Bí thư thị ủy Cận Thương Giang tăng lên, chủ tịch trưởng Vạn Hữu Niên tránh né, trừ hai người này Tần Mục đúng là không tìm được người nào nói chuyện trong thị ủy.
Thật là có chút nuông chiều. Tần Mục nhàn nhạt nghĩ thầm, bắt đầu lật xem trí nhớ, hắn lôi danh sách lúc học trong học viện ra, tìm kiếm một cơ hội. Một cái tên hiện ra trong đầu của hắn, khóe miệng của hắn dần dần tươi cười. Chủ nhiệm văn phòng thị ủy Tả Bình An, quê quán là huyện Lan Trữ Lục Triêu Hương, tin tức trọng yếu được Tần Mục nhớ ra. Tại hắn trong kế hoạch được lợi nhất là Lục Triêu Hương, đây là thời cơ khiến Tả Bình An nở mày nở mặt, nếu như cần chuẩn bị thì hắn sẽ giúp sức.
Nghĩ tới đây Tần Mục liền nói cho Cừu Tiểu Bằng đến thành phố Đằng Long trước tìm địa phương ở lại. Hắn hiện tại đang chuẩn bị đi gặp bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên, thời điểm còn chưa tới cho nên đi gặp Tả Bình An trước.
Trầm ngâm trong chốc lát, Tần Mục nhớ tới quán cà phê ở thành phố Đằng Long của nữ tử tài trí Vân Băng. Ở kinh thành Cận Tiểu Xuyên có thể nhanh chóng nhả chuyện hắn biết ra, Vân Băng xuất đại lực, Tần Mục cảm thấy Vân Băng có thể giúp hắn mời Tả Bình An, nếu như Tần Mục tự mình mời thì Tả Bình An sẽ suy nghĩ nhiều. Nếu Vạn Hữu Niên có cái nhìn không tốt với mình thì thái độ của Tả Bình An cũng chẳng tốt, vậy thì được không bù mất.
Nhanh chóng làm rõ mạch suy nghĩ, Tần Mục liền nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến mình phải đi từng bước, tránh bẫy rập.
Xe Lam Điểu nhanh chóng chạy trên đường cái, mang theo kế hoạch phát triển huyện Lan Trữ.
Cùng lúc đó trong thường ủy huyện Lan Trữ đang hộp. Đám thường ủy nhìn vị trí Tần Mục trống trơn, lại nhìn thấy bí thư hăng hái dáng tươi cười, trong lòng suy nghĩ. Lưu Đại Hữu, Lôi Bình Xuyên lẳng lặng nhìn qua Trần Đông Thăng, chờ đợi Trần Đông Thăng nói chuyện.
Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào, làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Quán cà phê vẫn là quán cà phê đó, nhưng mà bước vài thì cảm giác khác nhau.
Tần Mục bảo Cừu Tiểu Bằng ngừng xe, nhàn nhã đi vào trong quán cà phê. Có thể gặp Vân Băng hay không thì Tần Mục không có nắm chắc, nhưng chuyện của huyện Lan Trữ đã do Trần Đông Thăng thao tác, hắn không cần nóng nảy quay về, như vậy hắn có thể vận dụng quan hệ rồi. thấy.
- Tần ca, cà phê ở đây quá đắng rồi!
Cừu Tiểu Bằng vẻ mặt đau khổ mím môi lại uống một ngụm cà phê, rốt cục nói ra.
- Có đường, kẹo, anh thêm vào đi.
Tần Mục chậm rãi nói ra, hai mắt nhìn qua người lui tới bên ngoài, tâm tình bình tĩnh trở lại. Từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra bóng dáng mơ hồ, Tần Mục nhìn thấy một thân ảnh tới gần, mỉm cười xoay lại.
Vân Băng vẫn mặc trang phục chức nghiệp, nhưng mà so với lần đầu thì bây giờ nàng tăng thêm tư thái kiều mị của nữ nhân, không son phấn trên mặt cho nên hiện ra nét trí thức. Tần Mục bất động thanh sắc, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:
- Tiểu Bằng, đi lấy thêm cà phê, chúng ta là khách vip có thể hưởng thụ giảm giá.
Cừu Tiểu Bằng biết rõ Tần Mục đang cho mình đi, hắn cũng biết điều đứng lên ra ngoài.
Tần Mục chậm rãi nói:
- Vân lão bản, tôi thấy cô nên mở rộng kinh doanh ra ngoài, không bằng tận sức đi quản bá văn hóa của Trung Quốc đi!
Vân Băng như có điều suy nghĩ suy nghĩ, nàng ngẩng người nửa ngày mới gật đầu. Tần Mục nói quảng bá văn hóa Trung Quốc tự nhiên là có đạo lý. Tần Mục càng giải thích cho Vân Băng thì những trí nhớ chôn dấu trong ký ức bị đục ra lỗ hỏng nhỏ, nhưng mà hai người chưa phát giác.
Cừu Tiểu Bằng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn xem, hãi hùng khiếp vía. Hắn cùng Mạnh Á Linh lúc ở cùng một chỗ thì Mạnh Á Linh đều cười ngây ngô, Tần Mục cùng Vân Băng tình huống giống như mình, chẳng lẽ nữ nhân này có quan hệ ẩn giấu với Tần Mục sao? Phỏng đoán lãnh đạo chính là thứ bắt buộc của lái xe, Cừu Tiểu Bằng cũng không nhận ra mình đã chẳng còn là lái xe taxi nữa. Hắn đi theo Tần Mục hoàn toàn là do Quý Chí Cương dẫn tiến và mình cơ linh, nếu như được như vậy mà kiêu thì Tần Mục tùy thời đánh mình trở lại nguyên hình. Một bên là coi trọng phó bí thư huyện ủy, một bên là xem trọng tình cảm của chị mình, Cừu Tiểu Bằng hoàn toàn lâm vào bối rối, trong lòng không ngừng chấn động, cũng không biết nên có khuynh hướng bên nào.
Vân Băng uống một ngụm cà phê và thưởng thức một lúc, khóe mắt có chút nhăn lại, trong tươi cười mang theo một tia dí dỏm, nhìn Tần Mục nói ra:
- Quả thật nghe anh nói thì vị ngọt hơn một chút đấy.
Nói xong nàng không đợi Tần Mục nói chuyện, ngón tay ưu nhã cầm lấy khăn lên. Mang theo khăn hồng đưa lên bờ môi lau một cái, ngược lại có chút hương vị hàm xúc của nữ nhân Anh quốc.
Tần Mục không nói gì, nữ nhân thông minh như Vân Băng tự nhiên biết rõ hắn sẽ không có việc gì mà tới đây uống cà phê, lại còn nói chuyện với Vân Băng về quảng bá văn hóa. Quả nhiên Vân Băng thả khăn xuống, khẽ cười nói:
- Đến thành phố này chạy quan hệ sao?
Nữ hài tử này cũng không phải hoàn toàn không ăn khói lửa, cũng cực kỳ thông minh. Tần Mục gật gật đầu, cười nói:
- Cận bí thư nói cho tôi biết, Vân lão bản năng lực rất lớn, tôi đây không phải sứt đầu mẻ trán mới đến cầu cứu cô sao.
Tuy nói là như vậy nhưng Tần Mục cũng không có một chút hoảng hốt nào, ngược lại từ trong lòng ngực móc thuốc ra ý hỏi Vân Băng một cái.
Vân Băng nhíu mày lại, đảo mắt lại giãn ra. Tần Mục áy náy gật gật đầu, thu thuốc lá về. Vân Băng nhìn ra ngoài, dựa lưng vào ghế dài, hai tay khoanh trước ngực và hỏi:
- Cận thúc thúc đúng là xem trọng tôi. Tôi chỉ là một bà chủ quán cà phê, làm sao có năng lực gì. Nếu quả thật như Tần bí thư nói thì tôi đã sớm gia tài bạc triệu rồi!
Tần Mục nghe ra đây là Vân Băng biến tướng cự tuyệt, cũng không có miễn cưỡng Hắn cũng chỉ mới gặp nàng vài lần, trừ lần với Cận Tiểu Xuyên thì hai người không có thâm giao gì. Tần Mục gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy, trong giọng nói mang theo chân thành:
- Thà rằng sống một góc nhàn vân nhã hạc, cũng không có ràng buộc, làm một quân cờ mặc cho người ta định đoạt.
Bỗng nhiên con mắt Vân Băng trợn to, không thể tin được nhìn qua Tần Mục. Tần Mục giả bộ như không có phát hiện biến hóa của nàng, mĩm cười nói lần này mình không cần tốn ba ngàn, chỉ cần một cái danh khách quý cũng có thể tiết kiệm mười mấy đồng.
Vân Băng cười lên, nàng lại có khí tức xuất trần hiển hiện, đôi mắt to híp lại giống như lơ đãng nói ra:
- Anh còn chưa nói cho tôi nghe là chuyện gì, làm sao lại biết rõ tôi không giúp anh?
Lạt mềm buộc chặt, Tần Mục dùng chiêu này rất tốt. Đối với Vân Băng có tư tưởng cởi mở thì Tần Mục vẫn cảm thấy thủ đoạn của mình không đặt lên mặt bàn được. Nhưng mà nếu như muốn đánh quan hệ vẫn phải có chút thủ đoạn mới được. Tần Mục hắn là người trong quan trường, không phải thiện nam tín nữ gì, cũng không phải một thiếu gia gặp mỹ nữ thì xem như bảo vật, đây không phải phong cách của hắn.