Lúc này đây không sử dụng quan hệ của lão gia tứ, Tần Mục muốn tự mình cho quan viên Tần hệ xem với tư cách nam nhân, hắn đánh ra một bầu trời cho mình, mới không thẹn với bản thân.
Sau khi ngồi xuống, Tần Mục bắt đầu nói kế hoạch cho Vân Băng thâm nhập vào huyện Lan Trữ. Vân Băng chỉ nghe hai mắt sáng lên, mang theo ngữ điệu chậm rãi nói:
- Thanh sơn lục thủy, trời xanh mây trắng, dòng người hối hả xác thực là một cõi yên vui. Cảm tưởng của anh thật tốt, tôi nghĩ sẽ hấp dẫn nhiều thi nhân họa sĩ nha.
Tần Mục oán thầm mình làm gì hấp dẫn thi nhân nghị sĩ chứ. Hắn nói miệng khô lưỡi đắng mà Vân Băng chỉ thấy phong cảnh, nhưng biết rõ thí nghiệm này có tính chất rất quan trọng, chính là thâm nhập vào khu chợ với Triều Tiên. Hắn tự nhiên không có hiện ra nét không kiên nhẫn, mà là ưu nhã cười nói:
- Cô liên tưởng rất phong phú.
Vân Băng lộ ra nụ cười mờ ảo, ngón tay nhỏ có tiết tấu gõ lên mặt bàn, nói:
- Thế nhưng mà tôi có chỗ tốt gì?
Tần Mục mắng thầm. Hắn phát hiện mình phạm sai lầm rồi, Vân Băng là thương nhân,là thương nhân mang cà phê ngoại quốc vào thành phố Đằng Long. Từ xưa đến nay không buôn bán không gian dối, người trong quan trường như hắn tâm cơ sâu nặng, nhưng mà trên thương trường chẳng phải ngươi lừa ta gạt sao? Hắn từ vừa mới bắt đầu đã phán đoán sai biến hóa trong lòng Vân Băng, kỳ thật Tần Mục cũng là kẻ đần. Chuyện này cũng gõ hồi chuông cảnh báo trong lòng Tần Mục, trước mặt nữ nhân hắn dễ dàng sinh ra phán đoán sai lầm.
Nhìn thấy Tần Mục kinh ngạc, tâm tình của Vân Băng rốt cục triệt để sáng sủa, trong lòng bắt đầu tăng hảo cảm với Tần Mục. Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, chẳng thể nào cân nhắc được, nàng vươn tay ra lắc trước mặt Tần Mục vài cái, nói:
- Như thế nào? Tôi là một thương nhân, tự nhiên phải đứng ở góc độ thương nhân nói chuyện. Nếu như thẻ đánh bạc của anh khiến tôi không thỏa mãn, tôi nghĩ tôi rất khó rời quán cà phê đấy.
Tần Mục nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói ra:
- Vậy phải xem Vân lão bản có thẻ đánh bạc gì. Nhưng chuyện này nếu như làm thành, toàn bộ huyện Lan Trữ đều cảm kích cô.
Tần Mục nói xong câu đó Vân Băng làm động tác Tần Mục tuyệt đối không thể tưởng được. Nàng bụm môi và co rúm người lại, nàng cười một cách dí dỏm. Đừng nói động tác này không thuộc về mỹ nữ tài trí như Vân Băng, cách biểu lộ này chỉ có thiếu nữ mười sáu mới có mà thôi.
Trong đầu Tần Mục lâm vào trống rỗng lần nữa, Vân Băng nói ra điều kiện bản thân.
- Mới phiên chợ cần tạo ra một quán trà, tôi sẽ mở rộng văn hóa trà của Trung Quốc ra toàn thế giới.
Chủ nhiệm văn phòng thị ủy Tả Bình An làm người cực kỳ khôn khéo, với một ít chuyện các thường ủy xem nhẹ thì hắn vô cùng để bụng, cho nên ngồi trên vị trí chủ nhiệm này tận lực kinh doanh và liên lạc, địa vị càng ngày càng ổn. Nhưng mà không có tâm cơ và phách lực, chỉ có thể làm các loại công tác quản gia mà thôi.
Hôm nay Tả Bình An mí mắt trái giật giật, tục ngữ nói mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, hắn đang suy nghĩ khoản tài này từ đâu mà tới, thẳng đến xế chiều thì Vân Băng điện thoại tới muốn mời Tả bá bá đi khách sặn Thiên Hải trong thành phố ăn cơm, hắn cười nhạo trong điện thoại:
- Tiểu Băng ah, hôm nay ngọn gió nào thổi cháu nhớ tới bá bá vậy?
Vân Băng cười khẽ trong điện thoại, hơi làm nũng nói ra:
- Bá bá, bá bá chỉ nói có đi hay không thôi!
Tả Bình An cười nói:
- Đi!
Vân Băng bật cười, nói ra:
- Bá bá, hôm nay cháu có người muốn tiến cử với bá bá.
Trong lòng Tả Bình An máy động, Vân Băng cô nương này từ khi từ nước ngoài quay về vẫn không tranh quyền thế, hiện tại đột nhiên nói muốn tiến cử người, lại mời khách trong khách sạn Thiên Hải, hương vị là có. Nội tâm của hắn tư duy xoay chuyển thật nhanh.
- Tiểu Băng ah, chuyện thường ngày là được, không bằng cháu mng bạn trong nhà tới, dì của cháu thích làm người thứ ba lắm.
Trong giọng của Vân Băng mang theo vài phần ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Bá bá.
Tả Bình An cởi mở cười rộ lên, cái này bốn mười sáu mười bảy tuổi văn phòng chủ nhiệm rốt cục đáp ứng cho Vân Băng một mặt mũi, tám giờ tối biển trời khách sạn.
Tần Mục nghe được tin tức thì vươn tay với Vân Băng, chăm chú nói ra:
- Cảm ơn Vân lão bản.
Hai người chạm tay xong lập tức tách ra, dư vị ôn nhuậ trong tay Vân Băng hiện ra trong lòng, Vân Băng cười nói:
- Lợi ích đem ra sử dụng, không thể không xử lý mà.
Tần Mục cười cười, nói vài lời tám giờ tối gặp lại liền dẫn Cừu Tiểu Bằng rời khỏi. Lần này tới đằng Long, chỉ cần đi đánh quan hệ với Tả Bình An xa xa không đủ, phải chú ý từ nhiều hướng. Tần Mục cân nhắc trùng kiến phiên chợ ở hai bên, nhất định phải cân nhầc nhiều, rất nhiều chuyện phải làm nữa. Nghĩ đến con đường cái đi thông tới chợ, nghĩ đến chiếc xe BMW màu xanh ngọc, Tần Mục phân phó Cừu Tiểu Bằng đi tới cục giao thông thành phố.
Cừu Tiểu Bằng vừa đảo đầu xe. Lúc này giao thông ở thành phố Đằng Long đông nhất, vừa mới đi qua khô phố đông đúc thì con mắt Tần Mục nhìn xuyên qua cửa sổ xe, đột nhiên lên tiếng nói:
- Đỗ xe.
Cừu Tiểu Bằng chậm rãi cho xe đổ tại ven đường, Tần Mục mở cửa xe đi xuống. Ngay lúc này có myas chữ "Thông tinh tam tinh" hiện ra trước mặt, lúc này hắn mới nghĩ tới điện thoại mùa xuân đã tới. Chuyện trong đó Tần Mục làm không ít động tác, dù sao điện thoại là kỹ thuật từ nước ngoài đưa tới, không hề giống Vạn Yến tự khai phát.
Tần Mục đi xuống mua một cái điện thoại, tính năng đơn giản, thao tác cũng đơn giản, điện thoại bây giờ khác xa kiếp trước có đủ các loại công năng. Nhưng mà hắn hiện tại thiếu đồ truyền tin, xem như có ít còn hơn không. Hắn thử gọi điện cho Cừu Tiểu Bằng, cảm giác tín hiệu còn tốt, liền thoả mãn bỏ di động vào túi.
Trở lại trên xe, Tần Mục đầu tiên điện thoại tới văn phòng của Trần Đông Thăng. Trần Đông Thăng nói cho Tần Mục nghe thường ủy đã thông qua kiến thiết khu chợ rồi, vào ngày mai chuẩn bị tập trung toàn bộ thương hộ trong huyện lại, theo như ý của Trần Đông Thăng thì muốn Tần Mục trở về chủ trì một chút.
Tần Mục mang tình hình kinh tế và các quan hệ cần làm nói rõ cho Trần Đông Thăng nghe, nhất là tầng quan hệ với chủ nhiệm văn phòng. Nếu như có thể làm cho Tả Bình An ra sức cho người ở Lục Triêu Hương thì sẽ được ủng hộ tài chính từ thành phố, gánh nặng củ huyện Lan Trữsẽ giảm bớt rất nhiều. Chỉ dựa vào thương hộ góp vốn thì còn lâu mới đủ, thứ hai nếu cấp trên điều tra ra cũng sẽ có chút ít chuyện phiền toái không cần thiết, có thành phố chuyển tiền thì huyện Lan Trữ hoàn toàn có thể dùng cách góp vốn nói qua, cũng không có mầm tai vạ nào.
Trần Đông Thăng nghe Tần Mục phân tích thì không ngừng nói phải, dặn dò Tần Mục nhất định phải chú ý cẩn thận, chuyện hội nghị giao cho Lý Trung Nguyên hao tâm tổn trí đi. Tần Mục lại hỏi thăm Trần Đông Thăng, tại nghành giao thông của thành phố có quan hệ nào không.