Thanh Quan

Chương 371: Chương 371: Tai nạn xe cộ. (2)




Người trong quan trường mỗi người đều kinh doanh mạng lưới quan hệ thuộc về mình, không phải quan hệ đặc biệt sẽ không tiết lộ ra. Cho dù là anh em ruột cũng có che dấu. Tần Mục hỏi thăm tuy đột ngột một chút nhưng cũng khiến Trần Đông Thăng dần dần quen thuộc, cũng hiểu ít nhiều suy nghĩ của Tần Mục, hơi nghi hoặc hỏi:

- Ý anh là...

- Xây cao tốc!

Tần Mục thấp giọng nói ra:

- Tôi có một tin tức, sang năm trong tỉnh sẽ xây một hệ thống cao tốc đi xuyên qua các tỉnh, tôi thấy có thể nghĩ biện pháp hay không, khiến chính sách nghiêng qua chúng ta, huyện Lan Trữ bên này sẽ có đường cao tốc.

Cao tốc! Tim của Trần Đông Thăng vội vàng run rẩy lên, đường hóa thông suốt thì vận chuyển nhanh, đây là ấn tượng cao tốc trong đầu Trần Đông Thăng. Một khi trong huyện Lan Trữ có đường cao tốc, giao thông thuận lợi thì tài chính sẽ tiến vào thật nhiều, kinh tế huyện Lan Trữ còn không nâng cao một bước thì Trần Đông Thăng hắn sống uổng bốn mươi lăm năm rồi. Hắn đè nén hưng phấn trong lòng xuống, âm thanh hơi run rẩy hỏi:

- Tin tức xác định?

Tần Mục không tự giác gật gật đầu, giống như muốn tăng thêm tính chân thật:

- Cận bí thư đã chính miệng nói cho tôi biết, tin tức nho nhỏ tự nhiên có chính xác của tin tức nho nhỏ.

Cận Thương Giang là bảo vệ Tần Mục, cả huyện Lan Trữ không phải bí mật gì, vì vậy Trần Đông Thăng lập tức hiểu chuyện này phải thao tác.

- Phó cục trưởng thường vụ cục giao thông Tư Mã Chương là bạn học cũ của tôi, anh có thể đi qua gặp hắn. Tôi sẽ điện thoại cho anh ta trước.

Loại chuyện này tự nhiên là càng nhanh càng tốt, Trần Đông Thăng nói ra một cái tên.

Tần Mục gật gật đầu đặt điện thoại xuống, bảo Cừu Tiểu Bằng mang xe chạy tới cục giao thông, yên lặng chờ Trần Đông Thăng điện thoại.

C-K-Í-T..T...T!

Một tiếng phanh gấp hấp dẫn lực chú ý của Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng, nhìn thấy một chiếc xe con không thể khống chế được đâm vào bên cạnh cục giao thông, trước mui xe vang lên tiếng "Phanh" , khói trắng bốc lên trong xe.

- Cứu người!

Tần Mục không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống xe.

Thập niên 90 rất nhiều chuyện không giống như kiếp trước, không có đám người lạnh lùng và coi thường. Người đi đường chung quanh nhanh chóng tụ tập lại, không bao lâu một lái xe hai mươi bảy hai mươi tám tuổi được lôi ra trong xe. Hắn hai mắt nhắm nghiền, đầu chảy máu và hôn mê. Cừu Tiểu Bằng chạy qua dùng điện thoại vừa mua gọi cấp cứu, không bao lâu người lái xe được mang tới bệnh viện thành phố.

Sau khi cứu người thì mọi người tản ra. Tần Mục nhìn thấy trên người nhiễm máu thì cười khổ, bộ dáng này của mình đi bái phỏng lãnh đạo thành phố thì quá mất thể diện, sau đó bảo Cừu Tiểu Bằng đi mua quần áo, đợi ngày mai lại đi tiếp. Thời điểm bọn họ rời đi thì chợt nghe giọng nói già nua vang lên:

- Hai vị, chờ một chút.

Tần Mục xoay người lại, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xóa đứng sau lưng hắn, lúc này mang theo vẻ suy tính nhìn hắn. Tần Mục mỉm cười, nói ra:

- Lão nhân gia, có chuyện gì không?

Lão nhân chống quải trượng nhưng tinh thần không tệ, sắc mặt cũng khỏe mạnh hồng nhuận phơn phớt, hắn đi lên hai bước, giọng nói chậm chạp nhưng rất có lực, âm vang mà cao vót:

- Chàng trai, cháu rất không tồi!

Tần Mục tươi cười không đổi, lão nhân này đột ngột ngăn mình sẽ không chỉ tán thưởng đơn giản như vậy. Trong mắt lão nhân tinh quang bắn ra, cho dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng mà sống lưng thẳng tắp, có thể thấy được lão nhân tất này đã trải qua kiếp sống quân đội, chỉ có người trong quân đội đi ra mới có thể quanh năm suốt tháng bảo trì trạng thái này. Tần Mục cười, nói ra:

- Lão nhân gia, chúng ta ai cũng có lúc gặp chuyện, cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Huống chi nhiều quần chúng thò tay gỗ trợ, cũng không phải công lao của mình cháu nha.

Lão nhân gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Ân, kể công không ngạo, là tốt hạt giống. Tôi thấy xe của anh dừng ở cửa cục giao thông một chút, có phải có công việc không?

Lão gia tử nói chuyện rất trực tiếp, cho dù Tần Mục có chuyện cũng không thể tuy tiện nói với người không quen nha? Tần Mục nhìn Cừu Tiểu Bằng, Cừu Tiểu Bằng hiểu ý, vội vàng nói:

- Tần ca, Trương quản lý còn đang chờ chúng ta, anh xem?

Sắc mặt lão nhân ngưng lại, nhìn qua Tần Mục gật gật đầu. Tần Mục bất đắc dĩ xin lỗi lão nhân gi, nói về sau có cơ hội gặp mặt, lại mời lão nhna gia uống trà, cùng Cừu Tiểu Bằng vội vã lái xe rời đi.

Đợi đến lúc thân ảnh lão nhân biến mất trong kính chiếu hậu, Cừu Tiểu Bằng mới thở gấp một hơi, xấu hổ nói ra:

- Tần ca, lão nhân này con mắt thật lợi hại, tôi bị lão nhân nhìn hai lần thì toàn thân không được tự nhiên.

Tần Mục gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Giống như là gió lạnh thổi qua người. Đây là uy thế trên chiến trường, chúng ta bây giờ không thể có được.

Cừu Tiểu Bằng biết rõ chính mình không nên hỏi, thế nhưng mà Tần Mục giống như nghĩ tới cái gì đó, hắn đã muốn học tập muốn phối hợp, nếu có thể giúp Tần Mục đánh tốt đường đi thì phải hỏi, không thể sợ hãi bị quát lớn, cho nên Cừu Tiểu Bằng dùng khẩu khí kính nể nói:

- Tần ca, anh cũng có khí thế đó đấy.

Tần Mục cười mắng:

- Quỷ tâm tư của anh, muốn biết một chút đúng không? Lái xe cho tôi là được!

Tần Mục nói lời này ổn định tâm tư của Cừu Tiểu Bằng. Luôn luôn biết rõ một ngày sẽ có chút chuyện xảy ra, Cừu Tiểu Bằng là lái xe cố định của Tần Mục, cho dù Tần Mục thăng chức hay giáng chức.

Ban đêm, lúc tám giờ Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng đã tới khách sạn Thiên Hải phòng số 8. Tần Mục mặc quần áo nhẹ nhàng, nhìn qua không phải là phó bí thư huyện ủy, mà chính là một thanh niên bình thường. Cừu Tiểu Bằng cùng Tần Mục ăn mặc không khác nhau,

Lúc này hai người trong phòng là Vân Băng ngồi trong phòng chờ Tả Bình An đến, Cừu Tiểu Bằng thông tri với bên ngoài chuẩn bị rượu và thức ăn. Lần mở tiệc này Tần Mục buổi chiều đã chuẩn bị, chỉ có sáu món ăn tinh tế, đây chính là nước cờ đầu Tần Mục nói động Tả Bình An.

Lúc này Tả Bình An đã tới là nhờ Vân Băng dẫn kiến, thời điểm này Tả Bình An mới biết được thì ra Tần Mục hô phong hoán vũ ở huyện Lan Trữ lại trẻ tuổi như vậy. Tuy hắn sớm biết rõ Tần Mục mới hai mươi ba tuổi, nhưng làmà thứ trên giấy dù sao cũng không so được với mắt thấy, hắn bất động thanh sắc mỉm cười nói:

- Người trẻ tuổi có năng lực có phách lực, trách không được lại có được bạn gái tài ba.

Tần Mục trước mắt chưa lập gia đình, điểm này cán bộ thị ủy đều biết rõ, chớ nói chi là Tả Bình An tinh thông quan hệ. Hắn cố ý kéo gần quan hệ của Tần Mục cùng Vân Băng là quan hẹ nam nữ, rất rõ ràng nói cho Tần Mục nghe nếu không phải quan hệ tư nhân, hắn có thể cho Vân Băng mặt mũi ăn cơm với Tần Mục là rất tốt rồi, nếu có công việc hay đi cửa sau thì đừng nói nữa. Tả Bình An rất cẩn thận, Tần Mục là quả bom hẹn giờ, vừa tới huyện Lan Trữ đã làm ra mấy chuyện lớn, làm cho Tỉnh ủy thị ủy có không ít người liên quan, không ít người bay ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.