
Tạ Nguyên Dũng cười nói:
- Lão Hồ ah, anh cũng đừng quá nghiêm túc, người trẻ tuổi nha, làm việc luôn xúc động một ít.
Lão Hồ cười nói:
- Nhìn anh nói Hồ Thu Thực tôi là người như vậy sao? Tôi đang giáo dục hắn mà thôi, quan trường nước rất sâu, không phải bởi kiểu gì cũng được. Này lão Tạ, trong thành phố có chỗ trống nào hay không? Cháu ruột của tôi trong tỉnh không quá đắc chí, muốn tới cơ sở một chút, thế nào?
Tạ Nguyên Dũng do dự trong chốc lát, chậm rãi nói:
- Lão Hồ ah, tình thế hiện tại không thể so với mấy nưm trước. Nếu như cháu anh thật sự có tài năng, thành phố Đằng Long giơ hai tay hoan nghênh, nếu không có thì đừng có đi sờ rủi ro này. Hiện tại thành phố Đằng Long đã bị kinh thành chú ý tới rồi, có gió thổi cỏ lay thì bên kia đều nhận được tin tức.
Lão Hồ nghe Tạ Nguyên Dũng có chút qua loa chính mình, liền cười nói:
- Như thế nào, anh làm phó phòng nhân sự mà phải cẩn thận thế sao? Cháu tôi lưu ở phòng Tỉnh ủy lịch lãm vài năm rồi, còn có chút năng lực.
- Hồ Thu Thực, thì ra anh chòn chơi trò này với tôi.
Phó phòng tổ chức cán bộ thành phố Đằng Long Tạ Nguyên Dũng cười lên ha hả. Hồ Thu Thực tuy ở trong tỉnh không phai chuyên gia dàm phán gì, nhưng mà nhanh của hắn làm phó cục trưởng cục giao thông tỉnh. Phó cục giao thông mặc dù không có quyền nói chuyện nhưng Hồ Thu Thực vẫn năng mặt mũi của hứn lên, trên cơ bản Tạ Nguyên Dũng cũng hiểu ý trong đó. Cháu trai Hồ Thu Thực lần này muốn xuống không thể nghi ngờ là muốn cong quấn thăng quan, rãnh rỗi vài ba năm lại vào danh sách cán bộ bồi dưỡng đi học, ba năm sau về trong tỉn thì tăng thêm một bước.
Tạ Nguyên Dũng lúc này cũng mừng rỡ, nhưng cũng lo lắng lợi hại trong đó, đột nhiên hiện ra một tia linh quang, cười nói:
- Lão Hồ ah, cũng đừng nói tôi không phóng khoáng, chỗ giao giới của thành phố Đằng Long cùng huyện Lan Trữ giao có một khu công nghiệp phát triển mạnh, tin tức này anh cũng biết a?
Hồ Thu Thực cười nói:
- Tiêu điểm cả nước sao không biết, lão Tạ anh có chỗ tốt gì hay không?
Tạ Nguyên Dũng lại cười rộ lên, khách sáo vài câu nói ra:
- Anh khoan hãy nói, thành phố Đằng Long lần đầu tiếp đầu tư lớn như vậy, nhân tài đang thiếu hụt nha. Hiện tại khu công nghiệp đang khó chọn người làm khu trưởng, phó khu trưởng xử lý kinh tế. Tỉnh ủy chúng ta đang có áp lực chuyện này, có lẽ chúng ta nên chỉ đạo một chút?
Con mắt Hồ Thu Thực sáng lên, tay cầm chặt microphone cũng ẩm ướt. Khu trưởng? Công trình lướn như vậy chắc chắn có chính sách hướng tới, nếu như trao quyền cho cấp dưới thì cho dù không được cũng đã thành dàn giáo, đây là chiến tích đưa tới tay, vị trí này ai không đỏ mắt? Hắn cười rộ lên, nói ra:
- Có thời gian đến tỉnh thành cả nhà tôi cảm tạ anh.
Tạ Nguyên Dũng lập tức mở cờ trong bụng, tiếp tục cười nói:
- Không làm thịt anh mtooj trận thì tôi không về đâu.
Hai người lại kể một ít chuyện không đâu liền chấm dứt trò chuyện, lâm vào trầm tư.
Tần Mục rời khỏi huyện ủy và cho Cừu Tiểu Bằng lái xe đi thị ủy. Chuyện lúc này Tần Mục không muốn lại thông qua lão gia tử, mà là hoàn toàn muốn bằng vào quan hệ và nhân mạch của mình, chính trị là cần trí tuệ giải quyết. Một khi thành công, Tần Mục sẽ thò chân ra khỏi Tần hệ sau đó kinh doanh cho riêng mình.
Hắn biết rõ chính mình hành động không dấu được lão gia tử, nhưng mình nếu không yêu cầu thì lão gia tử tuyệt đối sẽ không ra tay. Đây là trận chiến đầu tiên thoát ly che chở của hắn, Tần Mục đương nhiên phi thường cẩn thận. Hắn bảo Cừu Tiểu Bằng không nên đi quá nhanh, hắn trong xe nhắm mắt dưỡng thần, cân nhắc tìm đường đột phá trên thành phố